Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Hối hận rồi
Vương Khiết Băng (Yu)
2024-07-14 08:42:21
Sống trên đời ai rồi cũng sẽ trải qua ít nhất một chuyện ngu ngốc, chỉ khác là...
Có người sẽ còn có cơ hội để thay đổi, để chuộc lại lỗi lầm của bản thân, dùng quãng đời còn lại bù đắp những gì ở quá khứ đã xảy ra.
Tuy nhiên, có những người dù muốn đến đâu thì cũng không còn cơ hội để quay đầu làm lại, cái giá họ phải trả chính là bằng mạng sống của mình.
Đời trước, Doãn Hân Nghiên đã được gia đình ép gả cho Đại thiếu gia nhà họ Uông, tên Mạc, anh là một Đô Đốc có tiếng khó gần và cực kì nghiêm khắc, ban đầu cô đã liên tục từ chối, nhưng với sức nặng từ gia đình thì cô đã phải ngoan ngoãn gả cho anh.
Ngày đầu tiên kết hôn thì Uông Mạc đã hứa sẽ không chạm vào cô, hôn nhân của họ chỉ cần kéo dài một năm, chỉ cần một năm mà họ chưa có con thì anh sẽ có cớ để cùng cô ly hôn.
Trong suốt một năm đó thì Doãn Hân Nghiên đã ngoan ngoãn trở thành Uông đại thiếu phu nhân mẫu mực của Uông gia, chẳng những vậy mà những thành viên của Uông gia cũng rất thích cô.
Gần đến ngày giới hạn hôn nhân thì Doãn Hân Nghiên đã đứng ở trước mặt của Uông Mạc, nói:
- Uông Mạc, chúng ta ly hôn đi, tôi yêu người khác rồi.
Uông Mạc chỉ đưa mắt nhìn cô, sau đó lại nói:
- Là Uông Tráng sao? Em ly hôn với tôi vì muốn đường đường chính chính ở bên cạnh nó sao?
- Đúng vậy, tôi định sau khi ly hôn sẽ nói rõ tâm tư với anh ấy. Tôi cũng không muốn gánh tội ngoại tình, nên chúng ta ly hôn thôi.
Hiển nhiên Uông Mạc cũng không từ chối, trước sau gì cũng ly hôn, sớm thêm vài tháng hay vài ngày cũng không khác nhau là mấy.
Sau ba tháng ly hôn thì Doãn Hân Nghiên đã đường đường chính chính ở bên cạnh Uông Tráng - người đàn ông mà cô thực sự yêu.
Nhưng mà thật không ngờ tên Uông Tráng đó tiếp cận cô, gieo hi vọng cho cô, giả vờ yêu thương cô, chiều chuộng cô là vì người bạn gái mắc bệnh máu trắng của hắn ta.
Thứ hắn ta cần chính là tủy của cô, là giác mạc của cô... Còn tình yêu gì đó chỉ là cái bẫy để con ngu như cô nhảy vào thôi.
Trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, cô đã chết ở một nơi mà không ai hay biết, khi đó cô chỉ cảm thấy rằng cuộc đời mình quá đỗi nực cười, bây giờ cuối cùng cũng có thể thanh thản rồi.
Nhưng!
Linh hồn của cô không thể nào rời khỏi thế tục được, cô bây giờ giống như một lệ quỷ mà lưu lạc khắp nơi, có khi thì đến Uông gia tìm Uông Tráng và người bạn gái Đổng Ninh, có khi lại đến quân doanh của Uông Mạc, có lúc lại len lén đến Doãn gia. Ban đầu cô còn cho rằng sẽ chẳng có ai tìm kiếm được thi thể của cô, nhưng thật không ngờ người mẹ kế - Văn Lang Hoa, người mà cô cho rằng đã chen chân phá hoại tình cảm gia đình của cô lại là người đầu tiên phát hiện sự mất tích của cô.
Khoảng nửa năm sau, khi cảnh sát phát hiện thi thể của Doãn Hân Nghiên bị ném ở một căn nhà hoang cách xa trung tâm Thành Đô thì cô chỉ là một cỗ thi thể đã lạnh ngắt, khi đó Văn Lang Hoa đã khóc đến ngất đi.
Tang lễ sau đó của Doãn Hân Nghiên cũng nhanh chóng được tiến hành, hiển nhiên người của Uông gia cũng đã đến viếng thăm, nhưng đã bị mẹ kế của cô và em trai Doãn Vĩ Nghiêm ngăn lại, thằng bé Doãn Vĩ Nghiêm là đứa em cùng cha khác mẹ, từ nhỏ cô đã không thích nó, nhưng không ngờ vào lúc này nó lại là người đứng ra túm lấy cổ áo của Uông Mạc, hung hăng nói:
- Uông Mạc! Chị gái tôi gả cho anh chỉ mới một năm, vậy mà lại thành ra nông nỗi này, rốt cuộc anh có biết làm chồng không hả!
Tuy nhiên thì Uông Mạc có thể nói ra sự thật rằng họ đã ly hôn, nhưng anh không nói, thay vì dùng ly hôn để biện minh thì anh chỉ nhìn Doãn Anh Sơn - cha của cô, sau đó là cúi đầu:
- Doãn Thiếu tướng, là lỗi của con, là con không chăm sóc cho Hân Nghiên, muốn đánh muốn giết... Đều tùy ý cha.
Doãn Anh Sơn chỉ nhìn anh, sau đó thở dài nói:
- Không trách con, cha biết Nghiên Nghiên không muốn gả... Là cha ép nó... Đáng lý ra cha không nên ép nó...
Nhìn giọt nước mắt của cha, nhìn sự thống khổ của mẹ kế, sự hối hận của em trai, hơn hết là sự đau lòng xót xa của Uông Mạc...
Doãn Hân Nghiên hối hận rồi, cô không muốn chết dễ dàng như vậy!
Cô phải sống! Không chỉ vậy mà còn phải sống thật tốt nữa kì!
Cô... Hối hận rồi! Cô thật sự hối hận rồi!
Một giây sau đó, trước mắt của Doãn Hân Nghiên có một ánh sáng màu trắng vô cùng chói mắt, cô còn nghĩ rằng bản thân đã đến giới hạn và phải đến âm phủ báo danh.
Nhưng khi cô ngồi bật dậy thì liền giật mình, Chu Băng Thanh - bạn thân của cô liền nhanh chóng kéo tay cô, nói:
- Nghiên Nghiên, đang trong giờ học mà, cậu đứng lên làm gì chứ?
Giờ học?
Vậy...
Cô... Trùng sinh rồi?
Có người sẽ còn có cơ hội để thay đổi, để chuộc lại lỗi lầm của bản thân, dùng quãng đời còn lại bù đắp những gì ở quá khứ đã xảy ra.
Tuy nhiên, có những người dù muốn đến đâu thì cũng không còn cơ hội để quay đầu làm lại, cái giá họ phải trả chính là bằng mạng sống của mình.
Đời trước, Doãn Hân Nghiên đã được gia đình ép gả cho Đại thiếu gia nhà họ Uông, tên Mạc, anh là một Đô Đốc có tiếng khó gần và cực kì nghiêm khắc, ban đầu cô đã liên tục từ chối, nhưng với sức nặng từ gia đình thì cô đã phải ngoan ngoãn gả cho anh.
Ngày đầu tiên kết hôn thì Uông Mạc đã hứa sẽ không chạm vào cô, hôn nhân của họ chỉ cần kéo dài một năm, chỉ cần một năm mà họ chưa có con thì anh sẽ có cớ để cùng cô ly hôn.
Trong suốt một năm đó thì Doãn Hân Nghiên đã ngoan ngoãn trở thành Uông đại thiếu phu nhân mẫu mực của Uông gia, chẳng những vậy mà những thành viên của Uông gia cũng rất thích cô.
Gần đến ngày giới hạn hôn nhân thì Doãn Hân Nghiên đã đứng ở trước mặt của Uông Mạc, nói:
- Uông Mạc, chúng ta ly hôn đi, tôi yêu người khác rồi.
Uông Mạc chỉ đưa mắt nhìn cô, sau đó lại nói:
- Là Uông Tráng sao? Em ly hôn với tôi vì muốn đường đường chính chính ở bên cạnh nó sao?
- Đúng vậy, tôi định sau khi ly hôn sẽ nói rõ tâm tư với anh ấy. Tôi cũng không muốn gánh tội ngoại tình, nên chúng ta ly hôn thôi.
Hiển nhiên Uông Mạc cũng không từ chối, trước sau gì cũng ly hôn, sớm thêm vài tháng hay vài ngày cũng không khác nhau là mấy.
Sau ba tháng ly hôn thì Doãn Hân Nghiên đã đường đường chính chính ở bên cạnh Uông Tráng - người đàn ông mà cô thực sự yêu.
Nhưng mà thật không ngờ tên Uông Tráng đó tiếp cận cô, gieo hi vọng cho cô, giả vờ yêu thương cô, chiều chuộng cô là vì người bạn gái mắc bệnh máu trắng của hắn ta.
Thứ hắn ta cần chính là tủy của cô, là giác mạc của cô... Còn tình yêu gì đó chỉ là cái bẫy để con ngu như cô nhảy vào thôi.
Trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, cô đã chết ở một nơi mà không ai hay biết, khi đó cô chỉ cảm thấy rằng cuộc đời mình quá đỗi nực cười, bây giờ cuối cùng cũng có thể thanh thản rồi.
Nhưng!
Linh hồn của cô không thể nào rời khỏi thế tục được, cô bây giờ giống như một lệ quỷ mà lưu lạc khắp nơi, có khi thì đến Uông gia tìm Uông Tráng và người bạn gái Đổng Ninh, có khi lại đến quân doanh của Uông Mạc, có lúc lại len lén đến Doãn gia. Ban đầu cô còn cho rằng sẽ chẳng có ai tìm kiếm được thi thể của cô, nhưng thật không ngờ người mẹ kế - Văn Lang Hoa, người mà cô cho rằng đã chen chân phá hoại tình cảm gia đình của cô lại là người đầu tiên phát hiện sự mất tích của cô.
Khoảng nửa năm sau, khi cảnh sát phát hiện thi thể của Doãn Hân Nghiên bị ném ở một căn nhà hoang cách xa trung tâm Thành Đô thì cô chỉ là một cỗ thi thể đã lạnh ngắt, khi đó Văn Lang Hoa đã khóc đến ngất đi.
Tang lễ sau đó của Doãn Hân Nghiên cũng nhanh chóng được tiến hành, hiển nhiên người của Uông gia cũng đã đến viếng thăm, nhưng đã bị mẹ kế của cô và em trai Doãn Vĩ Nghiêm ngăn lại, thằng bé Doãn Vĩ Nghiêm là đứa em cùng cha khác mẹ, từ nhỏ cô đã không thích nó, nhưng không ngờ vào lúc này nó lại là người đứng ra túm lấy cổ áo của Uông Mạc, hung hăng nói:
- Uông Mạc! Chị gái tôi gả cho anh chỉ mới một năm, vậy mà lại thành ra nông nỗi này, rốt cuộc anh có biết làm chồng không hả!
Tuy nhiên thì Uông Mạc có thể nói ra sự thật rằng họ đã ly hôn, nhưng anh không nói, thay vì dùng ly hôn để biện minh thì anh chỉ nhìn Doãn Anh Sơn - cha của cô, sau đó là cúi đầu:
- Doãn Thiếu tướng, là lỗi của con, là con không chăm sóc cho Hân Nghiên, muốn đánh muốn giết... Đều tùy ý cha.
Doãn Anh Sơn chỉ nhìn anh, sau đó thở dài nói:
- Không trách con, cha biết Nghiên Nghiên không muốn gả... Là cha ép nó... Đáng lý ra cha không nên ép nó...
Nhìn giọt nước mắt của cha, nhìn sự thống khổ của mẹ kế, sự hối hận của em trai, hơn hết là sự đau lòng xót xa của Uông Mạc...
Doãn Hân Nghiên hối hận rồi, cô không muốn chết dễ dàng như vậy!
Cô phải sống! Không chỉ vậy mà còn phải sống thật tốt nữa kì!
Cô... Hối hận rồi! Cô thật sự hối hận rồi!
Một giây sau đó, trước mắt của Doãn Hân Nghiên có một ánh sáng màu trắng vô cùng chói mắt, cô còn nghĩ rằng bản thân đã đến giới hạn và phải đến âm phủ báo danh.
Nhưng khi cô ngồi bật dậy thì liền giật mình, Chu Băng Thanh - bạn thân của cô liền nhanh chóng kéo tay cô, nói:
- Nghiên Nghiên, đang trong giờ học mà, cậu đứng lên làm gì chứ?
Giờ học?
Vậy...
Cô... Trùng sinh rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro