Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Mò Cá
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-21 00:38:24
Em họ nhìn về phía cô với vẻ tò mò: “Bà nội nói chị là học sinh cấp ba đúng không? Học đến cấp ba có thể tìm được việc làm ở thành phố sao ạ?”
Câu này chọc đúng tim đen nhưng cô vẫn trả lời một cách quật cường: “Có thể, chắc chắn có thể rồi, qua vài hôm nữa chị có thể tìm được công việc.’
Lâm Hướng Nam lôi một viên kẹo sữa từ trong túi ra, nhét cho em gái họ rồi dụ dỗ: “Dẫn chị đi chỗ khác chơi đi, chị không muốn nhặt bông lúa đâu.”
Em họ nhìn thấy kẹo, hai mắt lập tức sáng hẳn lên: “Vậy em dẫn chị đi mò cá nhé?”
“Mò cá? Cái này chị thích.”
Ngày đầu tiên, Lâm Hướng Nam đi theo em gái họ ra sông ngòi mò cá, ngày thứ hai đi lên núi tìm quả mâm xôi và bắt chim…
Cuộc sống nông thôn không cần phải làm việc đồng áng mới là ngày tháng trong lý tưởng của Lâm Hướng Nam.
Cô hoàn toàn nghĩ mình tới nhà ông hai để làm khách, đợi đủ ngày rồi sẽ về thành phố.
Ở nhà ông hai không có xe đạp, hơn nữa, toàn bộ đại đội đều nghèo khó, muốn mượn xe đạp cũng không có chỗ mà mượn, cho nên trời còn chưa sáng là Lâm Hướng Nam đã phải rời giường, cùng cậu cả họ đi bộ đến công xã họp, sau đó cậu cả họ mới đưa cô về thành phố, lúc tới nhà đã gần trưa.
Dọc đường đi này, cả người Lâm Hướng Nam như thành con cá khô.
Nếu không phải gần đây cô đã uống thuốc cường thân kiện thể, tố chất cơ thể đã được cải thiện thì chỉ muốn đình công ngay giữa đường.
Cậu cả họ nhìn thấy Hồ Mỹ Lệ bèn đưa một túi bột mì qua: “Chị, đây là bột mì mới xay năm nay, không nhiều, coi như nếm thử hương hoa vậy.”
Bột mì được tặng cho Hồ Mỹ Lệ chỉ có một túi nhỏ, trong đội thu hoạch lúa mì xong phải giao lương thực nộp thuế, khổ cực nguyên một năm nhưng nhà ông ta cũng không được chia bao nhiêu phần.
“Tới thì tới chứ mang theo đồ làm gì. Mấy hôm nay vốn dĩ đã làm phiền cậu rồi, chị nào còn thể diện mà nhận quà của cậu nữa.” Hồ Mỹ Lệ vừa rót nước cho cậu cả họ vừa nói: “Uống miếng nước trước đi, chị đi nấu cơm bây giờ.”
“Không cần đâu, em còn phải đến chỗ bác cả đưa đồ nữa.” Cậu cả họ vội vàng từ chối.
Ông ta cũng đã tới đây rồi, không thể chỉ tới mỗi chỗ của Hồ Mỹ Lệ mà còn phải đi thăm cha của Hồ Mỹ Lệ là bác cả của ông ta, đây là lễ phép mà tiểu bối nên có.
Nhìn thấy hai người bọn họ cứ giằng co ở chỗ đó, Lâm Hướng Nam rót cho mình một cốc nước uống trước, sau đó lại đi vào phòng tìm một cái hộp sắt, bỏ một túi mơ khô, một túi mứt hồng, chỗ nào trống lại nhét đầy kẹo sữa và kẹo hoa quả vào trong.
Đựng xong, cô xé một mẩu giấy viết “thân gửi em họ”, sau đó dán lên chỗ mở nắp hộp.
“Cậu cả, đây là đồ cháu cho em gái, cậu mang về cho con bé giúp cháu với nhé.” Lâm Hướng Nam nhắc nhở: “Cậu đừng lén mở ra dọc đường đấy, cháu đã dán giấy niêm phong rồi.”
Em họ đã chơi với cô suốt nhiều ngày như vậy, số kẹo này là để thực hiện lời hứa từ mấy hôm trước, nhưng cô sợ cậu cả họ không nhận nên chỉ có thể chơi trò vặt vãnh này.
Câu này chọc đúng tim đen nhưng cô vẫn trả lời một cách quật cường: “Có thể, chắc chắn có thể rồi, qua vài hôm nữa chị có thể tìm được công việc.’
Lâm Hướng Nam lôi một viên kẹo sữa từ trong túi ra, nhét cho em gái họ rồi dụ dỗ: “Dẫn chị đi chỗ khác chơi đi, chị không muốn nhặt bông lúa đâu.”
Em họ nhìn thấy kẹo, hai mắt lập tức sáng hẳn lên: “Vậy em dẫn chị đi mò cá nhé?”
“Mò cá? Cái này chị thích.”
Ngày đầu tiên, Lâm Hướng Nam đi theo em gái họ ra sông ngòi mò cá, ngày thứ hai đi lên núi tìm quả mâm xôi và bắt chim…
Cuộc sống nông thôn không cần phải làm việc đồng áng mới là ngày tháng trong lý tưởng của Lâm Hướng Nam.
Cô hoàn toàn nghĩ mình tới nhà ông hai để làm khách, đợi đủ ngày rồi sẽ về thành phố.
Ở nhà ông hai không có xe đạp, hơn nữa, toàn bộ đại đội đều nghèo khó, muốn mượn xe đạp cũng không có chỗ mà mượn, cho nên trời còn chưa sáng là Lâm Hướng Nam đã phải rời giường, cùng cậu cả họ đi bộ đến công xã họp, sau đó cậu cả họ mới đưa cô về thành phố, lúc tới nhà đã gần trưa.
Dọc đường đi này, cả người Lâm Hướng Nam như thành con cá khô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không phải gần đây cô đã uống thuốc cường thân kiện thể, tố chất cơ thể đã được cải thiện thì chỉ muốn đình công ngay giữa đường.
Cậu cả họ nhìn thấy Hồ Mỹ Lệ bèn đưa một túi bột mì qua: “Chị, đây là bột mì mới xay năm nay, không nhiều, coi như nếm thử hương hoa vậy.”
Bột mì được tặng cho Hồ Mỹ Lệ chỉ có một túi nhỏ, trong đội thu hoạch lúa mì xong phải giao lương thực nộp thuế, khổ cực nguyên một năm nhưng nhà ông ta cũng không được chia bao nhiêu phần.
“Tới thì tới chứ mang theo đồ làm gì. Mấy hôm nay vốn dĩ đã làm phiền cậu rồi, chị nào còn thể diện mà nhận quà của cậu nữa.” Hồ Mỹ Lệ vừa rót nước cho cậu cả họ vừa nói: “Uống miếng nước trước đi, chị đi nấu cơm bây giờ.”
“Không cần đâu, em còn phải đến chỗ bác cả đưa đồ nữa.” Cậu cả họ vội vàng từ chối.
Ông ta cũng đã tới đây rồi, không thể chỉ tới mỗi chỗ của Hồ Mỹ Lệ mà còn phải đi thăm cha của Hồ Mỹ Lệ là bác cả của ông ta, đây là lễ phép mà tiểu bối nên có.
Nhìn thấy hai người bọn họ cứ giằng co ở chỗ đó, Lâm Hướng Nam rót cho mình một cốc nước uống trước, sau đó lại đi vào phòng tìm một cái hộp sắt, bỏ một túi mơ khô, một túi mứt hồng, chỗ nào trống lại nhét đầy kẹo sữa và kẹo hoa quả vào trong.
Đựng xong, cô xé một mẩu giấy viết “thân gửi em họ”, sau đó dán lên chỗ mở nắp hộp.
“Cậu cả, đây là đồ cháu cho em gái, cậu mang về cho con bé giúp cháu với nhé.” Lâm Hướng Nam nhắc nhở: “Cậu đừng lén mở ra dọc đường đấy, cháu đã dán giấy niêm phong rồi.”
Em họ đã chơi với cô suốt nhiều ngày như vậy, số kẹo này là để thực hiện lời hứa từ mấy hôm trước, nhưng cô sợ cậu cả họ không nhận nên chỉ có thể chơi trò vặt vãnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro