Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Cổ Vũ
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-24 01:40:58
Nói cách khác, ngoại trừ bản thân Lâm Hướng Nam ra thì cũng chỉ có người trong nhà có thể tiếp xúc với hai quyển sách này, bạn học trong lớp thậm chí còn không nhìn thấy quyển sách này thì thôi, cho nên hoàn toàn không có cơ hội nhét thư tình.
Lâm Hướng Nam khỏi cần động não cũng nghĩ ra được lá thư tình này do ai viết, ngoại trừ Lưu Hồng Anh ở cùng phòng ra, chứ không thể là người nào khác.
Lâm Hướng Nam đang nghĩ ngợi thì Lưu Hồng Anh đẩy cửa đi vào phòng.
Tầm nhìn của cô ta rơi lên trên lá thư tình kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, hỏi: “Tiểu Nam, em đang đọc gì mà tâm trạng lại tốt như vậy?”
“Đọc thư tình của một đứa ngốc viết cho tôi.”
Lâm Hướng Nam thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, tôi phải cô phụ tình cảm của cậu ta rồi. Mẹ nói đúng, con người Triệu Kỳ này không tồi, tôi cũng không định kén chọn thêm nữa. Qua vài hôm nữa, tôi dự định sẽ xác nhận quan hệ với anh ta.”
“Thiên kim khó mua được tình lang, nếu em đã không thích Triệu Kỳ vậy đừng cưỡng ép bản thân làm gì.” Nụ cười của Lưu Hồng Anh đột nhiên cứng ngắc.
Lâm Hướng Nam cười giả lả, bảo: “Khoảng thời gian này thật sự đã làm phiền chị rồi. Triệu Kỳ luôn tìm cái cớ để tới nhà, qua mấy hôm nữa, tôi sẽ xác nhận quan hệ với anh ta, anh ta sẽ không như vậy nữa.”
“Không phiền, đồng chí Triệu nói chuyện và làm việc đều rất khách sáo.”
“Hửm? Thật sao? Vậy thì tốt.” Lâm Hướng Nam hỏi: “Có phải mẹ lại giới thiệu một đối tượng cho chị rồi đúng không? Hình như cũng là thanh niên trí thức về thành phố?”
“À, đúng, cha của trí thức đó bị liệt, kêu con trai về thành phố tiếp nhận công việc của mình.” Nụ cười của Lưu Hồng Anh không chạm đến đáy mắt.
Đối tượng được giới thiệu lần này thật ra con người cũng không tồi, nhưng gánh nặng gia đình quá lớn, Lưu Hồng Anh cũng không hài lòng.
Phải nói rằng, đối tượng mà Hồ Mỹ Lệ giới thiệu cho cô ta trong hai năm này đều chẳng ra làm sao, không phải gia đình có vấn đề thì là con người có vấn đề.
Không có một người nào giống như Triệu Kỳ cả, đẹp người mà gia đình cũng tốt nữa.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, con gái ruột với con gái kế suy cho cùng vẫn khác nhau, có một chàng trai tốt, đương nhiên Hồ Mỹ Lệ chỉ giữ lại cho con đẻ của mình rồi.
Nhưng cứ cố tình Lâm Hướng Nam có phúc mà không biết hưởng, ngay cả người như Triệu Kỳ mà cô cũng không vừa mắt.
Lưu Hồng Anh nói một tiếng xin lỗi Lâm Hướng Nam ở trong lòng, thời gian mà gia đình chừa lại cho cô ta không nhiều. Triệu Kỳ này là người đàn ông tốt nhất mà cô ta có thể nắm bắt, cô ta không cam lòng thả người đi như vậy. Nếu Lâm Hướng Nam đã không thích vậy cô ta cướp người chắc hẳn cũng không có vấn đề gì đâu.
Lâm Hướng Nam biết cô ta có ý định gì nhưng không vạch trần, ngược lại còn giật dây: “Cơ hội phải nắm trong tay mình, đừng ở nhà nói gì thì là cái đó.”
“Chị nào cần em tới dạy chứ.” Lưu Hồng Anh mỉm cười nói: “Trong lòng chị tự có tính toán.”
Lâm Hướng Nam khỏi cần động não cũng nghĩ ra được lá thư tình này do ai viết, ngoại trừ Lưu Hồng Anh ở cùng phòng ra, chứ không thể là người nào khác.
Lâm Hướng Nam đang nghĩ ngợi thì Lưu Hồng Anh đẩy cửa đi vào phòng.
Tầm nhìn của cô ta rơi lên trên lá thư tình kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, hỏi: “Tiểu Nam, em đang đọc gì mà tâm trạng lại tốt như vậy?”
“Đọc thư tình của một đứa ngốc viết cho tôi.”
Lâm Hướng Nam thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, tôi phải cô phụ tình cảm của cậu ta rồi. Mẹ nói đúng, con người Triệu Kỳ này không tồi, tôi cũng không định kén chọn thêm nữa. Qua vài hôm nữa, tôi dự định sẽ xác nhận quan hệ với anh ta.”
“Thiên kim khó mua được tình lang, nếu em đã không thích Triệu Kỳ vậy đừng cưỡng ép bản thân làm gì.” Nụ cười của Lưu Hồng Anh đột nhiên cứng ngắc.
Lâm Hướng Nam cười giả lả, bảo: “Khoảng thời gian này thật sự đã làm phiền chị rồi. Triệu Kỳ luôn tìm cái cớ để tới nhà, qua mấy hôm nữa, tôi sẽ xác nhận quan hệ với anh ta, anh ta sẽ không như vậy nữa.”
“Không phiền, đồng chí Triệu nói chuyện và làm việc đều rất khách sáo.”
“Hửm? Thật sao? Vậy thì tốt.” Lâm Hướng Nam hỏi: “Có phải mẹ lại giới thiệu một đối tượng cho chị rồi đúng không? Hình như cũng là thanh niên trí thức về thành phố?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“À, đúng, cha của trí thức đó bị liệt, kêu con trai về thành phố tiếp nhận công việc của mình.” Nụ cười của Lưu Hồng Anh không chạm đến đáy mắt.
Đối tượng được giới thiệu lần này thật ra con người cũng không tồi, nhưng gánh nặng gia đình quá lớn, Lưu Hồng Anh cũng không hài lòng.
Phải nói rằng, đối tượng mà Hồ Mỹ Lệ giới thiệu cho cô ta trong hai năm này đều chẳng ra làm sao, không phải gia đình có vấn đề thì là con người có vấn đề.
Không có một người nào giống như Triệu Kỳ cả, đẹp người mà gia đình cũng tốt nữa.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, con gái ruột với con gái kế suy cho cùng vẫn khác nhau, có một chàng trai tốt, đương nhiên Hồ Mỹ Lệ chỉ giữ lại cho con đẻ của mình rồi.
Nhưng cứ cố tình Lâm Hướng Nam có phúc mà không biết hưởng, ngay cả người như Triệu Kỳ mà cô cũng không vừa mắt.
Lưu Hồng Anh nói một tiếng xin lỗi Lâm Hướng Nam ở trong lòng, thời gian mà gia đình chừa lại cho cô ta không nhiều. Triệu Kỳ này là người đàn ông tốt nhất mà cô ta có thể nắm bắt, cô ta không cam lòng thả người đi như vậy. Nếu Lâm Hướng Nam đã không thích vậy cô ta cướp người chắc hẳn cũng không có vấn đề gì đâu.
Lâm Hướng Nam biết cô ta có ý định gì nhưng không vạch trần, ngược lại còn giật dây: “Cơ hội phải nắm trong tay mình, đừng ở nhà nói gì thì là cái đó.”
“Chị nào cần em tới dạy chứ.” Lưu Hồng Anh mỉm cười nói: “Trong lòng chị tự có tính toán.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro