Quan Môn

Đều có tính toán

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

“Nhưng cũng không thể bỏ qua như vậy, chuyện này phải giải quyết .” Mẹ Ninh Sương sốt ruột, không khỏi thốt ra,“Diệp Khai mặc dù tốt nhưng không có cơ hội trở thành con rể nhà chúng ta.”

Bàn nói như vậy, cố nhiên không có gì sai.

Trên thực tế cũng là như thế, hôn sự giữa Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên coi như đã xác định, chỉ vì hiện giờ ngại tuổi Diệp Khai chưa đủ nên đợi một hai năm, sau đó cử hành hôn sự là chuyện ván đã đóng thuyền.

Hiện tại chỉ nói Diệp Khai đã có vị hôn thê đủ để cô gái khác không ôm hi vọng.

“Có một số chuyện chúng ta cũng không thể tính toán gì, chỉ nhìn vào ý nghĩ của con gái thôi.” Ninh Thiên cũng khó xử, gãi gãi đầu nói,“Việc này chỉ có thể phân tích lợi hại cho con gái, cũng không có thể buộc nói lựa chọn, nếu không anh lo lắng dễ dàng xảy ra chuyện.”

“Ai, em cũng lo lắng a......” Mẹ Ninh Sương cũng lắc lắc đầu nói.

Quan hệ giữa Ninh Sương cùng Diệp Khai quả thật không thể chỉ dùng bốn chữ thanh mai trúc mã để hình dung, bọn họ đúng là bạn học, lại là mối tình đầu. Chỉ tính theo tình cảm đã không ai có thể thay thế, nhất là sau khi Diệp Khai cứu Ninh Sương thì mẹ Ninh Sương cũng rất rõ ràng, quan hệ giữa hai đứa đã không thể tách rời.

Chỉ là theo như tin tức nghe ngóng hàng ngày thì mẹ Ninh Sương biết quan hệ giữa Diệp Khai cùng con gái vẫn coi như thuần túy, chưa có gì quá đà, cũng khiến bà an tâm.

Bất quá vì như thế nên bà lo lắng, vạn nhất có một ngày nào đó, hai nam nữ trẻ tuổi này ở cùng một nơi, đột nhiên cầm giữ không được , làm ra chuyện kia thì biết giải quyết thế nào?

“Loại chuyện này vẫn nên sớm một chút giải quyết cho thỏa đáng, càng lâu sẽ khiến con gái bị tổn thương.....” Mẹ Ninh Sương càng nghĩ, vẫn cảm thấy nên hoàn toàn giải quyết chuyện này.

“Sợ là không dễ dàng.” Ninh Thiên nghe xong, lắc lắc đầu nói.

Là người làm cha, dĩ nhiên rất hiểu tính cách con gái, nha đầu kia ngoài mềm trong cứng, nhận thức chuẩn chuyện gì thì hầu như không thay đổi, cũng giống như ông theo đuổi chính trị.

Nếu không có Diệp Khai, Ninh Thiên chỉ là một cán bộ cấp phòng nhàn rỗi, vĩnh viễn không có cơ hội lên vũ đài chính trị, phát huy sở học tiến lên.

Nhìn từ điểm này, Diệp Khai đối với Ninh gia có quá ơn tri ngộ, nhất là sau khi Ninh Thiên dần dần dung nhập vào lão Diệp gia càng nhiều thì càng hiểu vị trí Diệp Khai ở bên trong Diệp gia cũng không bình thường. Chẳng những hắn là nhân vật trung tâm đời thứ ba của lão Diệp gia mà cũng là linh hồn trước mắt của lão Diệp gia.

Có thể nói, ba đời của lão Diệp gia nếu không có Diệp Khai tồn tại, cũng không khả năng phát triển đến thế.

Càng hiểu về Diệp Khai, Ninh Thiên lại càng rõ ràng, quan hệ giữa con gái và Diệp Khai sợ là sẽ quấn quanh cả đời .

Chỉ là ý nghĩ này không thể nói với vợ, nếu không bị phụ nữ phản đối sẽ khiến ông vô cùng đau đầu, hoặc là sẽ đem lại một số phiền toái không lường trước.

“Ai, Diệp Khai tuổi còn nhỏ đã làm chủ tịch thành phố, muốn tìm người bằng nó quả thật không dễ dàng.” Mẹ Ninh Sương còn nói thêm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thanh niên ưu tú quả thật rất nhiều.

Giống như bên thành phố Minh Châu có rất nhiều thanh niên tới lập nghiệp, cho dù là du học hay tinh anh trong nước đến đây lập nghiệp coi như có mật độ cao nhất nước. Nhưng dù có như vậy thì mẹ Ninh Sương cũng tìm không ra người thứ hai đến, có thể giống Diệp Khai như vậy .

Tuy rằng bà vẫn muốn con thoát khỏi sự mê luyến Diệp Khai nhưng cũng rất rõ ràng, không phải dễ dàng tìm được một người có địa vị ngang với Diệp Khai.

Hoặc là nói, một mục tiêu như vậy chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng, không thể thấy người thứ hai .

“Đây đúng là phiền toái.” Ninh Thiên gật đầu đồng ý nói.

Nếu Diệp Khai là một người bình thường thì dù có ân đối với Ninh gia, nhưng Ninh Thiên cũng sẽ không bán con gái cầu vinh.

Nhưng Diệp Khai thật sự quá ưu tú. Ngay cả khi hiện giờ hắn đã có vị hôn thê, Ninh Thiên vẫn không tránh khỏi mơ mộng nếu như có thể được một con rể như vậy thì quá tốt.

“Cháu của Phùng lão bộ trưởng cũng là nhân tài, em đã gặp qua nó, nho nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn có bằng bác sĩ của đại học Kiếm Kiều. Chỉ là tuổi hơi lớn một chút, giờ đã 28 tuổi.” Mẹ Ninh Sương nói với Ninh Thiên.

Kỳ thật tuổi tác chênh lệch không phải là vấn đề quá lớn trên chính đàn, chênh lệch trên mười năm cũng không tính là gì, quan trọng là phải xem tiền cảnh của đối phương.

Phùng lão bộ trưởng tuy rằng đã lui xuống mấy năm trước nhưng ảnh hưởng trên chính đàn của ông vẫn rất sâu. Cháu trai ôn lại có thực học, lần này về nước phát triển chắc là cũng đi theo con đường chính trị, trực tiếp lên một vị trí phó sở cũng không khó khăn gì, một hai năm sau sẽ là cán bộ cấp sở.

Ở thành phố Minh Châu có rất nhiều nhân tài du học hải ngoại, cũng có rất nhiều vị trí lãnh đạo. Nếu cháu trai của Phùng lão bộ trưởng có thể thích ứng nhanh với hoàn cảnh trong nước vậy thì khả năng cực cao sẽ trở thành cán bộ cấp phòng trước 35 tuổi.

Đây là con đường phát triển vững chắc, tuy rằng không thể so sánh cùng Diệp Khai nhưng ưu tú hơn đại đa số cán bộ trong nước, quả thực là tốc độ hỏa tiễn.

“Nếu em có thể thuyết phục con gái, anh cũng sẽ không ngăn cản.” Ninh Thiên nói.

Đối với việc nhà, Ninh Thiên cũng không quản nhiều như vậy, để trong nhà hiểu nhau mới là tốt nhất.

“Em thử xem xem.” Mẹ Ninh Sương lấy lại tinh thần, nghĩ vì hạnh phúc sau này của con gái phải cố gắng mới được.

Diệp Khai mặc dù hảo, nhưng không phải người tối thích hợp Ninh Sương, ai bảo hắn đã đính hôn với Sở Tĩnh Huyên? Mẹ Ninh Sương cho dù muốn cũng không khả năng vui vẻ đồng ý cho con gái của mình làm phòng nhì.

Sau khi Diệp Khai về nhà đã thấy Diệp Tử Bình quay trở lại.

Mẹ hắn Mạnh Chiêu Hoa cũng không biết chuyện bắt cóc Diệp Khai, đang nói chuyện điện thoại với ai đó rất tâm đắc.

“Bảo bối con rốt cục đã trở lại......” Mạnh Chiêu Hoa thấy con trai thì vội vàng ngừng nói chuyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hắc.” Diệp Khai đỏ mặt, với cấp bậc của hắn mà còn bị mẹ kêu là bảo bối, quả thật có chút xấu hổ. Nhưng nghĩ đến Diệp Tử Bình là ủy viên cục chính trị còn phải ngoan ngoãn gọi cha trước mặt Diệp lão gia tử, trong lòng cân bằng rất nhiều.

“Bên An ninh vừa báo cho cha là ở thành phố Minh Châu bắt đầu gió nổi mây phun, đến không ít khách nhân a.” Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai, phất tay bảo cảnh vệ ra phòng ngoài.

“Bọn họ cũng bắt đầu chú ý chuyện này ?” Diệp Khai nghe xong, nhíu mày.

Bộ trưởng an ninh Tương Hiển Thông cũng đã gặp qua Diệp Khai. Diệp Khai cũng rất ấn tượng với vị đại bộ trưởng này, nhất là có hứng thú với phương diện bí mật an ninh, cũng có chút cảnh giác.

Hắn thậm chí cho rằng, ở một số chuyện nào đó, vị đại bộ trưởng này cũng không có tác dụng gì tốt, bởi vậy càng thêm đề phòng.

“Chuyện Nam Cung Kinh Hồng về nước đã khiến các thế lực lớn trong ngoài nước trọng điểm chú ý, nói là một đại sự trong nước trong vài thập niên gần đây cũng không quá, bên an ninh nghe tin lập tức hành động cũng không phải không thể lý giải.” Diệp Tử Bình nói,“Nếu bọn họ thờ ơ mới là có vấn đề .”

“Cũng đúng.” Diệp Khai nghe xong, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Vô luận là từ bản thân chuyện hay trách nhiệm thì an ninh nhúng tay vào chuyện này cũng là thuận lý thành chương. Diệp Khai chỉ tò mò, bọn họ tới gặp Diệp Tử Bình muốn được trao quyền gì?

Dù sao Diệp Tử Bình là ủy viên cục chính trị, nhân vật có đại quyền sinh sát. Có ông tọa trấn ở Minh Châu, bên an ninh muốn hành động chắc chắn phải tới cửa, nếu không xảy ra chuyện gì tuyệt đối là không thể nào nói nổi .

Có thể nói, ở thành phố Minh Châu, Diệp Tử Bình tuyệt đối chính là thổ hoàng đế, bất luận kẻ nào muốn tới đây làm chuyện gì đều phải báo ông. Nếu không Diệp Tử Bình tuyệt đối có thể không cho bọn họ mặt mũi.

“Bọn họ hy vọng tiếp nhận Thiên hạt tiểu tổ.” Diệp Tử Bình nhìn Diệp Khai nói.

“Nghĩ hay quá!” Diệp Khai mỉa mai.

Diệp Khai tạm thời vẫn đoán không ra tâm tư bên an ninh, nhưng thành tích của mình dựa vào điều gì để dâng cho bọn họ? Hơn nữa, Thiên hạt tiểu tổ hiện giờ xem như đầu nhập vào mình, sau này còn có trọng dụng, không có khả năng cho an ninh tiện nghi .

Diệp Tử Bình nghe xong, nhất thời nở nụ cười.

Ông trên cơ bản đoán được đối với phản ứng của Diệp Khai, dù sao Diệp Khai vẫn là thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, Tương Hiển Thông cũng không thể khoa tay múa chân với hắn. Về phần cưỡng ép Diệp Khai giao người cũng không quá khả thi.

“Người là kiên quyết không có khả năng cho bọn họ , chuyện này có hữu dụng với chỉnh thể bố cục của chúng ta.” Diệp Khai nói,“Hơn nữa, chỉ cần không phải Tương Hiển Thông tự mình lại đây, thật sự là không cần phải để ý tới bọn họ .”

“Đó là tự nhiên, cha không có thời gian đi gặp bọn họ, chỉ là thư ký báo cáo lên mà thôi.” Diệp Tử Bình gật đầu nói, cũng biết tâm tư của con trai.

Chuyện này cũng chỉ mới bắt đầu, về sau thế nào còn phải xem Diệp Khai thao tác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0