Quân Hôn Nóng Bỏng: Vợ Yêu Quá Ngang Ngược
. Nhớ Kỹ Những...
Long Cửu Nguyệt
2024-08-04 00:49:48
Trịnh Nghi Linh thấy thái độ của con trai mình dịu lại, sẵn sàng nghe lời, bà rất vui mừng, nhưng khi nhìn thấy sự lạnh lùng và xa lánh trong mắt con trai, bà cảm thấy có chút áy náy và ngột ngạt, "A Trì, mẹ làm như vậy cũng vì muốn tốt cho con, đừng trách mẹ. "
Tiêu Chí Phong nhẹ gật đầu, "Mẹ, con biết rồi! Con sẽ giải quyết chuyện này rồi trở lại nói kết quả cho mẹ biết.”
Nói xong, anh không nhìn phản ứng của bà mà xoay người bước ra ngoài.
Trịnh Nghi Linh nhìn bóng dáng cao lớn của con trai biến mất ở cửa, có chút thương tâm tự lẩm bẩm một mình, "Thảo nào người ta thường nói con trai có vợ quên mẹ, quả nhiên là như vậy...”
Tiêu Trì Phong lái chiếc Hummer rời khỏi quân khu Hải Thành.
Hiện giờ anh vô cùng muốn nhìn thấy Thẩm Thanh Song, muốn nói cho cô biết kiếp này anh chỉ muốn bên cô! Cũng chỉ sinh con với một mình cô!
Anh có thể tạm thời thỏa hiệp, nhưng cho dù đó là ai cũng đừng hòng ngăn cản họ đến với nhau.
Ngay cả mẹ của anh cũng không!
Ngay khi Tiêu Trì Phong rời quân khu Hải Thành, một gián điệp của Giang gia ẩn náu trong quân khu Hải Thành đã nhanh chóng báo cáo gì đã xảy ra ở đây cho Giang Tề Minh.
Giang Tề Minh nhanh chóng sắp xếp hành động tiếp theo.
Nghĩ tới kết quả bọn họ sắp tạo ra có thể khiến Tiêu Trì Phong hối hận cả đời, Gian Tề Minh đắc y cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiêu Trì Phong, cậu dám đưa con gái tôi đến vùng châu thổ chịu khổ, còn không cho người của bọn tôi cứu Nhược Tình, hôm nay tôi sẽ cho cậu nếm thử mùi vị người phụ nữ của mình bị người khác cưỡng bức, Tiêu Trì Phong, cậu chờ đó cho tôi! Ha ha ha ha ha...”
Bệnh viên quân khu Hải Thành.
Nghiêm Ngọc Bích, Củng Thần và Thẩm Thanh Song đang đợi Tiêu Trì Phong về.
Khi Tiêu Trì Phong lái xe trở lại bệnh viện quân khu, Nghiêm Ngọc Bích đã chuẩn bị sẵn vé máy bay cho Thẩm Thanh Song đến Úc theo kế hoạch ban đầu, Cũng Thân cũng đi theo, chờ hai người họ và Tiêu Trì Phong cáo biệt, có thể lập tức ngồi trực thăng rời khỏi.
Vào lúc này, Nghiêm Ngọc Bích và Củng Thần thấy anh trở lại, họ lên tiếng chòa hỏi, sau đó đi ra ngoài, để lại không gian cho cặp đôi sắp chia lìa này.
Thẩm Thanh Song si ngốc nhìn anh, ánh mắt liếc khuôn mặt tuấn tú, đôi lông mày sắc bén, sống mũi cao thẳng như núi, đôi môi căng mọng, cô muốn khắc sâu hình dáng của anh vào trong tâm trí, vĩnh viễn không bao giờ quên anh.
Tiêu Trì Phong cũng nhìn cô thật sâu, sau đó đi đến trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng, hôn sâu lên môi cô.
Thẩm Thanh Song ôm eo anh, nhiệt tình đáp lại anh.
Cô không biết, nếu cô ra nước ngoài, khi nào cô và Tiêu Trì Phong mới có cơ hội gặp lại nhau? Hay là từ nay cả hai sẽ không bao giờ có cơ hội được ở bên nhau nữa?
Mọi chuyện đều có thể xảy ra, hiện tại cô chỉ có thể tiến một bước, nhìn một bước.
Giờ phút này, cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh, chỉ muốn ở bên anh, chỉ muốn cướp lấy hơi ấm từ anh, để sau này có cô đơn, những kỉ niệm đẹp này cũng là thứ để cô nhớ lại.
Tiêu Chí Phong nhẹ gật đầu, "Mẹ, con biết rồi! Con sẽ giải quyết chuyện này rồi trở lại nói kết quả cho mẹ biết.”
Nói xong, anh không nhìn phản ứng của bà mà xoay người bước ra ngoài.
Trịnh Nghi Linh nhìn bóng dáng cao lớn của con trai biến mất ở cửa, có chút thương tâm tự lẩm bẩm một mình, "Thảo nào người ta thường nói con trai có vợ quên mẹ, quả nhiên là như vậy...”
Tiêu Trì Phong lái chiếc Hummer rời khỏi quân khu Hải Thành.
Hiện giờ anh vô cùng muốn nhìn thấy Thẩm Thanh Song, muốn nói cho cô biết kiếp này anh chỉ muốn bên cô! Cũng chỉ sinh con với một mình cô!
Anh có thể tạm thời thỏa hiệp, nhưng cho dù đó là ai cũng đừng hòng ngăn cản họ đến với nhau.
Ngay cả mẹ của anh cũng không!
Ngay khi Tiêu Trì Phong rời quân khu Hải Thành, một gián điệp của Giang gia ẩn náu trong quân khu Hải Thành đã nhanh chóng báo cáo gì đã xảy ra ở đây cho Giang Tề Minh.
Giang Tề Minh nhanh chóng sắp xếp hành động tiếp theo.
Nghĩ tới kết quả bọn họ sắp tạo ra có thể khiến Tiêu Trì Phong hối hận cả đời, Gian Tề Minh đắc y cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiêu Trì Phong, cậu dám đưa con gái tôi đến vùng châu thổ chịu khổ, còn không cho người của bọn tôi cứu Nhược Tình, hôm nay tôi sẽ cho cậu nếm thử mùi vị người phụ nữ của mình bị người khác cưỡng bức, Tiêu Trì Phong, cậu chờ đó cho tôi! Ha ha ha ha ha...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bệnh viên quân khu Hải Thành.
Nghiêm Ngọc Bích, Củng Thần và Thẩm Thanh Song đang đợi Tiêu Trì Phong về.
Khi Tiêu Trì Phong lái xe trở lại bệnh viện quân khu, Nghiêm Ngọc Bích đã chuẩn bị sẵn vé máy bay cho Thẩm Thanh Song đến Úc theo kế hoạch ban đầu, Cũng Thân cũng đi theo, chờ hai người họ và Tiêu Trì Phong cáo biệt, có thể lập tức ngồi trực thăng rời khỏi.
Vào lúc này, Nghiêm Ngọc Bích và Củng Thần thấy anh trở lại, họ lên tiếng chòa hỏi, sau đó đi ra ngoài, để lại không gian cho cặp đôi sắp chia lìa này.
Thẩm Thanh Song si ngốc nhìn anh, ánh mắt liếc khuôn mặt tuấn tú, đôi lông mày sắc bén, sống mũi cao thẳng như núi, đôi môi căng mọng, cô muốn khắc sâu hình dáng của anh vào trong tâm trí, vĩnh viễn không bao giờ quên anh.
Tiêu Trì Phong cũng nhìn cô thật sâu, sau đó đi đến trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng, hôn sâu lên môi cô.
Thẩm Thanh Song ôm eo anh, nhiệt tình đáp lại anh.
Cô không biết, nếu cô ra nước ngoài, khi nào cô và Tiêu Trì Phong mới có cơ hội gặp lại nhau? Hay là từ nay cả hai sẽ không bao giờ có cơ hội được ở bên nhau nữa?
Mọi chuyện đều có thể xảy ra, hiện tại cô chỉ có thể tiến một bước, nhìn một bước.
Giờ phút này, cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh, chỉ muốn ở bên anh, chỉ muốn cướp lấy hơi ấm từ anh, để sau này có cô đơn, những kỉ niệm đẹp này cũng là thứ để cô nhớ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro