Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Tính Cách
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-22 01:23:22
Ai cũng biết ngụ ý của Triệu Kỳ không nằm trong lời nói, cũng biết câu trả lời của Lâm Hướng Nam đều là viện cớ cả. Nhưng Lưu Hồng Anh nói thẳng ra như vậy lại khiến bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
Lâm Hướng Nam không nhịn được mà trợn trắng mắt, cô nói thẳng: “Đồng chí Triệu nghe hiểu được không? Chị tôi nói không sai, tôi cố tình không cho mượn đấy. Mà chị cũng thiệt tình, không biết khéo léo từ chối hay sao, cứ nhất thiết phải làm người khác tổn thương.”
“Chị không có ý đó.” Lưu Hồng Anh nhanh chóng giải thích.
“Tôi quan tâm chị có ý gì đấy à.” Lâm Hướng Nam chẳng buồn nhìn cô ta mà trực tiếp đuổi Triệu Kỳ: “Đã đến giờ cơm rồi, anh còn không mau về đi, còn định ở lại đây ăn cơm nữa sao? Nhà chúng tôi không có lương thực dư.”
Sắc mặt của Triệu Kỳ lúc xanh lúc trắng, thậm chí còn không nói một câu khách sáo nào cả mà đứng dậy bỏ đi.
Đuổi Triệu Kỳ đi rồi, Lâm Hướng Nam lập tức nhếch khóe miệng lên với vẻ đắc ý: “Cái thứ gì đâu, chị đây là người mà anh có thể trèo cao với tới được sao?”
Hồ Mỹ Lệ sa sầm mặt mũi, không nói một câu nào cả, bà ta kiềm chế đến khi Triệu Kỳ đi rồi mới quay người với lấy cái chổi lông gà, chửi ầm lên: “Bà đây nể mặt mày quá rồi!”
“Ế, tính cách tệ quá đi...”
Lâm Hướng Nam quay người một cái, vung chân lên chạy.
…
Lâm Hướng Nam đi dạo bên ngoài một vòng, lúc trở về cũng không ăn cơm tối, Hồ Mỹ Lệ không phần lại cho cô.
Trong phòng, Lưu Hồng Anh thuật lại: “Mẹ nói em sống sung sướng quen rồi, bị đói vài bữa là biết tốt xấu ngay.”
Lâm Hướng Nam không thèm để ý đến cô ta.
Lưu Hồng Anh lại nói tiếp: “Đồng chí Triệu đó là người được mẹ cẩn thận chọn cho em, sao em lại không thích, em không nên từ chối anh ấy.”
Không nhắc đến tính cách mà chỉ riêng điều kiện của nhà Triệu Kỳ đó đã đủ để Hồ Mỹ Lệ thích rồi. Đương nhiên, Lưu Hồng Anh cũng thích.
“Có người tốt giống như Triệu Kỳ mà em lại không lấy, lẽ nào em thật sự định về nông thôn sao?”
Lâm Hướng Nam đập quyển sách nặng nề xuống bàn, nhắc nhở: “Chuyện không liên quan đến chị thì chị bớt quản đi.”
“Chị cũng chỉ quan tâm em thôi mà.” Vẻ mặt của Lưu Hồng Anh ấm ức.
Lâm Hướng Nam phì cười một tiếng: “Thôi đi má, chị có suy nghĩ gì mà tôi còn có thể không biết nữa sao?”
Đám người này cũng không phải là người tốt lành gì.
Nguyên chủ bị bữa nấm độc đó của cô ta tiễn đi, tuy rằng cô ta cũng không cố tình, ngoại trừ nguyên chủ ra thì những người khác trong nhà đều không sao cả, nhưng suy cho cùng bữa nấm độc đó vẫn là nguyên nhân.
Diêm Vương kêu bạn chết canh ba, ai dám giữ người đến canh năm, ngày chết của nguyên chủ đã chết, cho dù không có bữa nấm độc đó thì có khả năng vẫn sẽ xuất hiện sự cố ngoài ý muốn khác.
Cho nên tuy rằng Lâm Hướng Nam nhớ chuyện bữa nấm độc kia nhưng cô chưa bao giờ từng so đo tính toán với Lưu Hồng Anh cả, nhưng ai ngờ Lưu Hồng Anh cứ thò mặt tới khiêu khích cô.
Lâm Hướng Nam không nhịn được mà trợn trắng mắt, cô nói thẳng: “Đồng chí Triệu nghe hiểu được không? Chị tôi nói không sai, tôi cố tình không cho mượn đấy. Mà chị cũng thiệt tình, không biết khéo léo từ chối hay sao, cứ nhất thiết phải làm người khác tổn thương.”
“Chị không có ý đó.” Lưu Hồng Anh nhanh chóng giải thích.
“Tôi quan tâm chị có ý gì đấy à.” Lâm Hướng Nam chẳng buồn nhìn cô ta mà trực tiếp đuổi Triệu Kỳ: “Đã đến giờ cơm rồi, anh còn không mau về đi, còn định ở lại đây ăn cơm nữa sao? Nhà chúng tôi không có lương thực dư.”
Sắc mặt của Triệu Kỳ lúc xanh lúc trắng, thậm chí còn không nói một câu khách sáo nào cả mà đứng dậy bỏ đi.
Đuổi Triệu Kỳ đi rồi, Lâm Hướng Nam lập tức nhếch khóe miệng lên với vẻ đắc ý: “Cái thứ gì đâu, chị đây là người mà anh có thể trèo cao với tới được sao?”
Hồ Mỹ Lệ sa sầm mặt mũi, không nói một câu nào cả, bà ta kiềm chế đến khi Triệu Kỳ đi rồi mới quay người với lấy cái chổi lông gà, chửi ầm lên: “Bà đây nể mặt mày quá rồi!”
“Ế, tính cách tệ quá đi...”
Lâm Hướng Nam quay người một cái, vung chân lên chạy.
…
Lâm Hướng Nam đi dạo bên ngoài một vòng, lúc trở về cũng không ăn cơm tối, Hồ Mỹ Lệ không phần lại cho cô.
Trong phòng, Lưu Hồng Anh thuật lại: “Mẹ nói em sống sung sướng quen rồi, bị đói vài bữa là biết tốt xấu ngay.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hướng Nam không thèm để ý đến cô ta.
Lưu Hồng Anh lại nói tiếp: “Đồng chí Triệu đó là người được mẹ cẩn thận chọn cho em, sao em lại không thích, em không nên từ chối anh ấy.”
Không nhắc đến tính cách mà chỉ riêng điều kiện của nhà Triệu Kỳ đó đã đủ để Hồ Mỹ Lệ thích rồi. Đương nhiên, Lưu Hồng Anh cũng thích.
“Có người tốt giống như Triệu Kỳ mà em lại không lấy, lẽ nào em thật sự định về nông thôn sao?”
Lâm Hướng Nam đập quyển sách nặng nề xuống bàn, nhắc nhở: “Chuyện không liên quan đến chị thì chị bớt quản đi.”
“Chị cũng chỉ quan tâm em thôi mà.” Vẻ mặt của Lưu Hồng Anh ấm ức.
Lâm Hướng Nam phì cười một tiếng: “Thôi đi má, chị có suy nghĩ gì mà tôi còn có thể không biết nữa sao?”
Đám người này cũng không phải là người tốt lành gì.
Nguyên chủ bị bữa nấm độc đó của cô ta tiễn đi, tuy rằng cô ta cũng không cố tình, ngoại trừ nguyên chủ ra thì những người khác trong nhà đều không sao cả, nhưng suy cho cùng bữa nấm độc đó vẫn là nguyên nhân.
Diêm Vương kêu bạn chết canh ba, ai dám giữ người đến canh năm, ngày chết của nguyên chủ đã chết, cho dù không có bữa nấm độc đó thì có khả năng vẫn sẽ xuất hiện sự cố ngoài ý muốn khác.
Cho nên tuy rằng Lâm Hướng Nam nhớ chuyện bữa nấm độc kia nhưng cô chưa bao giờ từng so đo tính toán với Lưu Hồng Anh cả, nhưng ai ngờ Lưu Hồng Anh cứ thò mặt tới khiêu khích cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro