Quân Hôn Nuông Chiều: Cùng Binh Vương Tán Tỉnh Ở Thập Niên 80

Anh Lấy Đâu Ra...

Kiểm Tể

2024-09-11 04:06:09

Cô kiễng chân mới có thể miễn cưỡng treo được quần áo, người đàn ông lại chạm tới một cách nhẹ nhàng.

Treo quần áo lên xong, Giang Hoành đưa cho cô một bộ quần áo, trái lại ánh mắt không nhìn về phía Tô Đường ăn mặc quyến rũ:

“Đi thay đi.”

Quần áo đưa cho cô là màu xanh xám mọi người thường mặc.

Ngoại trừ lấy cơm, trong tay còn cầm hai bộ quần áo đưa cho Tô Đường: “Thay.”

Quần áo là váy dài màu xanh xám mọi người thường mặc hiện giờ, nhìn có vẻ là đồ mới:

“Anh lấy đâu ra vậy?”

Người đàn ông đã xoay người cầm lấy quần áo trong chậu, Tô Đường còn chưa kịp ngăn cản, áo đã bị anh vẩy mở ra, chẳng qua khi mở ra tai của Giang Hoành đột nhiên đỏ bừng như sắp rỉ máu.

Anh vốn không định nói chuyện, lúng túng nói: “Mua.”

Trong lúc nói chuyện anh nhanh chóng phơi áo lót màu trắng lên.

Làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Đường không khỏi cười thầm trong lòng, cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra:

“Em đi thay quần áo.”

Cơ thể của cô hiện giờ, ở quê hương không được ăn thứ gì ngon nên gầy đến mức không đủ dinh dưỡng, chiếc váy màu xanh xám mặc trên người cô hơi to không quá vừa vặn, nhưng tốt hơn mặc quần áo của Giang Hoành nhiều.

Ngay khi Giang Hoành mua quần áo cho cô có lẽ không nghĩ tới mua đồ lót, cũng may lúc này vải dệt quần áo đều rất dày.

Khi Tô Đường đi ra, Giang Hoành đã phơi quần áo xong.

Rõ ràng nơi này là nhà anh, trong nhà đột nhiên có thêm một người phụ nữ, Giang Hoành còn không được tự nhiên hơn cô:

“Cô ăn cơm đi, tôi đến bộ đội.”

Sau khi nói xong thì bước chân dài muốn rời đi.

“Đợi một lát.”

Tô Đường vội vàng gọi anh lại.

Người đàn ông dừng bước, quay đầu nhìn cô.

“Em nghe nói anh nhận nuôi hai đứa nhỏ, sao không thấy hai đứa bé?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Điều kiện của Giang Hành tốt, trong đại viện cũng có người làm mối cho anh, nhưng mà luôn có người trong tối ngoài sáng nói đưa đứa bé về quê đi, hay là đưa cho viện phúc lợi, anh luôn lấy lý do trong nhà đính ước từ bé từ chối.

Lúc này Tô Đường đột nhiên nhắc tới, vậy mà trong lòng anh có chút lo lắng cô để ý tới sự tồn tại của hai đứa bé.

Nhưng mà trốn tránh vấn đề không phải là phong cách của anh:

“Gần đây tôi không bận, không có thời gian chăm sóc hai đứa bé, đứa bé ở nhà lão Trương, có vợ anh ấy chăm sóc, đưa cho chị ấy 30 tệ tiền phí sinh hoạt.”

Nói xong những lời này, Giang Hành có chút chần chừ nói:

“Hai đứa nhỏ này không thể đưa đi, nếu cô để ý, bộ đội có nhiều thanh niên, tôi có thể lại tìm…”

Tìm người bàn việc hôn nhân cho cô.

Đây là chuyện lúc trước Giang Hành đã nghĩ tới, vậy mà lúc này không nói nên lời.

Đời trước cô không có đứa bé của mình.

Đời này có thể không có khả năng làm mẹ.

Cô không ngại, trái lại có chút chờ mong hai đứa bé có dáng vẻ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn Nuông Chiều: Cùng Binh Vương Tán Tỉnh Ở Thập Niên 80

Số ký tự: 0