Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Tìm Chị
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-24 01:40:58
“Tìm chị làm gì?”
“Em về sớm hơn chị một lúc nên cũng không nghe được quá nhiều, cơ mà, nghe ý của họ Triệu kia thì anh ta muốn qua lại tìm hiểu chị đó.”
“Cái gì cơ?” Lâm Hướng Nam trừng to mắt với vẻ ngạc nhiên: “Có nhầm lẫn gì không đấy, đầu óc của họ Triệu này bị điên rồi, anh ta tới để nghe chửi thì có.”
“Mẹ với chị cả nhiệt tình với anh ta lắm, vừa tới đã rót nước đường cho anh ta, còn hỏi han ân cần.” Lâm Hướng Tây nói với vẻ hơi thổn thức: “Đã mấy hôm rồi em chưa thấy mẹ cười vui vẻ như vậy.”
“Mẹ thì vui đấy, còn chị không vui đâu nhé.”
Vẻ mặt của Lâm Hướng Nam rất ghét bỏ: “Tên Triệu Kỳ này cũng không phải thứ tốt đẹp gì đâu, chắc chắn anh ta thèm khát dung mạo của chị rồi, thấy con gái ưa nhìn là sáp tới, cũng không thèm xem có phù hợp hay không.”
“Khụ khụ!” Lâm Hướng Tây bị màn tự luyến của cô làm cho ngại ngùng, cậu nhỏ giọng nói: “Chị, chị cũng khiêm tốn một chút đi.”
“Cái này là tự mình biết mình.” Lâm Hướng Nam hừ nhẹ một tiếng: “Còn người giống họ Triệu kia không tự biết thân biết phận một tí nào cả, bị chửi mà vẫn có thể tìm đến nhà người ta được.”
Lâm Hướng Tây đã sớm biết chị hai nhà mình không thích đối phương bèn đề nghị: “Vậy chúng ta ở bên ngoài chơi, đợi đến giờ cơm chắc chắn anh ta sẽ về. Anh ta đi tay không tới đây, nào còn có mặt mũi ở lại ăn chực nữa chứ.”
Khẩu phần lương thực của mỗi gia đình đều có giới hạn, không có lương thực thừa để tiếp đón khách khứa, người tự giác một chút đến giờ cơm đều sẽ rời đi.
Lâm Hướng Nam cảm thấy ý kiến này không tồi bèn trực tiếp cùng Lâm Hướng Tây ra ngoài đi dạo.
“Chị hai, trong lớp các chị không có bạn học nam nào phù hợp sao?” Lâm Hướng Tây tò mò hỏi thăm.
Lâm Hướng Nam thở dài: “Phần lớn bạn học trong lớp đều phải về nông thôn, mấy người ở lại có thể kiếm được công việc đều chưa đủ hai mươi tuổi, có người còn nhỏ tuổi hơn cả chị nên vô dụng thôi.”
Là cô không cần nam sinh cấp ba hay sao? Là cô không xứng!
Bây giờ tiểu học năm năm, cấp hai hai năm, cô có thể tốt nghiệp cấp ba vào năm mười tám tuổi là vì mấy năm trước lúc tình thế biến động, trường học ngừng dạy, sức khỏe của cô lại không tốt, nhân cơ hội này nghỉ học hai năm. Còn học sinh cấp ba bình thường tốt nghiệp khi còn rất trẻ, vẫn chưa thể bước lên con đường kết hôn, đại đa số người không tìm được công việc thì chỉ có thể về nông thôn.
Vì trước đây trường học rất loạn, các học sinh đều không có lòng dạ đâu nghe giảng, cho nên trình độ văn hóa của người cùng độ tuổi với Lâm Hướng Tây đều chẳng ra làm sao.
Lâm Hướng Nam có thiên phú học hành, có thể thi đỗ cấp ba và ở lại thành phố thêm hai năm. Nhưng Lâm Hướng Tây lại không có khả năng cho lắm, trình độ văn hóa của cậu còn lâu mới theo kịp học sinh tiểu học sau này.
“Em về sớm hơn chị một lúc nên cũng không nghe được quá nhiều, cơ mà, nghe ý của họ Triệu kia thì anh ta muốn qua lại tìm hiểu chị đó.”
“Cái gì cơ?” Lâm Hướng Nam trừng to mắt với vẻ ngạc nhiên: “Có nhầm lẫn gì không đấy, đầu óc của họ Triệu này bị điên rồi, anh ta tới để nghe chửi thì có.”
“Mẹ với chị cả nhiệt tình với anh ta lắm, vừa tới đã rót nước đường cho anh ta, còn hỏi han ân cần.” Lâm Hướng Tây nói với vẻ hơi thổn thức: “Đã mấy hôm rồi em chưa thấy mẹ cười vui vẻ như vậy.”
“Mẹ thì vui đấy, còn chị không vui đâu nhé.”
Vẻ mặt của Lâm Hướng Nam rất ghét bỏ: “Tên Triệu Kỳ này cũng không phải thứ tốt đẹp gì đâu, chắc chắn anh ta thèm khát dung mạo của chị rồi, thấy con gái ưa nhìn là sáp tới, cũng không thèm xem có phù hợp hay không.”
“Khụ khụ!” Lâm Hướng Tây bị màn tự luyến của cô làm cho ngại ngùng, cậu nhỏ giọng nói: “Chị, chị cũng khiêm tốn một chút đi.”
“Cái này là tự mình biết mình.” Lâm Hướng Nam hừ nhẹ một tiếng: “Còn người giống họ Triệu kia không tự biết thân biết phận một tí nào cả, bị chửi mà vẫn có thể tìm đến nhà người ta được.”
Lâm Hướng Tây đã sớm biết chị hai nhà mình không thích đối phương bèn đề nghị: “Vậy chúng ta ở bên ngoài chơi, đợi đến giờ cơm chắc chắn anh ta sẽ về. Anh ta đi tay không tới đây, nào còn có mặt mũi ở lại ăn chực nữa chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khẩu phần lương thực của mỗi gia đình đều có giới hạn, không có lương thực thừa để tiếp đón khách khứa, người tự giác một chút đến giờ cơm đều sẽ rời đi.
Lâm Hướng Nam cảm thấy ý kiến này không tồi bèn trực tiếp cùng Lâm Hướng Tây ra ngoài đi dạo.
“Chị hai, trong lớp các chị không có bạn học nam nào phù hợp sao?” Lâm Hướng Tây tò mò hỏi thăm.
Lâm Hướng Nam thở dài: “Phần lớn bạn học trong lớp đều phải về nông thôn, mấy người ở lại có thể kiếm được công việc đều chưa đủ hai mươi tuổi, có người còn nhỏ tuổi hơn cả chị nên vô dụng thôi.”
Là cô không cần nam sinh cấp ba hay sao? Là cô không xứng!
Bây giờ tiểu học năm năm, cấp hai hai năm, cô có thể tốt nghiệp cấp ba vào năm mười tám tuổi là vì mấy năm trước lúc tình thế biến động, trường học ngừng dạy, sức khỏe của cô lại không tốt, nhân cơ hội này nghỉ học hai năm. Còn học sinh cấp ba bình thường tốt nghiệp khi còn rất trẻ, vẫn chưa thể bước lên con đường kết hôn, đại đa số người không tìm được công việc thì chỉ có thể về nông thôn.
Vì trước đây trường học rất loạn, các học sinh đều không có lòng dạ đâu nghe giảng, cho nên trình độ văn hóa của người cùng độ tuổi với Lâm Hướng Tây đều chẳng ra làm sao.
Lâm Hướng Nam có thiên phú học hành, có thể thi đỗ cấp ba và ở lại thành phố thêm hai năm. Nhưng Lâm Hướng Tây lại không có khả năng cho lắm, trình độ văn hóa của cậu còn lâu mới theo kịp học sinh tiểu học sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro