Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Chăm Chỉ Học
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-22 01:23:22
Trẻ con nhà người khác học dốt thì Lâm Hướng Nam còn có thể cười hì hì xem náo nhiệt, nhưng đứa em trai đối xử với mình cũng không tồi này học dốt, cô chỉ có nước đau đầu theo.
“Em trai, em phải chăm chỉ học hành vào, nếu em có thể thi đỗ cấp ba thì chị đã có thể có thêm hai năm để lựa chọn rồi, nào giống như bây giờ, thời gian cấp bách, nhiệm vụ lại nặng, đàn ông tốt cũng đâu dễ tìm.”
Lâm Hướng Nam nói với vẻ ý vị sâu xa: “Chỗ chị có mấy bộ đề thi, về nhà chị sẽ sắp xếp cho em.”
Nghe cô nói như thế, đột nhiên Lâm Hướng Tây cảm thấy cái bánh quy bơ trong tay không còn thơm nữa.
Nhưng cậu lại không dám phản bác vì dù sao hạnh phúc của chị gái thật sự rất quan trọng.
Lâm Hướng Tây cắn răng: “Được, về nhà em sẽ chăm chỉ học thuộc lòng.”
“Em trai ngoan, cho em ăn không uổng phí.” Lâm Hướng Nam vỗ lên vai cậu với vẻ khen ngợi, cô sắp xếp: “Em học cấp ba trước đợi sau này có cơ hội rồi, nói không chừng còn có thể lên đại học, vậy không phải tương lai đã tới rồi sao?”
“Suất vào đại học Công Nông Binh nào có đến lượt em chứ.” Lâm Hướng Tây nhỏ giọng nói: “So với vào đại học thì em càng hy vọng chị hai mau chóng đi lấy chồng, như vậy, em có thể khỏi cần phải thi cấp ba nữa.”
Cậu đã học dốt suốt nhiều năm như thế rồi, học hành đối với cậu mà nói thật sự rất khó khăn!
Lâm Hướng Nam trừng mắt: “Thằng em ngu ngốc không biết thức thời, nếu em không thi đỗ cấp ba thì cứ đợi đấy mà xem.”
Vừa rồi vẫn còn nói chuyện tử tế mà chớp mắt cái đã đe dọa, nhưng Lâm Hướng Tây không dám phản bác mà chỉ cắn mạnh hai miếng bánh quy bơ.
Hai người bọn họ đi dạo bên ngoài một vòng và ăn lưng lửng bụng, thấy cũng gần đến giờ cơm mới đi dạo trở về.
Vừa về đến nhà, Lâm Hướng Nam trực tiếp ngớ người vì Triệu Kỳ vẫn chưa đi.
“Con bé này chạy đi đâu vậy hả, muộn như thế mới về nhà. Đồng chí Triệu người ta đợi lâu lắm rồi đấy.”
Hồ Mỹ Lệ cười tít cả mắt, bà ta vừa kéo cô vừa dịu dàng nói: “Đồng chí Triệu người ta tới mượn sách của con. Cậu ấy có một đứa em họ muốn đọc sách giáo khoa lớp mười, con mau đi tìm giúp đồng chí Triệu đi.”
Bộ dáng ôn hòa và thân thiết này hoàn toàn khác hắn với dáng vẻ chửi người ở nhà vào hai hôm trước.
Lâm Hướng Nam không tiện trở mặt với Hồ Mỹ Lệ mà chỉ có thể nói với Triệu Kỳ với vẻ mặt không có cảm xúc: “Tôi đã cho mượn hết sách giáo khoa lớp mười rồi, anh tìm người khác mà mượn.”
“Tiểu Nam! Sao em có thể như vậy được?” Lưu Hồng Anh liếc mắt nhìn cô với vẻ khiển trách: “Chị đã nhìn thấy cả rồi, toàn bộ sách giáo khoa lớp mười của em đều được chất dưới gầm của em. Em làm vậy không phải khiến đồng chí Triệu tới đây uổng công một chuyến hay sao?”
“Em trai, em phải chăm chỉ học hành vào, nếu em có thể thi đỗ cấp ba thì chị đã có thể có thêm hai năm để lựa chọn rồi, nào giống như bây giờ, thời gian cấp bách, nhiệm vụ lại nặng, đàn ông tốt cũng đâu dễ tìm.”
Lâm Hướng Nam nói với vẻ ý vị sâu xa: “Chỗ chị có mấy bộ đề thi, về nhà chị sẽ sắp xếp cho em.”
Nghe cô nói như thế, đột nhiên Lâm Hướng Tây cảm thấy cái bánh quy bơ trong tay không còn thơm nữa.
Nhưng cậu lại không dám phản bác vì dù sao hạnh phúc của chị gái thật sự rất quan trọng.
Lâm Hướng Tây cắn răng: “Được, về nhà em sẽ chăm chỉ học thuộc lòng.”
“Em trai ngoan, cho em ăn không uổng phí.” Lâm Hướng Nam vỗ lên vai cậu với vẻ khen ngợi, cô sắp xếp: “Em học cấp ba trước đợi sau này có cơ hội rồi, nói không chừng còn có thể lên đại học, vậy không phải tương lai đã tới rồi sao?”
“Suất vào đại học Công Nông Binh nào có đến lượt em chứ.” Lâm Hướng Tây nhỏ giọng nói: “So với vào đại học thì em càng hy vọng chị hai mau chóng đi lấy chồng, như vậy, em có thể khỏi cần phải thi cấp ba nữa.”
Cậu đã học dốt suốt nhiều năm như thế rồi, học hành đối với cậu mà nói thật sự rất khó khăn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hướng Nam trừng mắt: “Thằng em ngu ngốc không biết thức thời, nếu em không thi đỗ cấp ba thì cứ đợi đấy mà xem.”
Vừa rồi vẫn còn nói chuyện tử tế mà chớp mắt cái đã đe dọa, nhưng Lâm Hướng Tây không dám phản bác mà chỉ cắn mạnh hai miếng bánh quy bơ.
Hai người bọn họ đi dạo bên ngoài một vòng và ăn lưng lửng bụng, thấy cũng gần đến giờ cơm mới đi dạo trở về.
Vừa về đến nhà, Lâm Hướng Nam trực tiếp ngớ người vì Triệu Kỳ vẫn chưa đi.
“Con bé này chạy đi đâu vậy hả, muộn như thế mới về nhà. Đồng chí Triệu người ta đợi lâu lắm rồi đấy.”
Hồ Mỹ Lệ cười tít cả mắt, bà ta vừa kéo cô vừa dịu dàng nói: “Đồng chí Triệu người ta tới mượn sách của con. Cậu ấy có một đứa em họ muốn đọc sách giáo khoa lớp mười, con mau đi tìm giúp đồng chí Triệu đi.”
Bộ dáng ôn hòa và thân thiết này hoàn toàn khác hắn với dáng vẻ chửi người ở nhà vào hai hôm trước.
Lâm Hướng Nam không tiện trở mặt với Hồ Mỹ Lệ mà chỉ có thể nói với Triệu Kỳ với vẻ mặt không có cảm xúc: “Tôi đã cho mượn hết sách giáo khoa lớp mười rồi, anh tìm người khác mà mượn.”
“Tiểu Nam! Sao em có thể như vậy được?” Lưu Hồng Anh liếc mắt nhìn cô với vẻ khiển trách: “Chị đã nhìn thấy cả rồi, toàn bộ sách giáo khoa lớp mười của em đều được chất dưới gầm của em. Em làm vậy không phải khiến đồng chí Triệu tới đây uổng công một chuyến hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro