Chương 30 - Lưu Luyến Không Rời
Muốn Yên Tĩnh L...
SỬU TIỂU DẠNG
2024-08-10 08:30:38
Lâm Thiên Nhất mới vừa ngồi xuống đã bị một đám người vây quanh.
“Thiên Nhất, hôm qua là đối tượng của em thật à?” Vương Lan khẩn cấp hỏi thăm.
“Đúng vậy, là thật.” Lâm Thiên Nhất gật đầu.
“Em tìm được đối tượng lợi hại thật, là phó trung đoàn trưởng, lại còn trẻ như vậy.”
Xem ra tin tức truyền đi rất nhanh, hoàn toàn không thua kém thời đại internet sau này.
“Đối tượng của em tuấn tú quá, lại cao lớn uy mãnh.”
“Rất nhiều người nhìn mà trợn tròn mắt.”
“…”
Mọi người mồm năm miệng mười, nói tới Lâm Thiên Nhất choáng váng.
“Sao hai người quen nhau được vậy?” Có người hỏi một câu.
“Xem mắt.” Bọn họ có thể tính là xem mắt nhau… Dù sao cô cũng không thể nói mình bắt được anh ở ven đường được…
“Người giới thiệu cho em thật giỏi, giới thiệu một người tốt như vậy.” Có giọng hâm mộ.
Thật không dám nói cho mọi người biết anh ấy là do cô tự giới thiệu cho mình… Lâm Thiên Nhất giữ vững nụ cười.
“Thiên Nhất, sau này em sẽ được hưởng phúc thật rồi, em có phúc thật.”
Mọi người quá hâm mộ quá đố kị với Lâm Thiên Nhất. Mới mấy ngày hôm trước cô còn là một cô bé đáng thương bị Mã Chấn Cường quấn lấy.
Mọi người còn đang đồng tình với cô đây, tất cả mọi người đều cho rằng cuộc đời của cô coi như bị hủy rồi, cho dù không kết hôn với Mã Chấn Cường cũng không thể tìm được người nào tốt lành nữa.
Kết quả nhìn xem, mới mấy ngày, người ta đã vòng một vòng. Đối tượng hiện tại của người ta, phóng mắt toàn bộ huyện Viễn Sơn, ai có thể so sánh nổi?
Mới 26 tuổi đã là phó trung đoàn trưởng, nói ra đã đủ khiến người ta giật mình. Ai dám tin?
Hơn nữa, nhìn tướng mạo của đối tượng của người ta đi, chưa từng thấy chàng trai nào tuấn tú khí thế như thế.
Lâm Thiên Nhất cũng tốt số quá đi, không biết tích phúc mấy đời mới được.
“Không lo làm việc đi, tụ tập cái gì vậy?” Giọng nói uy nghiêm của chủ nhiệm truyền đến, mọi người lập tức tản ra.
Chủ nhiệm đi vào, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lâm Thiên Nhất. Bình thường cô gái này vẫn luôn yên lặng, không ngờ lại thâm tàng bất lộ.
Chỉ riêng đối tượng cô tìm được, đừng nói tới nhà máy sản xuất máy móc, dù tính cả toàn bộ huyện Viễn Sơn, còn cả Mã Chấn Cường kia, đều chẳng là cái thá gì.
Mọi người tản ra, Lâm Thiên Nhất thở phào nhẹ nhõm.
Chủ nhiệm thấy mọi người đã về vị trí của mình, chắp tay sau đít đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Trương Tú Anh đi vào, nói với Lâm Thiên Nhất: “Thiên Nhất, tới phòng làm việc của chị một chút.”
Lâm Thiên Nhất đứng dậy. Xem ra hôm nay cô đừng mong có thể được yên tĩnh. Cô theo Trương Tú Anh đi vào phòng làm việc của chị ấy.
“Thiên Nhất, ngồi đi.” Trương Tú Anh gọi Lâm Thiên Nhất ngồi xuống.
“Thiên Nhất, em tìm được đối tượng không tồi nha, hai đứa quen nhau thế nào vậy?”
“Xem mắt ạ.” Lâm Thiên Nhất dùng đáp án ban nãy.
Trương Tú Anh lại hỏi thêm một số tình huống khác, có thể nói Lâm Thiên Nhất đều nói.
“Thiên Nhất, hôm qua là đối tượng của em thật à?” Vương Lan khẩn cấp hỏi thăm.
“Đúng vậy, là thật.” Lâm Thiên Nhất gật đầu.
“Em tìm được đối tượng lợi hại thật, là phó trung đoàn trưởng, lại còn trẻ như vậy.”
Xem ra tin tức truyền đi rất nhanh, hoàn toàn không thua kém thời đại internet sau này.
“Đối tượng của em tuấn tú quá, lại cao lớn uy mãnh.”
“Rất nhiều người nhìn mà trợn tròn mắt.”
“…”
Mọi người mồm năm miệng mười, nói tới Lâm Thiên Nhất choáng váng.
“Sao hai người quen nhau được vậy?” Có người hỏi một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xem mắt.” Bọn họ có thể tính là xem mắt nhau… Dù sao cô cũng không thể nói mình bắt được anh ở ven đường được…
“Người giới thiệu cho em thật giỏi, giới thiệu một người tốt như vậy.” Có giọng hâm mộ.
Thật không dám nói cho mọi người biết anh ấy là do cô tự giới thiệu cho mình… Lâm Thiên Nhất giữ vững nụ cười.
“Thiên Nhất, sau này em sẽ được hưởng phúc thật rồi, em có phúc thật.”
Mọi người quá hâm mộ quá đố kị với Lâm Thiên Nhất. Mới mấy ngày hôm trước cô còn là một cô bé đáng thương bị Mã Chấn Cường quấn lấy.
Mọi người còn đang đồng tình với cô đây, tất cả mọi người đều cho rằng cuộc đời của cô coi như bị hủy rồi, cho dù không kết hôn với Mã Chấn Cường cũng không thể tìm được người nào tốt lành nữa.
Kết quả nhìn xem, mới mấy ngày, người ta đã vòng một vòng. Đối tượng hiện tại của người ta, phóng mắt toàn bộ huyện Viễn Sơn, ai có thể so sánh nổi?
Mới 26 tuổi đã là phó trung đoàn trưởng, nói ra đã đủ khiến người ta giật mình. Ai dám tin?
Hơn nữa, nhìn tướng mạo của đối tượng của người ta đi, chưa từng thấy chàng trai nào tuấn tú khí thế như thế.
Lâm Thiên Nhất cũng tốt số quá đi, không biết tích phúc mấy đời mới được.
“Không lo làm việc đi, tụ tập cái gì vậy?” Giọng nói uy nghiêm của chủ nhiệm truyền đến, mọi người lập tức tản ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ nhiệm đi vào, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lâm Thiên Nhất. Bình thường cô gái này vẫn luôn yên lặng, không ngờ lại thâm tàng bất lộ.
Chỉ riêng đối tượng cô tìm được, đừng nói tới nhà máy sản xuất máy móc, dù tính cả toàn bộ huyện Viễn Sơn, còn cả Mã Chấn Cường kia, đều chẳng là cái thá gì.
Mọi người tản ra, Lâm Thiên Nhất thở phào nhẹ nhõm.
Chủ nhiệm thấy mọi người đã về vị trí của mình, chắp tay sau đít đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Trương Tú Anh đi vào, nói với Lâm Thiên Nhất: “Thiên Nhất, tới phòng làm việc của chị một chút.”
Lâm Thiên Nhất đứng dậy. Xem ra hôm nay cô đừng mong có thể được yên tĩnh. Cô theo Trương Tú Anh đi vào phòng làm việc của chị ấy.
“Thiên Nhất, ngồi đi.” Trương Tú Anh gọi Lâm Thiên Nhất ngồi xuống.
“Thiên Nhất, em tìm được đối tượng không tồi nha, hai đứa quen nhau thế nào vậy?”
“Xem mắt ạ.” Lâm Thiên Nhất dùng đáp án ban nãy.
Trương Tú Anh lại hỏi thêm một số tình huống khác, có thể nói Lâm Thiên Nhất đều nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro