[Quân Hôn] Sau Khi Bị Anh Lính Cuồng Dã Đọc Tâm, Ta Trúng Lớn
Chương 37
2024-11-11 03:36:32
Thực ra, trong đó nàng đã pha thêm nước linh tuyền.
“Được rồi.” Ông bà nội nhìn nhau, không nói gì thêm.
Cháu gái họ gặp được người có tài phép lớn, lại còn may mắn được hưởng ké phúc phần, thế này thật là tốt quá!
“Ông bà nội ơi, tối qua có người tình cờ kéo gạch cũ đến, vì sợ làm phiền hàng xóm nên con bảo họ để lặng lẽ ở sân sau rồi.”
Chung Kiều định mang gạch và tường cũ từ nhà Chung Đại Cường về để sửa lại sân nhà mình. Đêm qua, nàng đã bảo người chuyển đống gạch đó vào sân sau.
“Được, để ông đi gọi người giúp xây tường. Nhà mình sẽ lo cả bữa cơm trưa và tối!”
Ông nội để bà ngồi phơi nắng trên ghế rồi đi sắp xếp người làm.
Thời buổi này được lo cơm nước là chuyện lớn, vì nhiều nhà còn ăn không đủ no, cơm cũng không đủ chia, chứ đừng nói là hai bữa đầy đủ.
Bà nội nhìn cháu gái chuyển từng thứ vào nhà mà không nói gì. Bà biết cháu gái mình là người biết tính toán, sẽ không làm gì quá đáng.
Cả bà và ông đều không hỏi han nhiều, sợ cháu cảm thấy khó chịu. Họ tin tưởng vào sự khôn ngoan của cháu.
Không lâu sau, ông nội trở về, vui vẻ nói:
“Mấy người hàng xóm ăn sáng xong sẽ qua giúp mình.”
Hiện trong làng đang là mùa nhàn rỗi, không có nhiều việc đồng áng.
Chung Kiều và ông bà nội ăn sáng xong, vừa dọn dẹp xong thì năm sáu người hàng xóm đến giúp, toàn là những người thật thà, trong đó có cả Tam Trụ.
Chung Kiều pha trà cho mọi người, là trà bồ công anh hái từ ngoài đồng, giúp giải nhiệt. Trời đang nóng, uống loại trà này sẽ tốt cho sức khỏe của mọi người.
Khi thấy đống gạch ở sân sau, ai cũng ngạc nhiên, nhiều gạch vậy sao?
Gạch tuy là cũ, nhưng có được nhiều gạch cũ thế này đã là hiếm có. Ở trong làng, hầu hết tường đều là gạch mộc, gạch cũng là thứ thiếu thốn, chỉ nhà đội trưởng mới có gạch mới mà dùng.
Dù là gạch cũ, nhưng ai cũng thấy rất tốt.
Mọi người lại càng đánh giá cao Chung Kiều, có quen biết trên thành phố thật là tốt!
Mọi người ba chân bốn cẳng làm việc, Chung Kiều thỉnh thoảng lại rót trà cho họ giải khát.
Đến trưa, Chung Kiều làm một nồi bánh bao nhồi mỡ heo và rau dại cho mọi người ăn. Miếng nhân béo ngậy, ăn vào ai cũng vui vẻ, miệng bóng nhẫy.
Mọi người liên tục xuýt xoa khen ngợi, bảo tay nghề của Chung Kiều thật giỏi.
Ăn xong bánh bao, uống thêm bát canh rau dại, ai nấy đều no nê, phấn chấn hẳn lên.
Những người trẻ tuổi nghỉ ngơi một chút vào buổi chiều rồi lại tiếp tục làm việc. Đến khi mặt trời gần lặn, bức tường đã xây xong, vẫn còn thừa không ít gạch.
Chung Kiều liền bảo họ xây thêm cho ông bà một cái bếp lò lớn ngay trong sân, theo kích cỡ của hai cái chảo sắt lớn mà nhà họ Chung có. Ha ha, không dùng thì phí! Ông bà dùng một cái, nàng giữ một cái, vì ở hợp tác xã bên kia chắc khó mà mua được nồi to như vậy.
Cuối cùng, Chung Kiều nói ở sân sau còn có một cánh cửa gỗ cũ, vốn là do người ta tặng để cảm ơn nàng đã cứu con họ, còn được sơn lại kỹ càng. Thế là nàng đề nghị dùng luôn cánh cửa đó làm cửa chính.
Mấy thanh niên trong sân nhanh chóng xây thêm hai bên tường cho cánh cửa và lắp đặt vào. Vậy là sân nhà đã hoàn tất.
Khi mọi người làm xong, bữa tối cũng vừa chín tới.
Tối đó, Chung Kiều nấu một nồi lớn gồm có miến, rau dại, một ít rau khô từ năm trước, khoai tây và một ít nấm còn sót trong nhà. Thực ra, phần lớn nguyên liệu đều là nàng lén lấy ra từ không gian của mình.
“Được rồi.” Ông bà nội nhìn nhau, không nói gì thêm.
Cháu gái họ gặp được người có tài phép lớn, lại còn may mắn được hưởng ké phúc phần, thế này thật là tốt quá!
“Ông bà nội ơi, tối qua có người tình cờ kéo gạch cũ đến, vì sợ làm phiền hàng xóm nên con bảo họ để lặng lẽ ở sân sau rồi.”
Chung Kiều định mang gạch và tường cũ từ nhà Chung Đại Cường về để sửa lại sân nhà mình. Đêm qua, nàng đã bảo người chuyển đống gạch đó vào sân sau.
“Được, để ông đi gọi người giúp xây tường. Nhà mình sẽ lo cả bữa cơm trưa và tối!”
Ông nội để bà ngồi phơi nắng trên ghế rồi đi sắp xếp người làm.
Thời buổi này được lo cơm nước là chuyện lớn, vì nhiều nhà còn ăn không đủ no, cơm cũng không đủ chia, chứ đừng nói là hai bữa đầy đủ.
Bà nội nhìn cháu gái chuyển từng thứ vào nhà mà không nói gì. Bà biết cháu gái mình là người biết tính toán, sẽ không làm gì quá đáng.
Cả bà và ông đều không hỏi han nhiều, sợ cháu cảm thấy khó chịu. Họ tin tưởng vào sự khôn ngoan của cháu.
Không lâu sau, ông nội trở về, vui vẻ nói:
“Mấy người hàng xóm ăn sáng xong sẽ qua giúp mình.”
Hiện trong làng đang là mùa nhàn rỗi, không có nhiều việc đồng áng.
Chung Kiều và ông bà nội ăn sáng xong, vừa dọn dẹp xong thì năm sáu người hàng xóm đến giúp, toàn là những người thật thà, trong đó có cả Tam Trụ.
Chung Kiều pha trà cho mọi người, là trà bồ công anh hái từ ngoài đồng, giúp giải nhiệt. Trời đang nóng, uống loại trà này sẽ tốt cho sức khỏe của mọi người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi thấy đống gạch ở sân sau, ai cũng ngạc nhiên, nhiều gạch vậy sao?
Gạch tuy là cũ, nhưng có được nhiều gạch cũ thế này đã là hiếm có. Ở trong làng, hầu hết tường đều là gạch mộc, gạch cũng là thứ thiếu thốn, chỉ nhà đội trưởng mới có gạch mới mà dùng.
Dù là gạch cũ, nhưng ai cũng thấy rất tốt.
Mọi người lại càng đánh giá cao Chung Kiều, có quen biết trên thành phố thật là tốt!
Mọi người ba chân bốn cẳng làm việc, Chung Kiều thỉnh thoảng lại rót trà cho họ giải khát.
Đến trưa, Chung Kiều làm một nồi bánh bao nhồi mỡ heo và rau dại cho mọi người ăn. Miếng nhân béo ngậy, ăn vào ai cũng vui vẻ, miệng bóng nhẫy.
Mọi người liên tục xuýt xoa khen ngợi, bảo tay nghề của Chung Kiều thật giỏi.
Ăn xong bánh bao, uống thêm bát canh rau dại, ai nấy đều no nê, phấn chấn hẳn lên.
Những người trẻ tuổi nghỉ ngơi một chút vào buổi chiều rồi lại tiếp tục làm việc. Đến khi mặt trời gần lặn, bức tường đã xây xong, vẫn còn thừa không ít gạch.
Chung Kiều liền bảo họ xây thêm cho ông bà một cái bếp lò lớn ngay trong sân, theo kích cỡ của hai cái chảo sắt lớn mà nhà họ Chung có. Ha ha, không dùng thì phí! Ông bà dùng một cái, nàng giữ một cái, vì ở hợp tác xã bên kia chắc khó mà mua được nồi to như vậy.
Cuối cùng, Chung Kiều nói ở sân sau còn có một cánh cửa gỗ cũ, vốn là do người ta tặng để cảm ơn nàng đã cứu con họ, còn được sơn lại kỹ càng. Thế là nàng đề nghị dùng luôn cánh cửa đó làm cửa chính.
Mấy thanh niên trong sân nhanh chóng xây thêm hai bên tường cho cánh cửa và lắp đặt vào. Vậy là sân nhà đã hoàn tất.
Khi mọi người làm xong, bữa tối cũng vừa chín tới.
Tối đó, Chung Kiều nấu một nồi lớn gồm có miến, rau dại, một ít rau khô từ năm trước, khoai tây và một ít nấm còn sót trong nhà. Thực ra, phần lớn nguyên liệu đều là nàng lén lấy ra từ không gian của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro