Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất

Về Nông Thôn Sa...

Sơn Đính Đích Thái Dương

2024-11-21 00:38:24

Hai anh em của Hồ Mỹ Lệ làm việc ở nhà máy dược, bà ta đã hỏi thăm rồi nhưng năm nay cũng không tuyển người.

Năm nay không chỉ có gia đình bọn họ lo lắng mà gia đình khác cũng vậy.

Lớp tốt nghiệp mà Lâm Hướng Nam theo học lại càng buồn như đưa đám, các bạn học trong lớp không thảo luận về học hành mà là công việc.

Bạn cùng bàn của cô là một cô gái mắt tròn, mặt tròn, tên là Đỗ Ái Hồng, vì đã được xác định công việc cho nên vẻ mặt vô cùng nhẹ nhõm.

“Nhà em đã bàn bạc xong hết cả rồi, sức khỏe của mẹ em không tốt, đang định xin nghỉ vì bệnh để nhường công việc cho em. Chị Nam thì sao, gia đình chị dự tính đến đâu rồi?”

Lâm Hướng Nam lắc đầu: “Chắc hẳn mẹ chị sẽ không nhường công việc cho chị đâu, như thế lỗ chết.”

Hồ Mỹ Lệ chịu đựng cho đến tận bây giờ, cuối cùng tiền lương cũng được ba mươi tám đồng, nhưng học trò mới vào xưởng một tháng chỉ được mười tám đồng tiền lương, thậm chí còn không đủ chi tiêu trong gia đình. Hồ Mỹ Lệ sẽ không làm ra quyết định lỗ to như thế.

“Vậy tốt nghiệp xong chị định thế nào? Về nông thôn sao?” Ánh mắt của Đỗ Ái Hồng lộ vẻ thông cảm.

Bạn học ngồi bàn trước vừa nghe được giọng điệu của cô ta đã quay đầu chêm lời vào: “Về nông thôn có gì không tốt, xây dựng nông thôn là nghĩa vụ của mấy thanh niên trẻ như chúng ta.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đỗ Ái Hồng mỉm cười: “Ừm, cậu nói đúng, tớ cũng nghĩ như vậy đấy.”

Tình thế hiện giờ lúc tốt lúc xấu, có vài lời mọi người có thể nói ở nhà với nhau nhưng ở bên ngoài đều rất thận trọng, lời không nên nói tuyệt đối không thể nói thêm một câu.

Không chỉ học sinh trong lớp như vậy mà cả giáo viên cũng như thế. Mấy năm nay đãi ngộ của giáo viên chẳng ra làm sao, bây giờ bọn họ lên lớp nói chuyện chỉ toàn thốt hy sinh với cả cống hiến.

Ngoài mặt mọi người đều nói muốn về nông thôn, đám học sinh không có cách nào khác mà chỉ có thể về nông thôn kia cũng không còn bất an trong lòng đến vậy nữa.

Lâm Hướng Nam đã từng về nông thôn một lần rồi, sớm đã không còn ảo tưởng gì đối với cuộc sống của thanh niên trí thức nữa. Cô nhỏ giọng hỏi Đỗ Ái Hồng: “Đơn vị các em còn tuyển người không?”

Vẻ mặt của Đỗ Ái Hồng bất đắc dĩ: “Không tuyển. Nếu định tuyển thì nào còn cần mẹ em phải nhường công việc cho em nữa. Nhận việc của mẹ em, toàn bộ tiền lương đều phải giao hết cho gia đình, một tháng em chỉ có thể nhận được một đồng tiền tiêu vặt thôi.

Các đơn vị tuyển người đều sẽ ưu tiên sắp xếp cho con cháu của công nhân viên tức trong đơn vị mình. Trung Quốc lại là một xã hội tình người, dưới tình hình xưởng thép và nhà máy dược đều không tuyển người, Lâm Hướng Nam muốn đến đơn vị khác tìm việc lại càng thêm khó khăn.

Dù sao các đơn vị đều phải chăm lo cho con em đã trưởng thành trong xưởng mình trước, nếu như Trung Quốc có nhiều cương vị công tác đến thế thì đã không có chuyện thanh niên trí thức về nông thôn rồi.

Lâm Hướng Nam tiếp tục truy hỏi: “Vậy bên cạnh em có người thân nào muốn bán công việc không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất

Số ký tự: 0