Quân Hôn Nóng Bỏng: Vợ Yêu Quá Ngang Ngược
Xin Lỗi Tôi Khô...
Long Cửu Nguyệt
2024-08-04 00:49:48
Chuyến thăm Hải Thành của Trịnh Nghi Linh cũng là một chuyến đi riêng tư, cũng không thông báo cho Tiêu Trì Phong.
Bà đeo một chiếc kính râm rất to, lại hóa trang một phen cũng không bị người nào nhận ra.
Sau khi bà đến bệnh viện quân khu thì vào văn phòng viện trưởng Nghiêm Ngọc Bích của bệnh viện tìm bạn thân của mình.
Nghiêm Ngọc Bích vừa nhìn thấy Trịnh Nghi Linh thì có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy cười chào đó, “Ai u, thật sự là khách quý hiếm gặp nha! Nghi Linh, sao bà lại đến Hải Thành vậy?”
Trịnh Nghi Linh tức giận trừng bà ấy một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Còn không phải vì thằng nhóc thối không bao giờ khiến tôi bớt lo nhà tôi sao. Tôi nghe nói nó nuôi một bé gái, bây giờ đang ở bệnh viện của bà, thật sao?”
Nghiêm Ngọc Bích nghe thấy bà nói vậy thì tim đánh thịch một tiếng, vội vàng cười nói, “Phải! Đang ở trong nội viện của chúng tôi, sao vậy?”
Trịnh Nghi Linh oán hận nhìn bà ấy một chút, “Ngọc Bích, sao bà cũng không nói tôi việc này sớm hơn một chút? Còn không giúp tôi khuyên bảo nó? Bà nhìn nó bây giờ đi, vừa bé gái đó mà làm ầm ĩ bao chuyện, Giang gia kia và Tiêu gia chúng tôi đã trở mặt rồi.”
Nghiêm Ngọc Bích lại cười nhạt nói, “Nghi Linh, Chỉ huy Tiêu là người đàn ông hiểu rõ việc mình làm, nó cũng đã lớn rồi, nó muốn làm cái gì thì bà cứ để nó tự quyết định đi!”
Trịnh Nghi Linh nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: “Như vậy sao được, gia đình giống như nhà chúng ta mỗi câu nói, nhất cử nhất động đều chịu sự chú ý của nghìn người, nó đi sai một bước là có thể tự hủy hoại bản thân, người làm cha làm mẹ như tôi sao có thể không để ý được? Nếu nó làm sai chỗ nào thì chúng tôi cũng làm nó tỉnh táo kịp thời được!”
Nghiêm Ngọc Bích nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Trịnh Nghi Linh, trong lòng than nhẹ một tiếng, nhưng vẫn nhắc nhở một câu: “Nghi Linh, có đôi khi bà quan tâm sẽ có thể làm cho chỉ huy Tiêu bối rồi.”
“Bối rối? Ha ha, Ngọc Bích, nếu như Trì Phong là con của bà thì bà sẽ trơ mắt nhìn nó lấy một cô vợ vô dụng về làm vợ không?”
Nghiêm Ngọc Bích yên lặng nhìn bà, thành thật trả lời, “Nếu như chỉ huy Tiêu thực sự là con trai tôi, chỉ cần cô gái này có trong sách, nhân phẩm không có vấn đề gì thì tôi sẽ theo ý nó. Nghi Linh, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của con mình đâu.”
Trịnh Nghi Linh nghe bà ấy nói vậy thì có chút sửng sốt một chút, lập tức buồn bực nói, “Tôi thấy bà quá chiều nó rồi, cũng bị nó tẩy não rồi. Theo điều tra của chúng tôi, cô gái này chính là một đứa con gái hư hỏng, đánh nhau hút thuốc, uống rượu, đua xe, còn đánh nhau với mẹ kế, ngày nào cũng làm ầm ĩ nhà lên, cha của cô ta không có cách nào trị được mới nhờ A Trì tới cứu một mạng, mang ơn cứu giúp. Một cô gái như vậy, một gia đình như vậy thì tôi tuyệt đôi không cho phép A Trì ở cùng cô ta!”
Nghiêm Ngọc Bích cũng không biết làm thế nào để khuyên bà, đành phải nhẹ nhàng thuyết phục, “Nghi Linh, cho dù bà không thích xuất thân của cô gái đó thì tốt nhấtt cũng tiếp xúc một chút, có lúc người khác nói không nhất định là thật. Theo hiểu biết của tôi thì không giống những gì bà nói lắm.”
Trịnh Nghi Linh nhíu mày trừng mắt, bất mãn vì bà ấy lại trái ý mình, “Có cái gì không giống? Vậy bà nói cho tôi nghe một chút xem nào!”
Nghiêm Ngọc Bích nói với Trịnh Nghi Linh tất cả những gì mấy ngày nay Thẩm Thanh Song đã thể hiện, cố gắng phấn đầu, từ một cô gái hư hỏng lột xác thành một cô ái ưu tú xuất sắc.
Sau khi Trịnh Nghi Linh nghe xong thì trầm mặc một lúc, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Nghiêm Ngọc Bích, thành thật nói, “Ngọc Bích, nếu như là chuyện của đứa trẻ nhà khác thì với Thẩm Thanh Song này tôi sẽ đồng tình, sẽ suy nghĩ thậm chí còn có thể giúp đỡ cô ta. Nhưng nếu như dính đến chuyện chung thân đại sự của A Trì thì xin lỗi, tôi không thể chấp nhận được!”
Bà đeo một chiếc kính râm rất to, lại hóa trang một phen cũng không bị người nào nhận ra.
Sau khi bà đến bệnh viện quân khu thì vào văn phòng viện trưởng Nghiêm Ngọc Bích của bệnh viện tìm bạn thân của mình.
Nghiêm Ngọc Bích vừa nhìn thấy Trịnh Nghi Linh thì có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy cười chào đó, “Ai u, thật sự là khách quý hiếm gặp nha! Nghi Linh, sao bà lại đến Hải Thành vậy?”
Trịnh Nghi Linh tức giận trừng bà ấy một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Còn không phải vì thằng nhóc thối không bao giờ khiến tôi bớt lo nhà tôi sao. Tôi nghe nói nó nuôi một bé gái, bây giờ đang ở bệnh viện của bà, thật sao?”
Nghiêm Ngọc Bích nghe thấy bà nói vậy thì tim đánh thịch một tiếng, vội vàng cười nói, “Phải! Đang ở trong nội viện của chúng tôi, sao vậy?”
Trịnh Nghi Linh oán hận nhìn bà ấy một chút, “Ngọc Bích, sao bà cũng không nói tôi việc này sớm hơn một chút? Còn không giúp tôi khuyên bảo nó? Bà nhìn nó bây giờ đi, vừa bé gái đó mà làm ầm ĩ bao chuyện, Giang gia kia và Tiêu gia chúng tôi đã trở mặt rồi.”
Nghiêm Ngọc Bích lại cười nhạt nói, “Nghi Linh, Chỉ huy Tiêu là người đàn ông hiểu rõ việc mình làm, nó cũng đã lớn rồi, nó muốn làm cái gì thì bà cứ để nó tự quyết định đi!”
Trịnh Nghi Linh nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: “Như vậy sao được, gia đình giống như nhà chúng ta mỗi câu nói, nhất cử nhất động đều chịu sự chú ý của nghìn người, nó đi sai một bước là có thể tự hủy hoại bản thân, người làm cha làm mẹ như tôi sao có thể không để ý được? Nếu nó làm sai chỗ nào thì chúng tôi cũng làm nó tỉnh táo kịp thời được!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiêm Ngọc Bích nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Trịnh Nghi Linh, trong lòng than nhẹ một tiếng, nhưng vẫn nhắc nhở một câu: “Nghi Linh, có đôi khi bà quan tâm sẽ có thể làm cho chỉ huy Tiêu bối rồi.”
“Bối rối? Ha ha, Ngọc Bích, nếu như Trì Phong là con của bà thì bà sẽ trơ mắt nhìn nó lấy một cô vợ vô dụng về làm vợ không?”
Nghiêm Ngọc Bích yên lặng nhìn bà, thành thật trả lời, “Nếu như chỉ huy Tiêu thực sự là con trai tôi, chỉ cần cô gái này có trong sách, nhân phẩm không có vấn đề gì thì tôi sẽ theo ý nó. Nghi Linh, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của con mình đâu.”
Trịnh Nghi Linh nghe bà ấy nói vậy thì có chút sửng sốt một chút, lập tức buồn bực nói, “Tôi thấy bà quá chiều nó rồi, cũng bị nó tẩy não rồi. Theo điều tra của chúng tôi, cô gái này chính là một đứa con gái hư hỏng, đánh nhau hút thuốc, uống rượu, đua xe, còn đánh nhau với mẹ kế, ngày nào cũng làm ầm ĩ nhà lên, cha của cô ta không có cách nào trị được mới nhờ A Trì tới cứu một mạng, mang ơn cứu giúp. Một cô gái như vậy, một gia đình như vậy thì tôi tuyệt đôi không cho phép A Trì ở cùng cô ta!”
Nghiêm Ngọc Bích cũng không biết làm thế nào để khuyên bà, đành phải nhẹ nhàng thuyết phục, “Nghi Linh, cho dù bà không thích xuất thân của cô gái đó thì tốt nhấtt cũng tiếp xúc một chút, có lúc người khác nói không nhất định là thật. Theo hiểu biết của tôi thì không giống những gì bà nói lắm.”
Trịnh Nghi Linh nhíu mày trừng mắt, bất mãn vì bà ấy lại trái ý mình, “Có cái gì không giống? Vậy bà nói cho tôi nghe một chút xem nào!”
Nghiêm Ngọc Bích nói với Trịnh Nghi Linh tất cả những gì mấy ngày nay Thẩm Thanh Song đã thể hiện, cố gắng phấn đầu, từ một cô gái hư hỏng lột xác thành một cô ái ưu tú xuất sắc.
Sau khi Trịnh Nghi Linh nghe xong thì trầm mặc một lúc, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Nghiêm Ngọc Bích, thành thật nói, “Ngọc Bích, nếu như là chuyện của đứa trẻ nhà khác thì với Thẩm Thanh Song này tôi sẽ đồng tình, sẽ suy nghĩ thậm chí còn có thể giúp đỡ cô ta. Nhưng nếu như dính đến chuyện chung thân đại sự của A Trì thì xin lỗi, tôi không thể chấp nhận được!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro