Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Về Nhà
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-21 00:38:24
Cậu cả họ nhận lấy: “Được, cậu sẽ mang về hộ cháu, cái hộp này của cháu cũng nặng phết đấy.”
Đợi ông ta đi rồi, Hồ Mỹ Lệ mới có thời gian quan sát thật kỹ Lâm Hướng Nam: “Có chuyện gì xảy ra với con thế? Sao còn béo lên được vậy?”
Theo lý mà nói thì trong khoảng thời gian này chắc hẳn Lâm Hướng Nam sống chẳng ra làm sao mới đúng, có đen hơn, gầy hơn một chút cũng là chuyện bình thường. Nhưng ai ngờ mặt của cô còn trắng mềm ra không ít.
“Ban nãy cậu cả của con nói con đã nghĩ thông suốt rồi?”
“Đúng vậy.” Lâm Hướng Nam nghiêm túc nói: “Sau một chuyến về nông thôn này, cuối cùng con cũng đã hiểu được bản thân mình. Con thật sự không phải kiểu người chịu khổ đó. Đừng nói là chủ động về quê, cho dù sau này mẹ có ép con về quê thì con cũng sẽ không đi.”
“Hừ! Hiểu được thì tốt, mẹ là mẹ ruột của con, còn có thể hại con được chắc!” Hồ Mỹ Lệ nở nụ cười đắc ý, bà ta lôi bột mì mà cậu cả họ tặng cho để bắt đầu hòa bột.
Lúa mì mới xay nên mùi hương vô cùng nồng.
Hồ Mỹ Lệ nướng tổng cộng tám cái bánh, năm cái chuẩn bị cho buổi trưa mang lên bàn cơm, mỗi người một cái, còn lại ba cái, bà ta định dấm dúi cho con mình ăn.
Lâm Hướng Nam trơ mắt nhìn bà ta nướng thêm ba cái bánh, kết quả mình lại chỉ được chia có nửa cái: “Số còn lại để buổi tối ăn sao mẹ?”
“Mẹ nửa cái, con nửa cái, Tiểu Tây được hai cái. Nó còn nhỏ tuổi, vẫn đang phát triển.”
“Sao mẹ còn trọng nam khinh nữ như vậy, con cũng đang tuổi ăn tuổi lớn cơ mà.”
Lâm Hướng Nam vốn cũng chẳng ham hố gì một cái bánh đó nhưng nghe Hồ Mỹ Lệ nói như vậy, cô chỉ ăn vài ba miếng đã hết nửa cái bánh trong tay, sau bữa cơm lại đi cướp nửa cái bánh khác.
“Anh em trong nhà bất hòa hơn phân nửa đều do người già thiếu đạo đức. Đồng chí Hồ, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, tư tưởng trọng nam khinh nữ này không thể có.”
“Con ranh khốn nạn này, mày còn muốn bắt chẹt mẹ mày đúng không, mẹ từng thiếu cái ăn, từng thiếu cái mặc của mày chưa…”
Lâm Hướng Nam cười khà khà rồi chỉ ra ngoài cửa: “Lưu Hồng Anh về rồi kìa.”
Vốn đã là lén ăn vụng, nghe thấy có người trong nhà trở về, Hồ Mỹ Lệ lập tức ngậm miệng với vẻ bực bội.
Đợi Lưu Hồng Anh ôm bó củi đi vào nhà bếp, Hồ Mỹ Lệ bèn giận chó đánh mèo bảo: “Tôi sắp nấu xong cơm rồi mà chị mới về nhà, ngược lại chị nghĩ cũng hay lắm, về nhà không cần phải làm gì mà trực tiếp ăn cơm luôn là được.”
“Mẹ, chính mẹ nói không cho con nấu cơm mà.” Lưu Hồng Anh đặt bó củi lại gọn gàng với nhau.
Than hòn trong nhà chưa bao giờ đủ dùng, vừa vặn nơi mà bọn họ sống lại là viện tử, có thể xây bếp, cũng có thể ra vùng ngoại ô nhặt củi. Trước đây đều là đám người Lâm Hướng Nam tan học hoặc được nghỉ sẽ đi nhặt củi. Nhưng đợi sau khi Lưu Hồng Anh về thành phố, nhiệm vụ này được giao lại cho cô ta.
“Chị không nấu cơm thế bộ chị không biết qua hỗ trợ hay sao. Ngày nào tôi cũng đi làm mệt đến chết đi sống lại, tan làm rồi còn phải nấu cơm cho mấy người, thật sự nghĩ tôi làm bằng sắt à!” Hồ Mỹ Lệ tiếp tục kiếm chuyện.
Đợi ông ta đi rồi, Hồ Mỹ Lệ mới có thời gian quan sát thật kỹ Lâm Hướng Nam: “Có chuyện gì xảy ra với con thế? Sao còn béo lên được vậy?”
Theo lý mà nói thì trong khoảng thời gian này chắc hẳn Lâm Hướng Nam sống chẳng ra làm sao mới đúng, có đen hơn, gầy hơn một chút cũng là chuyện bình thường. Nhưng ai ngờ mặt của cô còn trắng mềm ra không ít.
“Ban nãy cậu cả của con nói con đã nghĩ thông suốt rồi?”
“Đúng vậy.” Lâm Hướng Nam nghiêm túc nói: “Sau một chuyến về nông thôn này, cuối cùng con cũng đã hiểu được bản thân mình. Con thật sự không phải kiểu người chịu khổ đó. Đừng nói là chủ động về quê, cho dù sau này mẹ có ép con về quê thì con cũng sẽ không đi.”
“Hừ! Hiểu được thì tốt, mẹ là mẹ ruột của con, còn có thể hại con được chắc!” Hồ Mỹ Lệ nở nụ cười đắc ý, bà ta lôi bột mì mà cậu cả họ tặng cho để bắt đầu hòa bột.
Lúa mì mới xay nên mùi hương vô cùng nồng.
Hồ Mỹ Lệ nướng tổng cộng tám cái bánh, năm cái chuẩn bị cho buổi trưa mang lên bàn cơm, mỗi người một cái, còn lại ba cái, bà ta định dấm dúi cho con mình ăn.
Lâm Hướng Nam trơ mắt nhìn bà ta nướng thêm ba cái bánh, kết quả mình lại chỉ được chia có nửa cái: “Số còn lại để buổi tối ăn sao mẹ?”
“Mẹ nửa cái, con nửa cái, Tiểu Tây được hai cái. Nó còn nhỏ tuổi, vẫn đang phát triển.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao mẹ còn trọng nam khinh nữ như vậy, con cũng đang tuổi ăn tuổi lớn cơ mà.”
Lâm Hướng Nam vốn cũng chẳng ham hố gì một cái bánh đó nhưng nghe Hồ Mỹ Lệ nói như vậy, cô chỉ ăn vài ba miếng đã hết nửa cái bánh trong tay, sau bữa cơm lại đi cướp nửa cái bánh khác.
“Anh em trong nhà bất hòa hơn phân nửa đều do người già thiếu đạo đức. Đồng chí Hồ, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, tư tưởng trọng nam khinh nữ này không thể có.”
“Con ranh khốn nạn này, mày còn muốn bắt chẹt mẹ mày đúng không, mẹ từng thiếu cái ăn, từng thiếu cái mặc của mày chưa…”
Lâm Hướng Nam cười khà khà rồi chỉ ra ngoài cửa: “Lưu Hồng Anh về rồi kìa.”
Vốn đã là lén ăn vụng, nghe thấy có người trong nhà trở về, Hồ Mỹ Lệ lập tức ngậm miệng với vẻ bực bội.
Đợi Lưu Hồng Anh ôm bó củi đi vào nhà bếp, Hồ Mỹ Lệ bèn giận chó đánh mèo bảo: “Tôi sắp nấu xong cơm rồi mà chị mới về nhà, ngược lại chị nghĩ cũng hay lắm, về nhà không cần phải làm gì mà trực tiếp ăn cơm luôn là được.”
“Mẹ, chính mẹ nói không cho con nấu cơm mà.” Lưu Hồng Anh đặt bó củi lại gọn gàng với nhau.
Than hòn trong nhà chưa bao giờ đủ dùng, vừa vặn nơi mà bọn họ sống lại là viện tử, có thể xây bếp, cũng có thể ra vùng ngoại ô nhặt củi. Trước đây đều là đám người Lâm Hướng Nam tan học hoặc được nghỉ sẽ đi nhặt củi. Nhưng đợi sau khi Lưu Hồng Anh về thành phố, nhiệm vụ này được giao lại cho cô ta.
“Chị không nấu cơm thế bộ chị không biết qua hỗ trợ hay sao. Ngày nào tôi cũng đi làm mệt đến chết đi sống lại, tan làm rồi còn phải nấu cơm cho mấy người, thật sự nghĩ tôi làm bằng sắt à!” Hồ Mỹ Lệ tiếp tục kiếm chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro