Quân Hôn Nóng Bỏng: Vợ Yêu Quá Ngang Ngược
. Sỉ Nhục
Long Cửu Nguyệt
2024-08-04 00:49:48
Bạch gia, Hải Thành.
Trong phòng khách xa hoa rộng lớn, một cặp vợ chồng khoảng bốn mươi tuổi ăn mặc chỉnh tề, nghiêm túc ngồi ở vị trí giành cho chủ nhà.
Họ là Bạch Chính Phong và Khổng Mạn, người nắm quyền của Bạch gia.
Trước mặt vợ chồng Bạch Chính Phong là một cô gái trẻ ăn mặc hết sức bình thường, nhưng dung mạo lại xinh đẹp tuyệt trần, tên cô là Thẩm Thanh Song.
Bên cạnh Thẩm Thanh Song là một người đàn ông tuấn tú, nhưng ánh mắt lại trong veo.
Anh là con trai duy nhất của Bạch Chính Phong --- Bạch Hướng Dương.
Lúc này Bạch Tương Dương đang lo lắng nhìn cha mẹ, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin, xin họ đừng làm tổn thương cô gái bên cạnh.
Hôm nay Bạch Chính Phong và bà Bạch mời Thẩm Thanh Song đến để Thẩm Thanh Song hiểu một điều, con trai yêu quý của họ sắp đính hôn với con gái của thị trưởng. tốt nhất cô nên nhanh chóng rời đi, đừng quấn lấy con trai bảo bối của họ nữa, nếu không cũng đừng trách bọn họ không khách khí.
Bà Bạch khẽ nhướng đôi mắt phượng, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Song mang theo một tia khinh thường và cao ngạo.
Bà khinh khỉnh nói với Thẩm Thanh Song, "Thẩm Thanh Song, tôi thấy cô cũng là người thông minh, Bạch gia chúng tôi là gia tộc như nào, thân phận của cô là gì, tôi tin trong lòng cô rõ nhất, hôm nay hai vợ chồng tôi mời cô đến đây là muốn nói với cô mấy chuyện trước mặt Hướng Dương.”
Nói xong, bà Bạch dừng lại, muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Thẩm Thanh Song, nhưng chỉ thấy sắc mặt Thẩm Thanh Song không thay đổi mà vẫn bình tĩnh như lúc đầu, thậm chí còn cười nhạt nhìn bà, trong lòng Khổng Mạn rất khó chịu, sắc mặt trầm xuống, nâng cao giọng.
"Thứ nhất, Hướng Dương của tôi sắp đính hôn với con gái thị trưởng, cô Thẩm, tôi xin cô Thẩm đừng quấn lấy Hướng Dương của tôi nữa."
Bạch Hướng Dương lo lắng hét lên, "Mẹ! Con không đồng ý đính hôn, mẹ đừng nói lung tung!"
Anh sợ nếu mẹ anh nói tiếp, anh và Thanh Song sẽ thật sự chấm hết.
Nhưng anh không thể ngăn cản bà Bạch.
Bà Bạch chỉ lạnh lùng liếc con trai một cái, nói tiếp: "Thứ hai, Hướng Dương nói thằng bé thích cô, cô cũng ở bên cạnh Hướng Dương lâu như vậy, vì vậy, chúng tôi sẵn sàng trả cho cô một trăm vạn, coi như trả công cô ở cạnh chơi cùng thằng bé, dựa vào lai lịch của cô, một trăm vạn này cũng không ít nhỉ?"
"Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy? Mẹ đừng nói nữa được không?" Bạch Hướng Dương sắp khóc.
Bà Bạch hoàn toàn không để ý đến anh, bà ta tiếp tục nói, "Thứ ba..."
Thẩm Thanh Song vươn tay ra, ra hiệu cho bà ta đừng nói nữa.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô cũng chậm rãi vang lên, "Bà Bạch, bà không cần phí lời, tôi nghĩ tôi cũng cần nói rõ với bà vài chuyện, đầu tiên, tất cả những gì bà nói và làm đã hạ thấp chuẩn mực và phong thái của một phu nhân nhà giàu nên có, bà cho rằng bà nói như vậy có thể sỉ nhục tôi sao? Nếu bà nghĩ vậy thì bà đã sai rồi! Sông có khúc, người có lúc, bà chớ xem thường người khác, không chừng sau này cũng sẽ có lúc bà phải cầu xin người khác!”
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Thanh Song như có thể nhìn thấu mọi thứ, bà Bạch bị cô nhìn chằm chằm như vậy thì da đầu run lên, sau lưng ớn lạnh.
Bà không nhịn được chửi thầm trong lòng: "Thẩm Thanh Song này thật sự quá kiêu ngạo! Quá ngang ngược! Chắc chắn phải tìm người dạy cho cô ta một bài học!"
Thẩm Thanh Song cong môi, tiếp tục chế nhạo, "Thứ hai, tôi hiểu tất cả những gì bà nói, tôi cũng có thể nói cho bà biết, tôi ở bên Hướng Dương là bởi vì ở bên anh ấy rất vui vẻ, vì vậy, lúc bà nói anh ấy chơi với tôi, không phải tôi cũng đang chơi cùng anh ấy sao? Bà không cần trả phí, chúng tôi chỉ chơi với nhau mà thôi.”
Thẩm Thanh Song nhấn mạnh từ “Chơi”.
Trong phòng khách xa hoa rộng lớn, một cặp vợ chồng khoảng bốn mươi tuổi ăn mặc chỉnh tề, nghiêm túc ngồi ở vị trí giành cho chủ nhà.
Họ là Bạch Chính Phong và Khổng Mạn, người nắm quyền của Bạch gia.
Trước mặt vợ chồng Bạch Chính Phong là một cô gái trẻ ăn mặc hết sức bình thường, nhưng dung mạo lại xinh đẹp tuyệt trần, tên cô là Thẩm Thanh Song.
Bên cạnh Thẩm Thanh Song là một người đàn ông tuấn tú, nhưng ánh mắt lại trong veo.
Anh là con trai duy nhất của Bạch Chính Phong --- Bạch Hướng Dương.
Lúc này Bạch Tương Dương đang lo lắng nhìn cha mẹ, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin, xin họ đừng làm tổn thương cô gái bên cạnh.
Hôm nay Bạch Chính Phong và bà Bạch mời Thẩm Thanh Song đến để Thẩm Thanh Song hiểu một điều, con trai yêu quý của họ sắp đính hôn với con gái của thị trưởng. tốt nhất cô nên nhanh chóng rời đi, đừng quấn lấy con trai bảo bối của họ nữa, nếu không cũng đừng trách bọn họ không khách khí.
Bà Bạch khẽ nhướng đôi mắt phượng, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Song mang theo một tia khinh thường và cao ngạo.
Bà khinh khỉnh nói với Thẩm Thanh Song, "Thẩm Thanh Song, tôi thấy cô cũng là người thông minh, Bạch gia chúng tôi là gia tộc như nào, thân phận của cô là gì, tôi tin trong lòng cô rõ nhất, hôm nay hai vợ chồng tôi mời cô đến đây là muốn nói với cô mấy chuyện trước mặt Hướng Dương.”
Nói xong, bà Bạch dừng lại, muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Thẩm Thanh Song, nhưng chỉ thấy sắc mặt Thẩm Thanh Song không thay đổi mà vẫn bình tĩnh như lúc đầu, thậm chí còn cười nhạt nhìn bà, trong lòng Khổng Mạn rất khó chịu, sắc mặt trầm xuống, nâng cao giọng.
"Thứ nhất, Hướng Dương của tôi sắp đính hôn với con gái thị trưởng, cô Thẩm, tôi xin cô Thẩm đừng quấn lấy Hướng Dương của tôi nữa."
Bạch Hướng Dương lo lắng hét lên, "Mẹ! Con không đồng ý đính hôn, mẹ đừng nói lung tung!"
Anh sợ nếu mẹ anh nói tiếp, anh và Thanh Song sẽ thật sự chấm hết.
Nhưng anh không thể ngăn cản bà Bạch.
Bà Bạch chỉ lạnh lùng liếc con trai một cái, nói tiếp: "Thứ hai, Hướng Dương nói thằng bé thích cô, cô cũng ở bên cạnh Hướng Dương lâu như vậy, vì vậy, chúng tôi sẵn sàng trả cho cô một trăm vạn, coi như trả công cô ở cạnh chơi cùng thằng bé, dựa vào lai lịch của cô, một trăm vạn này cũng không ít nhỉ?"
"Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy? Mẹ đừng nói nữa được không?" Bạch Hướng Dương sắp khóc.
Bà Bạch hoàn toàn không để ý đến anh, bà ta tiếp tục nói, "Thứ ba..."
Thẩm Thanh Song vươn tay ra, ra hiệu cho bà ta đừng nói nữa.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô cũng chậm rãi vang lên, "Bà Bạch, bà không cần phí lời, tôi nghĩ tôi cũng cần nói rõ với bà vài chuyện, đầu tiên, tất cả những gì bà nói và làm đã hạ thấp chuẩn mực và phong thái của một phu nhân nhà giàu nên có, bà cho rằng bà nói như vậy có thể sỉ nhục tôi sao? Nếu bà nghĩ vậy thì bà đã sai rồi! Sông có khúc, người có lúc, bà chớ xem thường người khác, không chừng sau này cũng sẽ có lúc bà phải cầu xin người khác!”
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Thanh Song như có thể nhìn thấu mọi thứ, bà Bạch bị cô nhìn chằm chằm như vậy thì da đầu run lên, sau lưng ớn lạnh.
Bà không nhịn được chửi thầm trong lòng: "Thẩm Thanh Song này thật sự quá kiêu ngạo! Quá ngang ngược! Chắc chắn phải tìm người dạy cho cô ta một bài học!"
Thẩm Thanh Song cong môi, tiếp tục chế nhạo, "Thứ hai, tôi hiểu tất cả những gì bà nói, tôi cũng có thể nói cho bà biết, tôi ở bên Hướng Dương là bởi vì ở bên anh ấy rất vui vẻ, vì vậy, lúc bà nói anh ấy chơi với tôi, không phải tôi cũng đang chơi cùng anh ấy sao? Bà không cần trả phí, chúng tôi chỉ chơi với nhau mà thôi.”
Thẩm Thanh Song nhấn mạnh từ “Chơi”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro