Đàm Thắng Kiệt tới hỏi
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
“Thân phận này của Diệp Khai thật đúng là có chút phiền phức.” Tương Hiển Thông nghe người phụ trách bên an ninh của Minh Châu báo cáo, nói là Diệp Tử Bình không để ý đến
bọn họ thì vò đầu nói.
Diệp Tử Bình không nể mặt, Diệp Khai lại càng không nói, với thân phận cục cảnh vệ trung ương quả thật làm cho Tương Hiển Thông cảm thấy kiêng kị.
Tuy rằng biết Diệp Khai không thuộc hệ đồng chí Giang Thành mà là nhân vật trẻ tuổi có địa vị nhưng Tương Hiển Thông cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc hắn. Dù sao vì chuyện nhỏ lại kinh động đồng chí Giang Thành, trừ bỏ có thể thuyết minh hắn vô năng, còn có thể thuyết minh cái gì?
Vô luận là chuyện Nam Cung Kinh Hồng hay chuyện Diệp Khai bị bắt có ở Minh Châu, nghiêm khắc mà nói đều là chuyện của an ninh. Nhưng giờ bọn họ xem như chưa biết gì, điều này làm cho Tương Hiển Thông cảm thấy phi thường xấu hổ.
Nếu cứ như vậy, rất nhiều chỗ tồn tại bên trong ngành an ninh sẽ bị Diệp Khai làm lộ ra.
Điều này khẳng định không được , ít nhất Tương Hiển Thông không thể đáp ứng, cho nên hắn nhất định phải xuất ra một chút quyết đoán dẹp đi. Nếu không từ nay về sau sẽ rất khó nói.
Hắn trái lo phải nghĩ, rốt cục làm ra quyết định, bảo tâm phúc thả ra tin tức.
Không qua bau lâu, lão Trần gia nhận được tin tức quan trọng, nói là Lý Kiều Ba bị Diệp Khai bắt được.
“Cái gì?!” Lúc nhận tin tức này Trần Kiến Hào nhất thời có chút khiếp sợ,“Như thế nào sinh chuyện như vậy?!”
Chuyện Lý Kiều Ba là con tư sinh của hắn tuy không nói ra nhưng một số cao tầng trong gia tộc vẫn biết.
Trong lúc Trần Kiến Hào có khả năng tái nhậm chức, đột nhiên xuất hiện tin tức như vậy, điều này thuyết minh vấn đề gì?
Trần Kiến Hào khiếp sợ, không khỏi có chút hồ nghi.
“Tiểu Ba như thế nào sẽ xuất hiện ở Minh Châu?” Trần Kiến Hào cảm thấy phi thường kỳ quái.
Theo như an bài trong nhà, Lý Kiều Ba đi Mĩ quốc, toàn diện chưởng quản chuyện làm ăn của gia tộc, về phương diện khác cũng là để tránh họa.
Dù sao chuyện lần trước ám sát Diệp Khai chính là Lý Kiều Ba một tay bày ra đi ra , nếu hắn còn dám đứng ở trong nước thì lão Diệp gia đã biết nội tình tuyệt đối không thể tha hắn.
Trần Kiến Hào hiện tại chỉ trông cậy vào đứa con tư sinh này. Nào ngờ lại có tin tức truyền tới, nói Lý Kiều Ba bởi vì âm mưu ám sát Diệp Khai, lại bị Diệp Khai bắt được làm cho hắn cảm thấy phi thường khiếp sợ.
Trần Kiến Hào cũng không rõ ràng chuyện Lý Kiều Ba về nước. Hắn cũng không tin tưởng Lý Kiều Ba dám không nghe lời mình, đột nhiên trở về nước, cònchủ động trêu chọc Diệp Khai.
Diệp Khai là người ra sao, toàn bộ lão Trần gia thua ở trên tay hắn , một Lý Kiều Ba như thế nào dám động thủ?
“Hiện tại theo như tin tức tình báo thì hắn có thể là được CIA ủy thác, cùng một nhóm lính đánh thuê bên Đài đảo trở về Minh Châu bắt cóc Diệp Khai, không nghĩ tới cuối cùng thất bại trong gang tấc.” Người phụ trách truyền lời.
Trần Kiến Hào cân nhắc một hồi, cũng không vì con tư sinh lâm vào hiểm cảnh mà kinh hãi,“Đa tạ , lão Trần gia tất có hậu báo.”
Sau khi người nọ cáo từ, Trần Kiến Hào bắt đầu điều tra tính chân thật chuyện này.
Quả nhiên, rất nhanh còn có người chứng thật tin tức.
Không qua bao lâu, lại có điện thoại gọi tới, chính là chủ nhiệm ban tổ chức trung ương Đàm Thắng Kiệt.
“Lão Trần, đi ra uống cái trà, có chuyện muốn nói.” Đàm Thắng Kiệt nói qua điện thoại.
Tuy rằng nói Trần Kiến Hào cuối cùng cũng được đến cấp bậc thượng tướng nhưng dù sao hắn cũng là nhân vật đời thứ hai của lão Trần gia, trước kia lui tới chặt chẽ với Đàm Thắng Kiệt.
Nay tuy rằng nói lão Trần gia ngã xuống nhưng Trần Kiến Hào vẫn có một chút giá trị lợi dụng , bởi vậy Đàm Thắng Kiệt cũng không có bởi vì chính mình thành ủy viên cục chính trị mà xem thấp Trần Kiến Hào.
Trên thực tế, Đàm Thắng Kiệt biết nhược điểm hệ phái mình là lực ảnh hưởng trong quân giới quá yếu. Muốn thay đổi hiện trạng, bắt đầu bồi dưỡng lực lượng của chính mình khẳng định là không được, không có đủ thời gian thao tác, cho nên chỉ còn cách lấy từ trong quân ra một số người đủ tư cách cho mình sở dụng chính là lựa chọn tốt nhất.
Không hề nghi ngờ, Trần Kiến Hào có quan hệ tốt với Đàm Thắng Kiệt, có nội tình, có tư lịch, có gia thế, một lần nữa đề bạt cũng không phải chuyện lạ lùng gì. Dù sao chuyện lên xuống của quan viên trong nước cũng chỉ xem vào ý của lãnh đạo mà thôii.
Nếu đồng chí Giang Thành đồng ý đem Trần Kiến Hào, chuyện này trên cơ bản vẫn có thể thôi động .
Không lâu sau, Trần Kiến Hào tới một hội sở tư nhân trong kinh thành, gọi một bình trà ngồi chờ Đàm Thắng Kiệt.
Đàm Thắng Kiệt lúc gọi có vẻ gấp gáp nhưng qua chừng hai mươi phút sau mới đến.
“Để anh phải đợi lâu, chuyện bên kia nhiều quá, không thể thoát thân.” Đàm Thắng Kiệt sau khi ngồi xuống, liền tỏ vẻ xin lỗi.
“Đàm chủ nhiệm khách khí, công việc anh ngày quá nhiều.” Trần Kiến Hào nói.
Đàm Thắng Kiệt cũng không có ý gì, quan hệ cá nhân giữa hắn và Trần Kiến Hào không tệ, chỉ đùa một chút cũng không phải đại sự gì. Chỉ là hôm nay tới đây có ý khác nên nói với Trần Kiến Hào,“Trần huynh, con anh hiện tại bị Diệp Khai bắt, chuyện này chắc anh đã biết?”.
“Vừa mới nhận được tin tức, cảm giác thực đột nhiên.” Trần Kiến Hào tự nhiên cũng không giấu diếm, gật đầu thừa nhận nói,“Thằng ranh này không nghe lời tôi, lén trở về, chính mình muốn chết a!”
Nghe Trần Kiến Hào nói, Đàm Thắng Kiệt khẳng định hắn không nói dối. Trên thực tế vì mâu thuẫn giữa lão Diệp gia cùng lão Trần gia nên hai bên rất biết nhau, càng thêm biết về năng lực Diệp Khai. Lý Kiều Ba trong đám trẻ tuổi bình thường tự nhiên tương đối lợi hại, nhưng căn bản không cùng cấp bậc với Diệp Khai.
“Chuyện này không dễ nói.....” Đàm Thắng Kiệt nhíu mày nói, nâng chung trà lên uống một ngụm rồi tiếp tục,“ Đáng ra chuyện tôi vận động cho anh nhậm chức đã được, ý kiến phản đối bên lão Diệp gia dường như cũng không lớn, nhưng nay đột nhiên lại sinh ra chuyện khiến thế cục có chút vi diệu .”
Trần Kiến Hào nghe xong cũng có chút bất đắc dĩ,“Tôi cũng không có nghĩ đến lại sinh chuyện như vậy.”
Nói thật, hiện tại Trần Kiến Hào cũng cảm thấy có chút buồn bực với đứa con tư sinh này. Lý Kiều Ba không dựa theo an bài trong nhà, thành thành thật thật ở bên Mĩ quốc thì thôi nhưng đã về nước muốn tính kế Diệp Khai quả thực chính là tự tìm tử lộ.
Hiện tại bởi vì hắn tự chủ trương, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến vấn đề phục chức của Trần Kiến Hào, không thể nghi ngờ là đả kích thật lớn đối với lão Trần gia.
Thậm chí đồng chí Giang Thành cũng bất mãn rất lớn.
Dù sao trước đó cũng đã vận động rất nhiều, Trần Kiến Hào có thể phục chức hay không đoán chừng chỉ cần thông qua hội nghị cục chính trị là có thể. Giờ thêm vào chuyện này sẽ rất khó đoán kết quả, cho nên đồng chí Giang Thành cũng có chút khó xử.
Một số cái giá phải trả trước đó như điều chuyển công tác, lên chức… không hề nghi ngờ là lãng phí.
“Đồng chí Giang Thành cũng vì thế mà không vui, tôi thấy chuyện của anh chắc thất bại.” Đàm Thắng Kiệt thấy Trần Kiến Hào vẻ ảo não liền nói vẻ tiếc nuối.
Làm thủ trưởng số 1, đồng chí Giang Thành tự nhiên có rất nhiều ưu thế nhưng trong thường vụ cục chính trị có bảy người, muốn thống nhất ý kiến cũng không phải dễ dàng. Nhất là lúc này Trần Kiến Hào đang lúc quan yếu thì trong nhà lại xảy chuyện như vậy.
Không nói những chuyện khác, chỉ cần lão Diệp gia đem chuyện này ra đủ để cho Trần Kiến Hào mất đi cơ hội này.
Vấn đề là lão Diệp gia có phản ứng thế nào? Điểm này vô luận là đồng chí Giang Thành hay là Đàm Thắng Kiệt cũng không thu được tín hiệu minh xác.
Lão Diệp gia chưa hề nói một lời về chuyện này, thậm chí cũng không có lộ ra tin tức về Lý Kiều Ba. Tin tức mọi người có được cũng không biết lan truyền từ đâu ra.
Đàm Thắng Kiệt nhìn Trần Kiến Hào, cũng hiểu được có chút đáng tiếc .
Nếu chuyện này không có gì rắc rối thì mười năm sau, Trần Kiến Hào liền có thể là nhân vật số một trong quân. Nhưng hiện tại bởi vì chuyện này, dù đồng chí Giang Thành có tâm thiên vị, cũng không khả năng làm được quá mức , dù sao hiện tại đề bạt Trần Kiến Hào như vậy sẽ bị lão Diệp gia kiềm chế.
Nếu lão Diệp gia coi đây là lấy cớ, đột nhiên đưa ra ý kiến phản đối, đồng chí Giang Thành mặt mũi mất hết, cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự khống chế của ông với trung ương.
Dù sao, thiên hạ này không phải là thiên hạ của một người, mọi người đều nhìn vào.
“Nếu chuyện của tôi thật sự không được vậy chỉ có lâm thời đổi tướng .” Trần Kiến Hào cân nhắc một chút, liền đề cử một nhân tuyển.
“Nga?” Đàm Thắng Kiệt nghe xong có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Trần Kiến Hào đề cử người này, cũng là lão Trần gia giấu rất sâu.
Bất quá đã đến bước này cũng chỉ có thể làm phương án hai, nghĩ đến người đề cử cũng không có gì khó, chỉ xem đám thường vụ có đồng ý hay không.
Người mà Trần Kiến Hào đề bạt trước kia cũng không quá nổi bật, hơn nữa quá trình đi lên vững chắc, lý lịch cơ bản, khó tìm ra tật xấu.
Đương nhiên, một khi lên tới cấp bậc này thì không chỉ dựa vào năng lực cá nhân mà là lực ảnh hưởng của tập đoàn phía sau.
“Chuyện này tôi sẽ mau chóng hội báo cùng đồng chí Giang Thành, hy vọng có thể tranh thủ.” Đàm Thắng Kiệt nói xong liền cáo từ.
“Diệp Khai!” Trần Kiến Hào ngồi một hồi rốt cục nhịn không được, ném chén trà trong tay.
Cơ hội tốt như vậy lại bị Lý Kiều Ba làm mất, lửa giận trong lòng Trần Kiến Hào thật khó thể tắt, lại không tìm đâu ra chỗ trút giận.
Diệp Tử Bình không nể mặt, Diệp Khai lại càng không nói, với thân phận cục cảnh vệ trung ương quả thật làm cho Tương Hiển Thông cảm thấy kiêng kị.
Tuy rằng biết Diệp Khai không thuộc hệ đồng chí Giang Thành mà là nhân vật trẻ tuổi có địa vị nhưng Tương Hiển Thông cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc hắn. Dù sao vì chuyện nhỏ lại kinh động đồng chí Giang Thành, trừ bỏ có thể thuyết minh hắn vô năng, còn có thể thuyết minh cái gì?
Vô luận là chuyện Nam Cung Kinh Hồng hay chuyện Diệp Khai bị bắt có ở Minh Châu, nghiêm khắc mà nói đều là chuyện của an ninh. Nhưng giờ bọn họ xem như chưa biết gì, điều này làm cho Tương Hiển Thông cảm thấy phi thường xấu hổ.
Nếu cứ như vậy, rất nhiều chỗ tồn tại bên trong ngành an ninh sẽ bị Diệp Khai làm lộ ra.
Điều này khẳng định không được , ít nhất Tương Hiển Thông không thể đáp ứng, cho nên hắn nhất định phải xuất ra một chút quyết đoán dẹp đi. Nếu không từ nay về sau sẽ rất khó nói.
Hắn trái lo phải nghĩ, rốt cục làm ra quyết định, bảo tâm phúc thả ra tin tức.
Không qua bau lâu, lão Trần gia nhận được tin tức quan trọng, nói là Lý Kiều Ba bị Diệp Khai bắt được.
“Cái gì?!” Lúc nhận tin tức này Trần Kiến Hào nhất thời có chút khiếp sợ,“Như thế nào sinh chuyện như vậy?!”
Chuyện Lý Kiều Ba là con tư sinh của hắn tuy không nói ra nhưng một số cao tầng trong gia tộc vẫn biết.
Trong lúc Trần Kiến Hào có khả năng tái nhậm chức, đột nhiên xuất hiện tin tức như vậy, điều này thuyết minh vấn đề gì?
Trần Kiến Hào khiếp sợ, không khỏi có chút hồ nghi.
“Tiểu Ba như thế nào sẽ xuất hiện ở Minh Châu?” Trần Kiến Hào cảm thấy phi thường kỳ quái.
Theo như an bài trong nhà, Lý Kiều Ba đi Mĩ quốc, toàn diện chưởng quản chuyện làm ăn của gia tộc, về phương diện khác cũng là để tránh họa.
Dù sao chuyện lần trước ám sát Diệp Khai chính là Lý Kiều Ba một tay bày ra đi ra , nếu hắn còn dám đứng ở trong nước thì lão Diệp gia đã biết nội tình tuyệt đối không thể tha hắn.
Trần Kiến Hào hiện tại chỉ trông cậy vào đứa con tư sinh này. Nào ngờ lại có tin tức truyền tới, nói Lý Kiều Ba bởi vì âm mưu ám sát Diệp Khai, lại bị Diệp Khai bắt được làm cho hắn cảm thấy phi thường khiếp sợ.
Trần Kiến Hào cũng không rõ ràng chuyện Lý Kiều Ba về nước. Hắn cũng không tin tưởng Lý Kiều Ba dám không nghe lời mình, đột nhiên trở về nước, cònchủ động trêu chọc Diệp Khai.
Diệp Khai là người ra sao, toàn bộ lão Trần gia thua ở trên tay hắn , một Lý Kiều Ba như thế nào dám động thủ?
“Hiện tại theo như tin tức tình báo thì hắn có thể là được CIA ủy thác, cùng một nhóm lính đánh thuê bên Đài đảo trở về Minh Châu bắt cóc Diệp Khai, không nghĩ tới cuối cùng thất bại trong gang tấc.” Người phụ trách truyền lời.
Trần Kiến Hào cân nhắc một hồi, cũng không vì con tư sinh lâm vào hiểm cảnh mà kinh hãi,“Đa tạ , lão Trần gia tất có hậu báo.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi người nọ cáo từ, Trần Kiến Hào bắt đầu điều tra tính chân thật chuyện này.
Quả nhiên, rất nhanh còn có người chứng thật tin tức.
Không qua bao lâu, lại có điện thoại gọi tới, chính là chủ nhiệm ban tổ chức trung ương Đàm Thắng Kiệt.
“Lão Trần, đi ra uống cái trà, có chuyện muốn nói.” Đàm Thắng Kiệt nói qua điện thoại.
Tuy rằng nói Trần Kiến Hào cuối cùng cũng được đến cấp bậc thượng tướng nhưng dù sao hắn cũng là nhân vật đời thứ hai của lão Trần gia, trước kia lui tới chặt chẽ với Đàm Thắng Kiệt.
Nay tuy rằng nói lão Trần gia ngã xuống nhưng Trần Kiến Hào vẫn có một chút giá trị lợi dụng , bởi vậy Đàm Thắng Kiệt cũng không có bởi vì chính mình thành ủy viên cục chính trị mà xem thấp Trần Kiến Hào.
Trên thực tế, Đàm Thắng Kiệt biết nhược điểm hệ phái mình là lực ảnh hưởng trong quân giới quá yếu. Muốn thay đổi hiện trạng, bắt đầu bồi dưỡng lực lượng của chính mình khẳng định là không được, không có đủ thời gian thao tác, cho nên chỉ còn cách lấy từ trong quân ra một số người đủ tư cách cho mình sở dụng chính là lựa chọn tốt nhất.
Không hề nghi ngờ, Trần Kiến Hào có quan hệ tốt với Đàm Thắng Kiệt, có nội tình, có tư lịch, có gia thế, một lần nữa đề bạt cũng không phải chuyện lạ lùng gì. Dù sao chuyện lên xuống của quan viên trong nước cũng chỉ xem vào ý của lãnh đạo mà thôii.
Nếu đồng chí Giang Thành đồng ý đem Trần Kiến Hào, chuyện này trên cơ bản vẫn có thể thôi động .
Không lâu sau, Trần Kiến Hào tới một hội sở tư nhân trong kinh thành, gọi một bình trà ngồi chờ Đàm Thắng Kiệt.
Đàm Thắng Kiệt lúc gọi có vẻ gấp gáp nhưng qua chừng hai mươi phút sau mới đến.
“Để anh phải đợi lâu, chuyện bên kia nhiều quá, không thể thoát thân.” Đàm Thắng Kiệt sau khi ngồi xuống, liền tỏ vẻ xin lỗi.
“Đàm chủ nhiệm khách khí, công việc anh ngày quá nhiều.” Trần Kiến Hào nói.
Đàm Thắng Kiệt cũng không có ý gì, quan hệ cá nhân giữa hắn và Trần Kiến Hào không tệ, chỉ đùa một chút cũng không phải đại sự gì. Chỉ là hôm nay tới đây có ý khác nên nói với Trần Kiến Hào,“Trần huynh, con anh hiện tại bị Diệp Khai bắt, chuyện này chắc anh đã biết?”.
“Vừa mới nhận được tin tức, cảm giác thực đột nhiên.” Trần Kiến Hào tự nhiên cũng không giấu diếm, gật đầu thừa nhận nói,“Thằng ranh này không nghe lời tôi, lén trở về, chính mình muốn chết a!”
Nghe Trần Kiến Hào nói, Đàm Thắng Kiệt khẳng định hắn không nói dối. Trên thực tế vì mâu thuẫn giữa lão Diệp gia cùng lão Trần gia nên hai bên rất biết nhau, càng thêm biết về năng lực Diệp Khai. Lý Kiều Ba trong đám trẻ tuổi bình thường tự nhiên tương đối lợi hại, nhưng căn bản không cùng cấp bậc với Diệp Khai.
“Chuyện này không dễ nói.....” Đàm Thắng Kiệt nhíu mày nói, nâng chung trà lên uống một ngụm rồi tiếp tục,“ Đáng ra chuyện tôi vận động cho anh nhậm chức đã được, ý kiến phản đối bên lão Diệp gia dường như cũng không lớn, nhưng nay đột nhiên lại sinh ra chuyện khiến thế cục có chút vi diệu .”
Trần Kiến Hào nghe xong cũng có chút bất đắc dĩ,“Tôi cũng không có nghĩ đến lại sinh chuyện như vậy.”
Nói thật, hiện tại Trần Kiến Hào cũng cảm thấy có chút buồn bực với đứa con tư sinh này. Lý Kiều Ba không dựa theo an bài trong nhà, thành thành thật thật ở bên Mĩ quốc thì thôi nhưng đã về nước muốn tính kế Diệp Khai quả thực chính là tự tìm tử lộ.
Hiện tại bởi vì hắn tự chủ trương, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến vấn đề phục chức của Trần Kiến Hào, không thể nghi ngờ là đả kích thật lớn đối với lão Trần gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí đồng chí Giang Thành cũng bất mãn rất lớn.
Dù sao trước đó cũng đã vận động rất nhiều, Trần Kiến Hào có thể phục chức hay không đoán chừng chỉ cần thông qua hội nghị cục chính trị là có thể. Giờ thêm vào chuyện này sẽ rất khó đoán kết quả, cho nên đồng chí Giang Thành cũng có chút khó xử.
Một số cái giá phải trả trước đó như điều chuyển công tác, lên chức… không hề nghi ngờ là lãng phí.
“Đồng chí Giang Thành cũng vì thế mà không vui, tôi thấy chuyện của anh chắc thất bại.” Đàm Thắng Kiệt thấy Trần Kiến Hào vẻ ảo não liền nói vẻ tiếc nuối.
Làm thủ trưởng số 1, đồng chí Giang Thành tự nhiên có rất nhiều ưu thế nhưng trong thường vụ cục chính trị có bảy người, muốn thống nhất ý kiến cũng không phải dễ dàng. Nhất là lúc này Trần Kiến Hào đang lúc quan yếu thì trong nhà lại xảy chuyện như vậy.
Không nói những chuyện khác, chỉ cần lão Diệp gia đem chuyện này ra đủ để cho Trần Kiến Hào mất đi cơ hội này.
Vấn đề là lão Diệp gia có phản ứng thế nào? Điểm này vô luận là đồng chí Giang Thành hay là Đàm Thắng Kiệt cũng không thu được tín hiệu minh xác.
Lão Diệp gia chưa hề nói một lời về chuyện này, thậm chí cũng không có lộ ra tin tức về Lý Kiều Ba. Tin tức mọi người có được cũng không biết lan truyền từ đâu ra.
Đàm Thắng Kiệt nhìn Trần Kiến Hào, cũng hiểu được có chút đáng tiếc .
Nếu chuyện này không có gì rắc rối thì mười năm sau, Trần Kiến Hào liền có thể là nhân vật số một trong quân. Nhưng hiện tại bởi vì chuyện này, dù đồng chí Giang Thành có tâm thiên vị, cũng không khả năng làm được quá mức , dù sao hiện tại đề bạt Trần Kiến Hào như vậy sẽ bị lão Diệp gia kiềm chế.
Nếu lão Diệp gia coi đây là lấy cớ, đột nhiên đưa ra ý kiến phản đối, đồng chí Giang Thành mặt mũi mất hết, cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự khống chế của ông với trung ương.
Dù sao, thiên hạ này không phải là thiên hạ của một người, mọi người đều nhìn vào.
“Nếu chuyện của tôi thật sự không được vậy chỉ có lâm thời đổi tướng .” Trần Kiến Hào cân nhắc một chút, liền đề cử một nhân tuyển.
“Nga?” Đàm Thắng Kiệt nghe xong có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Trần Kiến Hào đề cử người này, cũng là lão Trần gia giấu rất sâu.
Bất quá đã đến bước này cũng chỉ có thể làm phương án hai, nghĩ đến người đề cử cũng không có gì khó, chỉ xem đám thường vụ có đồng ý hay không.
Người mà Trần Kiến Hào đề bạt trước kia cũng không quá nổi bật, hơn nữa quá trình đi lên vững chắc, lý lịch cơ bản, khó tìm ra tật xấu.
Đương nhiên, một khi lên tới cấp bậc này thì không chỉ dựa vào năng lực cá nhân mà là lực ảnh hưởng của tập đoàn phía sau.
“Chuyện này tôi sẽ mau chóng hội báo cùng đồng chí Giang Thành, hy vọng có thể tranh thủ.” Đàm Thắng Kiệt nói xong liền cáo từ.
“Diệp Khai!” Trần Kiến Hào ngồi một hồi rốt cục nhịn không được, ném chén trà trong tay.
Cơ hội tốt như vậy lại bị Lý Kiều Ba làm mất, lửa giận trong lòng Trần Kiến Hào thật khó thể tắt, lại không tìm đâu ra chỗ trút giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro