Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Mù Mắt
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-21 00:38:24
Lưu Hồng Hà từng bước lại gần cô, dùng giọng điệu sắc bén để uy hiếp: “Nếu chị dám cướp công việc với tôi thì đừng trách tôi tìm người dạy dỗ chị.”
“Công việc của cậu á?” Lâm Hướng Nam tức đến bật cười: “Cậu cũng không tự tè một bãi mà soi lại mình đi, xem cái mặt này của mình mới bao nhiêu tuổi? Chó ngoan không chặn đường, tránh ra, bằng không cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
Lưu Hồng Hà bị xem thường mà mặt mày đỏ gay, cậu ta giơ tay định đẩy vai Lâm Hướng Nam, muốn dạy cô một bài học.
Người dễ nói chuyện nhất trong nhà chính là Lâm Hướng Nam, cho đến bây giờ cậu ta vẫn cho là như thế, chỉ cần dọa Lâm Hướng Nam một chút thì cô sẽ không dám từ chối chuyện về quê nữa.
Lâm Hướng Nam nghiêng người tránh cú đẩy của Lưu Hồng Hà, cô móc một chai nước ớt bột ra điên cuồng phun vào mặt của cậu ta.
“Mắt tôi.” Lưu Hồng Hà chỉ cảm thấy mắt mình cay xè và đau đớn, nước mắt chảy ra như mưa. Cậu ta vội vàng giơ tay che mặt mình.
Lâm Hướng Nam nhân cơ hội đã cậu ta ngã xuống đất, lại giẫm lên người cậu ta vài cái: “Thằng ngu, còn định uy hiếp tôi á? Thật sự nghĩ tôi là quả hồng mềm dễ bóp sao?”
“Lâm Hướng Nam, chị dám làm mù mắt tôi! Chị xong rồi!” Lưu Hồng Hà thật sự cho rằng mình đã mù, giọng nói vô cùng đau khổ.
Lâm Hướng Nam lại giở giọng quái đản: “Tôi xong rồi, tôi làm cậu bị mù rồi, phải làm sao đây?”
“Nếu chị thật sự làm mù mắt tôi thì cha tôi sẽ không bỏ qua cho chị.”
“Đúng đúng đúng, tôi lại sợ quá cơ.” Lâm Hướng Nam đảo trắng mắt.
Thấy tình hình không đúng, Lưu Hồng Hà vội vàng chịu thua: “Hu hu hu, chị hai, em thật sự sắp mù rồi, chị mau đưa em đến bệnh viện đi.”
“Chị hai? Chị hai?”
“Lâm Hướng Nam! Lâm Hướng Nam! Chị đâu rồi?”
Biết cậu ta không mù được nên Lâm Hướng Nam đã sớm chạy mất dạng. Đây là ngày đầu tiên cô đi học sau khi xin nghỉ, cũng không muốn đến muộn đâu.
Về phần Lưu Hồng Hà, cứ để cậu ta ngồi ở đó một lúc là được, vấn đề không lớn.
Mắt của Lưu Hồng Hà bị kích thích nên không mở ra được, nước mắt chảy như mưa. Cậu ta ngồi dựa người vào tường, lớn tiếng cầu cứu với vẻ vô cùng đáng thương tội nghiệp: “Có ai không, có người nào mau đưa tôi đến bệnh viện đi.”
Vì chặn đường nên Lưu Hồng Hà đặc biệt chọn một con ngõ hẻo lánh, dẫn đến việc cậu ta tự chặn đường lui của mình, bên cạnh hoàn toàn không tìm được nổi một người qua đường nhiệt tình giúp đỡ.
Cậu ta ngồi xổm ở góc tường khóc một lúc, cảm giác nóng ran ở mắt từ từ giảm thiểu, sau đó cậu ta thử mở mắt ra, phát hiện ra vẫn có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ.
“Mình không mù!”
Lưu Hồng Hà mừng phát khóc, cậu ta chống lên tường, cẩn thận đi ra khỏi con ngõ.
Lúc này, thật ra cậu ta có thể tìm được người giúp nhưng lại không cầu cứu.
Mắt vẫn chưa mù còn đến bệnh viện làm gì, đến bệnh viện riêng tiền lấy số đã tốn một hào rồi, cậu ta cũng không có khoản tiền này.
“Công việc của cậu á?” Lâm Hướng Nam tức đến bật cười: “Cậu cũng không tự tè một bãi mà soi lại mình đi, xem cái mặt này của mình mới bao nhiêu tuổi? Chó ngoan không chặn đường, tránh ra, bằng không cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
Lưu Hồng Hà bị xem thường mà mặt mày đỏ gay, cậu ta giơ tay định đẩy vai Lâm Hướng Nam, muốn dạy cô một bài học.
Người dễ nói chuyện nhất trong nhà chính là Lâm Hướng Nam, cho đến bây giờ cậu ta vẫn cho là như thế, chỉ cần dọa Lâm Hướng Nam một chút thì cô sẽ không dám từ chối chuyện về quê nữa.
Lâm Hướng Nam nghiêng người tránh cú đẩy của Lưu Hồng Hà, cô móc một chai nước ớt bột ra điên cuồng phun vào mặt của cậu ta.
“Mắt tôi.” Lưu Hồng Hà chỉ cảm thấy mắt mình cay xè và đau đớn, nước mắt chảy ra như mưa. Cậu ta vội vàng giơ tay che mặt mình.
Lâm Hướng Nam nhân cơ hội đã cậu ta ngã xuống đất, lại giẫm lên người cậu ta vài cái: “Thằng ngu, còn định uy hiếp tôi á? Thật sự nghĩ tôi là quả hồng mềm dễ bóp sao?”
“Lâm Hướng Nam, chị dám làm mù mắt tôi! Chị xong rồi!” Lưu Hồng Hà thật sự cho rằng mình đã mù, giọng nói vô cùng đau khổ.
Lâm Hướng Nam lại giở giọng quái đản: “Tôi xong rồi, tôi làm cậu bị mù rồi, phải làm sao đây?”
“Nếu chị thật sự làm mù mắt tôi thì cha tôi sẽ không bỏ qua cho chị.”
“Đúng đúng đúng, tôi lại sợ quá cơ.” Lâm Hướng Nam đảo trắng mắt.
Thấy tình hình không đúng, Lưu Hồng Hà vội vàng chịu thua: “Hu hu hu, chị hai, em thật sự sắp mù rồi, chị mau đưa em đến bệnh viện đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị hai? Chị hai?”
“Lâm Hướng Nam! Lâm Hướng Nam! Chị đâu rồi?”
Biết cậu ta không mù được nên Lâm Hướng Nam đã sớm chạy mất dạng. Đây là ngày đầu tiên cô đi học sau khi xin nghỉ, cũng không muốn đến muộn đâu.
Về phần Lưu Hồng Hà, cứ để cậu ta ngồi ở đó một lúc là được, vấn đề không lớn.
Mắt của Lưu Hồng Hà bị kích thích nên không mở ra được, nước mắt chảy như mưa. Cậu ta ngồi dựa người vào tường, lớn tiếng cầu cứu với vẻ vô cùng đáng thương tội nghiệp: “Có ai không, có người nào mau đưa tôi đến bệnh viện đi.”
Vì chặn đường nên Lưu Hồng Hà đặc biệt chọn một con ngõ hẻo lánh, dẫn đến việc cậu ta tự chặn đường lui của mình, bên cạnh hoàn toàn không tìm được nổi một người qua đường nhiệt tình giúp đỡ.
Cậu ta ngồi xổm ở góc tường khóc một lúc, cảm giác nóng ran ở mắt từ từ giảm thiểu, sau đó cậu ta thử mở mắt ra, phát hiện ra vẫn có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ.
“Mình không mù!”
Lưu Hồng Hà mừng phát khóc, cậu ta chống lên tường, cẩn thận đi ra khỏi con ngõ.
Lúc này, thật ra cậu ta có thể tìm được người giúp nhưng lại không cầu cứu.
Mắt vẫn chưa mù còn đến bệnh viện làm gì, đến bệnh viện riêng tiền lấy số đã tốn một hào rồi, cậu ta cũng không có khoản tiền này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro