Quân Hôn Nuông Chiều: Cùng Binh Vương Tán Tỉnh Ở Thập Niên 80

Gặp Mặt

Kiểm Tể

2024-09-11 04:06:09

Người đàn ông trước mặt quả thật rất cao, còn cao hơn Tiêu Trì nửa cái đầu.

Khổ người của người đàn ông cũng rất to, mặc áo ngắn tay màu xanh quân đội, cơ bắp lên xuống theo hơi thở của anh, bên ngoài trời nóng, có thể thấy rõ có mồ hôi từ trên trán trên cổ anh chảy xuống…

Tô Đường đang nhìn anh, tầm mắt của người đàn ông cũng nhìn cô.

Tóc dài được khăn mặt quấn lại, giọt nước từ khăn mặt chảy xuống, đôi mắt hơi nước mênh mông nhìn anh, Giang Hoành rời mắt đi theo bản năng, thì thấy được hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, cảm thấy không lễ phép lại rời mắt.

Áo sơ mi rộng rãi đến đùi cô, hai chân trắng nõn thẳng tắp trực tiếp xuất hiện trong mắt anh, trên chân còn đi dép lê của anh, rõ ràng là áo và giày của anh mặc trên người cô đều vô cùng rộng…

Người bên cạnh Giang Hoành nhìn thấy dáng vẻ của người trong nhà, gương mặt đỏ bừng lên, nói năng lộn xộn:

“Anh Giang, em… Em, em đột nhiên nhớ tới… Em còn có việc… Nên đi trước.”

Đi ra ngoài hai bước, nghĩ tới gì đó lại quay đầu gọi một tiếng.

“Chào chị dâu.”

Giọng nói rất to, đồng thời khiến Tô Đường và Giang Hoành đều hoàn hồn.

Tô Đường không biết hiện giờ mình ăn mặc quyến rũ cỡ nào, vừa định mỉm cười chào hỏi lại anh ta.

Cánh tay đã bị đôi tay tóm lấy, kéo vào trong nhà, chỉ trong nháy mắt cửa đóng rầm một cái.

Sức lực của anh quá mạnh, hiện giờ tay chân Tô Đường lèo khèo, ngay cả chút sức lực phản kháng cũng không có, nhỏ giọng than thở một tiếng:

“Giang Hoành… Đau.”

Người đàn ông nghe thấy thế nhanh chóng buông tay ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên cánh tay của Tô Đường đã bị anh nắm ra một vòng đỏ.

Giang Hoành nhìn cô mặc áo sơ mi rộng rãi của mình, tay áo xắn lên xáo, cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, chân dài cũng lộ ra, trên chân còn đi dép lê của anh, ngay cả trên đầu đều quấn khăn mặt của anh, đôi mắt không có chỗ để nhìn.

Cuối cùng anh nhìn cánh tay trắng nõn của cô, khi ánh mắt nhìn thấy một vòng bị nắm đỏ thì không nhịn được nhíu mày.

Tô Đường cho rằng anh tức giận chuyện mình mặc quần áo của anh, vừa định mở miệng giải thích.

Giọng nam trầm thấp vang lên: “Mặc như vậy còn ra thể thống gì, đi thay quần áo đi.”

“Tôi không có quần áo, quần áo mang đến bị người ta trộm mất khi ở trên xe lửa, không tìm được, quần áo trên người bẩn… Anh gõ cửa gấp gáp như vậy, tôi chỉ có thể vội vàng mặc quần áo của anh…” Tô Đường nói: “Nếu anh tức giận vì chuyện này, hai ngày nữa tôi sẽ mua chiếc mới bồi thường cho anh.”

Sau khi nói xong, Tô Đường lại nghĩ tới mình là tới làm vợ chồng với anh, khẽ nhíu mày:

“Tôi tới là kết hôn với anh, nếu tôi mặc quần áo của anh anh đều ghét bỏ, vậy hai ta còn có thể ở bên nhau sao?”

Giang Hoành đã cố tình không nhìn Tô Đường ăn mặc như vậy.

Nhưng mà khi Tô Đường nói chuyện với anh, lại đặc biệt đi tới trước mặt anh, đôi mắt thủy nhuận sáng trong nhìn thẳng vào mắt anh.

“Tôi không có ý này.”

Tô Đường: “Không phải ghét bỏ tôi sao?”

Tô Đường xác nhận lại lần nữa.

Nhìn người đàn ông này ở khoảng cách gần, không chỉ trông cao lớn, ngũ quan cũng đẹp, mày kiếm mắt sáng, nhưng mà ít khi nói cười nên nhìn hơi hung dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn Nuông Chiều: Cùng Binh Vương Tán Tỉnh Ở Thập Niên 80

Số ký tự: 0