Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Thư Tình Đột Ng...
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-22 01:23:22
Cho dù Triệu Kỳ tự cho rằng vẻ ngoài của mình không tệ nhưng bây giờ cũng không dám so sánh với Lâm Hướng Nam.
Vì gương mặt đó, bây giờ kêu anh ta nhún nhường cũng không sao cả, đợi sau này lấy về nhà là ổn ngay thôi.
Nhìn thái độ như vậy của anh ta, cho dù đối tượng xem mắt ngày hôm nay của anh ta có mặt dày đến cỡ nào cũng không chịu nổi nữa, cô ta tức giận trực tiếp chạy về, trước khi đi còn phỉ nhổ Triệu Kỳ một cái.
Đối tượng xem mắt tức giận bỏ đi nhưng Triệu Kỳ cũng không để ý, anh ta mời Lâm Hướng Nam: “Lần trước không phải cô muốn đi dạo công viên sao? Chúng ta đi dạo chung nhé.”
Hành động này của anh ta khiến Lâm Hướng Nam trợn tròn mắt há hốc mồm, cô chửi thẳng: “Ai muốn đi dạo công viên với anh, anh còn tiến thêm hai bước nữa là tôi kiện anh tội giở trò lưu manh đấy.”
Lời nói này rất có sức uy hiếp, dọa Triệu Kỳ đứng yên tại chỗ, không dám cử động, Lâm Hướng Nam lườm anh ta một cái rồi quay người bỏ đi.
Cô đã sắp viết luôn hai chữ từ chối lên mặt rồi nhưng Triệu Kỳ vẫn không chịu từ bỏ như cũ, lại nhờ vả bà mai tới thuyết phục Hồ Mỹ Lệ, tìm cái cớ cho tiếp xúc với Lâm Hướng Nam.
Hồ Mỹ Lệ vốn dĩ đã hài lòng về con người anh ta, nhìn thấy thái độ ân cần này của đối phương lại càng hài lòng hơn, ngày nào bà ta cũng càm ràm bên tai Lâm Hướng Nam miết.
“Mẹ thấy Tiểu Triệu đó rất tốt, sao con lại không hài lòng nhỉ, mắt mày cao quá rồi đấy con ạ.”
“Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, nếu con không tranh thủ kết hôn thì nhân viên công tác trên phố và người trong xưởng sẽ tới nhà tìm mẹ nói chuyện đấy.”
“Nếu gia đình mình kéo dài chuyện về nông thôn, đến lúc xưởng bình bầu tiên tiến, bình bầu chiến sĩ thi đua sẽ không có phần của chúng ta, tiền thưởng cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Dám vi phạm chính sách thì áp lực sẽ bủa vây tới từ bốn phương tám hướng, Hồ Mỹ Lệ chưa bao giờ từng có dự định chống lại cả.
“Đàn ông ấy hả, đều phải dạy. Bây giờ con không thích thì dạy dỗ một chút, thế không phải là được rồi sao? Cậu ấy thích con như vậy, chắc chắn sẽ thay đổi thôi.”
Mấy học thuyết nhố nhăng và ngụy biện này, Lâm Hướng Nam đều không muốn nghe một câu nào hết, Hồ Mỹ Lệ bắt đầu càm ràm là cô tìm cớ để chuồn mất.
Triệu Kỳ tới tìm cô thì cô cũng viện cớ không chịu ra mặt.
Dù sao cũng không cho anh ta bất cứ một cơ hội nào hết.
Ngay khi Lâm Hướng Nam sắp không chịu nổi sự phiền nhiễu của anh ta thì đột nhiên cô tìm được một lá thư tình trong sách giáo khoa.
Thư được viết cho cô nhưng lại không đề tên.
Lâm Hướng Nam cầm lá thư tình đó lên rồi đọc cẩn thận, sau đó cô không nhịn được mà bật cười: “Chữ xấu vãi.”
Cô là một học sinh cấp ba, người đi học cũng không có khả năng ngày nào cũng vác một cái cặp sách trống không đến trường được.
Đồ nặng quá sẽ làm lệch cặp, sẽ đề lên vai rất không thoải mái, cho nên hai quyển sách ở trên bàn kia được cô mang về từ tối hôm qua, sáng hôm nay mang ra ngoài để ngụy trang, vừa ra khỏi cửa là cô đã ném sách vào không gian luôn rồi.
Vì gương mặt đó, bây giờ kêu anh ta nhún nhường cũng không sao cả, đợi sau này lấy về nhà là ổn ngay thôi.
Nhìn thái độ như vậy của anh ta, cho dù đối tượng xem mắt ngày hôm nay của anh ta có mặt dày đến cỡ nào cũng không chịu nổi nữa, cô ta tức giận trực tiếp chạy về, trước khi đi còn phỉ nhổ Triệu Kỳ một cái.
Đối tượng xem mắt tức giận bỏ đi nhưng Triệu Kỳ cũng không để ý, anh ta mời Lâm Hướng Nam: “Lần trước không phải cô muốn đi dạo công viên sao? Chúng ta đi dạo chung nhé.”
Hành động này của anh ta khiến Lâm Hướng Nam trợn tròn mắt há hốc mồm, cô chửi thẳng: “Ai muốn đi dạo công viên với anh, anh còn tiến thêm hai bước nữa là tôi kiện anh tội giở trò lưu manh đấy.”
Lời nói này rất có sức uy hiếp, dọa Triệu Kỳ đứng yên tại chỗ, không dám cử động, Lâm Hướng Nam lườm anh ta một cái rồi quay người bỏ đi.
Cô đã sắp viết luôn hai chữ từ chối lên mặt rồi nhưng Triệu Kỳ vẫn không chịu từ bỏ như cũ, lại nhờ vả bà mai tới thuyết phục Hồ Mỹ Lệ, tìm cái cớ cho tiếp xúc với Lâm Hướng Nam.
Hồ Mỹ Lệ vốn dĩ đã hài lòng về con người anh ta, nhìn thấy thái độ ân cần này của đối phương lại càng hài lòng hơn, ngày nào bà ta cũng càm ràm bên tai Lâm Hướng Nam miết.
“Mẹ thấy Tiểu Triệu đó rất tốt, sao con lại không hài lòng nhỉ, mắt mày cao quá rồi đấy con ạ.”
“Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, nếu con không tranh thủ kết hôn thì nhân viên công tác trên phố và người trong xưởng sẽ tới nhà tìm mẹ nói chuyện đấy.”
“Nếu gia đình mình kéo dài chuyện về nông thôn, đến lúc xưởng bình bầu tiên tiến, bình bầu chiến sĩ thi đua sẽ không có phần của chúng ta, tiền thưởng cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dám vi phạm chính sách thì áp lực sẽ bủa vây tới từ bốn phương tám hướng, Hồ Mỹ Lệ chưa bao giờ từng có dự định chống lại cả.
“Đàn ông ấy hả, đều phải dạy. Bây giờ con không thích thì dạy dỗ một chút, thế không phải là được rồi sao? Cậu ấy thích con như vậy, chắc chắn sẽ thay đổi thôi.”
Mấy học thuyết nhố nhăng và ngụy biện này, Lâm Hướng Nam đều không muốn nghe một câu nào hết, Hồ Mỹ Lệ bắt đầu càm ràm là cô tìm cớ để chuồn mất.
Triệu Kỳ tới tìm cô thì cô cũng viện cớ không chịu ra mặt.
Dù sao cũng không cho anh ta bất cứ một cơ hội nào hết.
Ngay khi Lâm Hướng Nam sắp không chịu nổi sự phiền nhiễu của anh ta thì đột nhiên cô tìm được một lá thư tình trong sách giáo khoa.
Thư được viết cho cô nhưng lại không đề tên.
Lâm Hướng Nam cầm lá thư tình đó lên rồi đọc cẩn thận, sau đó cô không nhịn được mà bật cười: “Chữ xấu vãi.”
Cô là một học sinh cấp ba, người đi học cũng không có khả năng ngày nào cũng vác một cái cặp sách trống không đến trường được.
Đồ nặng quá sẽ làm lệch cặp, sẽ đề lên vai rất không thoải mái, cho nên hai quyển sách ở trên bàn kia được cô mang về từ tối hôm qua, sáng hôm nay mang ra ngoài để ngụy trang, vừa ra khỏi cửa là cô đã ném sách vào không gian luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro