Quân Hôn Nuông Chiều: Cùng Binh Vương Tán Tỉnh Ở Thập Niên 80

Nói Không Chừng...

Kiểm Tể

2024-09-11 04:06:09

Nhưng mà đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, chớp mắt: “Cái gì?”

Giang Hành hơi cúi đầu: “Cô để ý chuyện này, tôi có thể nhận cô làm em gái, tìm mối khác cho cô ở bộ đội.”

Tô Đường kinh ngạc.

Đây là lời nói của tên siêu cặn bã gì thế.

Nhưng mà nhìn biểu cảm của người đàn ông trước mặt, còn rất nghiêm túc.

Tô Đường đến gần nhìn chằm chằm Giang Hành, vừa định nổi giận thì phát hiện anh quá cao, lúc này cô còn phải ngước nhìn anh.

Cô vươn tay kéo áo anh: “Em tức giận, không muốn nâng mắt nhìn, anh cúi đầu.”

Lực cô kéo áo mình không mạnh, Giang Hành vẫn cúi đầu theo bản năng.

Cho dù anh cúi đầu, với chiều cao của Tô Đường, vẫn phải ngẩng đầu nhìn anh, nhưng mà cô không so đo chuyện này:

“Trước khi em tới đã biết anh có con, nếu em muốn hủy hôn, ở nông thôn là có thể từ chối anh.”

“Hơn nữa khi em tiến vào khu người nhà, đã nói chuyện tới tìm anh kết hôn ra, lại đột nhiên gả cho người khác, anh nói xem mặt mũi em để đâu. Anh xác định đều đã như vậy, em còn có thể tìm được lang như ý sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người phụ nữ trước mặt tóc đã tản ra, tóc dài xõa tung hơi ẩm ướt, gương mặt nhỏ căng thẳng, môi đỏ lúc đóng lúc mở, thoạt nhìn không vui vẻ lắm.

Không hiểu sao trong lòng Giang Hành lại sốt ruột: “Tôi không có ý đó.”

Bỗng nhiên Tô Đường vươn tay, kéo tay anh: “Nếu em tới, anh cũng ở đây, ném đứa bé ở nhà khác không được tốt lắm.”

“Đi đi, đi đón đứa bé trở về.”

Trong đầu Giang Hành vốn còn đang suy nghĩ nên giải thích với cô thế nào, tay đột nhiên bị một bàn tay nhỏ mềm mại ấm áp kéo lấy.

Xúc cảm trơn trượt đó, khiến trong đầu như có sợi dây nào đứt, để mặc cô nắm tay ra cửa.

Sắc trời bên ngoài đã đen.

Lúc này đang là thời gian ăn cơm, trong khu người nhà bay ra mùi thơm của đủ loại đồ ăn, Giang Hành cũng đã quên, để mặc cô nắm tay.

Đi ra ngoài mấy bước.

Bỗng nhiên Tô Đường dừng bước lại, buông tay anh ra, cứng đờ quy đầu nhìn người phía sau:

“Anh đi trước đi, em không biết nhà lão Trương ở đâu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên gương mặt căng chặt lướt qua chút ngượng ngùng.

Giang Hành không nhịn được hơi nhếch miệng, tự mình đi trước, cử động bàn tay vừa được cô nắm lấy, dường như xúc cảm mềm mại vẫn còn tồn tại.

Giang Hành được phân ở tầng một, nhà lão Trương ở tầng hai, hai người một trước một sau đi lên tầng hai.

“Có mẹ kế thì có cha kế, Tiểu Quân, Tiểu Đào, sau này hai cháu chính là như vậy…”

“Cháu nói xem các cháu có mệnh gì thế này, cha ruột không còn, mẹ chạy mất, có cha nuôi thì cha sắp cưới vợ.”

“Nói không chừng sẽ đưa hai cháu về nông thôn.”

“Anh nói xem Giang Hành đúng thật là, tìm người hiểu tận gốc rễ không tốt sao, Minh Nguyệt của chúng ta đối xử với đứa bé…”

Mới đi tới cửa Trương gia, nghe thấy những lời này Tô Đường ngửa đầu nhìn thoáng qua Giang Hành phía sau.

Trong bóng đêm không thấy rõ gương mặt anh, nhưng mà cho dù không thấy rõ, cô cũng có thể cảm nhận được áp suất bên cạnh người đàn ông này hạ thấp.

Tô Đường vươn tay gõ cửa.

Âm thanh trong phòng đột nhiên im bặt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn Nuông Chiều: Cùng Binh Vương Tán Tỉnh Ở Thập Niên 80

Số ký tự: 0