Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Giúp Ra Mặt
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-21 00:38:24
“Ở trường con còn có việc, con đi trước đây.” Nói xong, cô xách cặp vội vàng chuồn mất.
Đợi rời khỏi viện tử này, Lâm Hướng Nam mới lôi một cái bánh mì và một chai sữa bò từ trong cặp sách ra, tìm một góc bí mật để thêm bữa cho mình.
Với lượng thức ăn trong nhà, nếu cô không thêm bữa cho mình thì cuộc sống không có cách nào trôi qua.
“Chị… chị ơi…”
Giọng của Lâm Hướng Tây đột nhiên truyền tới từ phía sau, cách không xa, khiến Lâm Hướng Nam sợ quá vội vàng gặm hai ba miếng, nhét vội cái bánh mì vào trong miệng, chai sữa bỏ cũng bị bỏ vào cặp sách.
“Chị, sao chị lại ở đây?” Lâm Hướng Tây chạy bước nhỏ đuổi theo, cậu thở hồng hộc hỏi: “Vừa rồi ở nhà vẫn chưa nói rõ ràng, rốt cuộc Lưu Hồng Hà đã uy hiếp chị như thế nào? Để em tìm người đánh nó cho.”
“Không sao, chỉ là mấy chuyện về quê thôi ấy mà, chị ứng phó được.” Lâm Hướng Nam bình tĩnh lấy một nắm kẹo sữa từ trong túi ra, đưa cho Lâm Hướng Tây: “Ăn kẹo sữa đi, bổ sung canxi, tránh cho sau này lại không cao lên được.”
Lâm Hướng Tây mừng rỡ nhận lấy kẹo, lại hỏi: “Chị, chị lấy đâu ra tiền vậy? Lúc chị đi nhặt đồng nát sao không dẫn em theo?”
Trẻ con không có tiền tiêu vặt, muốn mua kẹo ăn cũng chỉ có thể nhặt thùng các tông hoặc đồng nát để bán. Để kiếm ít tiền bán đồng nát mà trước kia đám người Lâm Hướng Tây còn từng đi cạy cả khóa đồng trước cổng nhà người khác.
“Tiền này không phải đi nhặt đồng nát kiếm được đâu.” Lâm Hướng Nam bình tĩnh nói dối: “Chị giúp bạn học làm bài tập kiếm được đó. Ở lớp có một bạn học thành tích kém nhưng cứ cố tình cha mẹ lại là người có văn hóa và có bản lĩnh, ép rất căng. Cậu ta không còn cách nào khác mà chỉ có thể tìm chị giúp.”
Lâm Hướng Tây bóc vỏ kẹo rồi nhét kẹo vào trong miệng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn: “Ngon quá đi mất, chị, bạn học kia của chị tên là gì, nhà anh ấy còn em trai em gái gì không ạ?”
“Ăn kẹo của em đi, với thành tích đó của em còn dám làm bài tập về nhà hộ người khác sao?”
“Được rồi, vậy em đi đây. Nếu Lưu Hồng Hà còn uy hiếp chị tiếp thì nhớ gọi em đấy, em sẽ đánh nó giúp chị.”
Đợi nhìn thấy Lâm Hướng Tây đi mất, Lâm Hướng Nam cũng bóc một viên kẹo sữa cho vào miệng: “Khó quá đi mất, ăn ít đồ thôi cũng phải lén lén lút lút. Không tìm được nguồn gốc rõ ràng minh bạch cho đống đồ này, muốn tiếp tế cho người nhà một chút cũng không được.”
Cho nên công việc này thật sự không tìm không được.
Mọi người đều muốn tìm công việc nhưng không có đường thì chỉ có thể gặp trắc trở.
Năm ngoái Lưu Hồng Sơn may mắn, mua được một công việc ở trạm thu hồi phế phẩm.
Nhưng năm nay chính sách thắt chặt, bên trên yêu cầu phải khống chế nghiêm khắc số lượng công nhân viên, trên cơ bản các xưởng đều ngừng tuyển công nhân.
Hồ Mỹ Lệ và Lưu Lão Hắc làm việc ở xưởng thép, xưởng thép là một xưởng lớn, công nhân bên trong đông đúc, công nhân tạm thời cũng nhiều, nhưng năm nay nhà xưởng cũng không tuyển nhân lực nữa.
Đợi rời khỏi viện tử này, Lâm Hướng Nam mới lôi một cái bánh mì và một chai sữa bò từ trong cặp sách ra, tìm một góc bí mật để thêm bữa cho mình.
Với lượng thức ăn trong nhà, nếu cô không thêm bữa cho mình thì cuộc sống không có cách nào trôi qua.
“Chị… chị ơi…”
Giọng của Lâm Hướng Tây đột nhiên truyền tới từ phía sau, cách không xa, khiến Lâm Hướng Nam sợ quá vội vàng gặm hai ba miếng, nhét vội cái bánh mì vào trong miệng, chai sữa bỏ cũng bị bỏ vào cặp sách.
“Chị, sao chị lại ở đây?” Lâm Hướng Tây chạy bước nhỏ đuổi theo, cậu thở hồng hộc hỏi: “Vừa rồi ở nhà vẫn chưa nói rõ ràng, rốt cuộc Lưu Hồng Hà đã uy hiếp chị như thế nào? Để em tìm người đánh nó cho.”
“Không sao, chỉ là mấy chuyện về quê thôi ấy mà, chị ứng phó được.” Lâm Hướng Nam bình tĩnh lấy một nắm kẹo sữa từ trong túi ra, đưa cho Lâm Hướng Tây: “Ăn kẹo sữa đi, bổ sung canxi, tránh cho sau này lại không cao lên được.”
Lâm Hướng Tây mừng rỡ nhận lấy kẹo, lại hỏi: “Chị, chị lấy đâu ra tiền vậy? Lúc chị đi nhặt đồng nát sao không dẫn em theo?”
Trẻ con không có tiền tiêu vặt, muốn mua kẹo ăn cũng chỉ có thể nhặt thùng các tông hoặc đồng nát để bán. Để kiếm ít tiền bán đồng nát mà trước kia đám người Lâm Hướng Tây còn từng đi cạy cả khóa đồng trước cổng nhà người khác.
“Tiền này không phải đi nhặt đồng nát kiếm được đâu.” Lâm Hướng Nam bình tĩnh nói dối: “Chị giúp bạn học làm bài tập kiếm được đó. Ở lớp có một bạn học thành tích kém nhưng cứ cố tình cha mẹ lại là người có văn hóa và có bản lĩnh, ép rất căng. Cậu ta không còn cách nào khác mà chỉ có thể tìm chị giúp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hướng Tây bóc vỏ kẹo rồi nhét kẹo vào trong miệng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn: “Ngon quá đi mất, chị, bạn học kia của chị tên là gì, nhà anh ấy còn em trai em gái gì không ạ?”
“Ăn kẹo của em đi, với thành tích đó của em còn dám làm bài tập về nhà hộ người khác sao?”
“Được rồi, vậy em đi đây. Nếu Lưu Hồng Hà còn uy hiếp chị tiếp thì nhớ gọi em đấy, em sẽ đánh nó giúp chị.”
Đợi nhìn thấy Lâm Hướng Tây đi mất, Lâm Hướng Nam cũng bóc một viên kẹo sữa cho vào miệng: “Khó quá đi mất, ăn ít đồ thôi cũng phải lén lén lút lút. Không tìm được nguồn gốc rõ ràng minh bạch cho đống đồ này, muốn tiếp tế cho người nhà một chút cũng không được.”
Cho nên công việc này thật sự không tìm không được.
Mọi người đều muốn tìm công việc nhưng không có đường thì chỉ có thể gặp trắc trở.
Năm ngoái Lưu Hồng Sơn may mắn, mua được một công việc ở trạm thu hồi phế phẩm.
Nhưng năm nay chính sách thắt chặt, bên trên yêu cầu phải khống chế nghiêm khắc số lượng công nhân viên, trên cơ bản các xưởng đều ngừng tuyển công nhân.
Hồ Mỹ Lệ và Lưu Lão Hắc làm việc ở xưởng thép, xưởng thép là một xưởng lớn, công nhân bên trong đông đúc, công nhân tạm thời cũng nhiều, nhưng năm nay nhà xưởng cũng không tuyển nhân lực nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro