Đồng chí, anh đây là đang phạm tội!
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
- Công việc đó có được bàn thành công không?
Diệp Khai nghe xong cảm thấy rất hứng thú.
- Không.
Thạch Khang lắc đầu nói:
- Lãnh đạo tỉnh lân cận không có hứng thú với việc thu mua đồ rách rưới, hơn nữa nếu mua dây chuyền sản xuất này còn phải gom chừng hơn ba mươi triệu bảng Anh mới có thể mang về được. Hiện tại ngoại hối cao như thế, mang vào thậm chí còn chê ít, làm sao có thể mang tiền đi ra ngoài chứ. Cũng vì thế nên chuyện này không hợp tác thành công.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, lại hỏi mấy câu, trong lòng đang hơi cân nhắc.
Muốn nói đối phương bán giá rất thấp, Diệp Khai cũng chẳng hề hoài nghi.
Bởi vì đối với người Anh mà nói mang toàn bộ dây chuyền sản xuất còn có thể sử dụng chuyển giao ra ngoài với giá sắt vụn, nhìn thì có vẻ họ bị tổn thất nặng, thật ra những có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí dỡ bỏ cùng chi phí xử lý.
Sức lao động của nước ngoài đắt đỏ như thế, những loại dây chuyền sản xuất cỡ lớn như thế, chỉ dỡ bỏ thôi cũng đã tốn vài triệu bảng Anh rồi, còn chưa tính công tác xử lý hậu quả cũng cần tới tiền nữa.
Hơn nữa, nếu như bán đi dây chuyền sản xuất này đi, hẳn cũng có liên quan tới việc chuyển nhượng một số kỹ thuật độc quyền, cùng với việc một số công nhân, kĩ sư chỉ đạo, những việc này mang lại không ít lợi nhuận, cùng có thể giái quyết được một vấn đề lớn rồi.
Phải biết rằng đối với nền kinh tế bắt đầu gợn sóng nhỏ như Anh quốc mà nói, có thể giải quyết được vấn đề thất nghiệp chính là lập chiến tích cho chính phủ rồi, cho nên người Anh vẫn luôn có thành ý trong việc chuyển nhượng.
Vấn đề chính là điều này lại không phù hợp với tình hình trong nước, cho nên nhà máy thép của tỉnh lân cận mới mong đợi, mặc dù vô cùng ham muốn điều này nhưng thật sự bất lực. Dù sao thoáng cái muốn xuất ra hơn ba mươi triệu bảng, thậm chí nhiều hơn nữa, nếu không có sự ủng hộ mạnh mẽ của chính quyền thì không thể thành công được.
- Dây chuyền sản xuất thép đặc chủng à…
Diệp Khai nghĩ tới công việc như vậy, không khỏi để bụng, nếu như nhà máy thép thành phố Long Thành có thể nắm được dây chuyền sản xuất thép này, đương nhiên sẽ là việc tốt, ít nhất sẽ không phải dây dưa lại cùng đám người Nhật Bản. Nếu như bọn họ không lấy được, sẽ nói cho Chung Ly Đư một tiếng, lại để hco Hoa Đông thần vận cơ xuất tiền, cũng là chuyện không tệ.
Bởi vì Diệp Khai rất rõ ràng, tiêu chuẩn của người nước ngoài vô cùng nghiêm khắc, nói là 5 nă, sau phải báo hỏng dây chuyền sản xuất, nếu như ở trong nước mình, đối với những thứ như thế, khả năng dùng mười năm, mười lam năm cũng không có chuyện gì, chuyền là có thể vận tác được/
Đúng lúc này, Chủ tịch công đoàn nhà máy thép thành phố Long Thành, Kỉ Thành Vân đã đi tới.
- Các vị lãnh đạo, bên hội trưởng đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Kỉ Thành Vân nói:
- Có đồng ý đi qua hay không?
Đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có người đẩy cửa ra.
một vị ước chừng khoảng 50 tuổi, tóc đen nhánh, ngẩng cao đầu, từ từ đi vào, nhìn tư thế như long hành hổ bộ, hiển nhiên là một vị lãnh đạo.
- Xin chào Phó Chủ tịch tỉnh Hồ.
- Xin chào Phó Chủ tịch tỉnh Hồ.
Trong phòng họp, mọi người lập tức nhao nhao đứng lên,rối rít thăm hỏi.
Phó Chủ tịch tỉnh Hồ nhẹ gật đầu, phất tay với mọi người, sau đó di về phía Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai đang ngồi. Lão chính là Phó Chủ tịch tỉnh, trưởng phòng công nghiệp, bình thường tuy rằng cũng không hay tới nhà máy thép thành phố, nhưng mà cũng thường xuyên xuất hiện, cho nên những người phụ trách của xí nghiệp cũng khá quen thuộc lão.
- Các đồng chí.
Hồ phó Chủ tịch tỉnh sau khi ngồi vào ghế của mình, cũng rất nghiêm túc nói:
- Tôi hôm nay tới, là nghe nói hà máy thép thành phố đã xảy ra cuộc bãi công rất nghiêm trọng. Trong chuyện đó lại còn xảy ra chuyện đấu súng nữa, chuyện này rốt cuộc là thế nào, trong số mọi người ai có thể giái thích cho tôi nghe một lát được không?
Ngữ khí của Phó Chủ tịch tỉnh Hồ rất nghiêm trọng, ánh mắt lăng lệ ác liệt, hiển nhiên là lai giả bất thiện,
Nhất là khi ánh mắt lão đảo qua Diệp Khai, còn cố ý dừng lại khoảng hai giây, liền làm rõ ý đồ của lão khi tới đây, đây rõ ràng là tới vì Diệp Khai mà.
Trong lòng Diệp Khai âm thầm gật đầu, quả nhiên là có người tới.
Kỳ thật hắn cũng biết, xảy ra loại chuyện như vậy, nhất định sẽ có người hỏi tới. Phó Chủ tịch tỉnh Hồ với tư cách là Trưởng phòng công nghiệp của tỉnh, quan tâm tới xí nghiệp trọng điểm của cấp dưới cũng là chuyện hợp tình hợp lý, lại khiến cho người khác không moi ra được nửa điểm tât xấu.
- Phó Chủ tịch tỉnh Hồ, chuyện này, trước mắt đã dẹp loạn rồi, chúng tôi đang chuẩn bị tổ chức đại hội, giải nghĩa những quan hệ có cơ sở cho đám công nhân viên, giảng giải lợi hại, khôi phục lại trật tự sản xuất bình thường như trước kia.
Người tạm thời phụ trách mọi công việc của nhà máy thép, Thạch Khang trả lời.
- Khôi phục lại trật tự bình thường, làm thế nào để khôi phục chứ?
Phó Chủ tịch tỉnh mặt lạnh trách cứ nói:
- vừa rồi lúc tôi tới, thấy cả cánh cửa lớn của nhà mày cách anh đều bị thiêu hủy rồi. Đây chính là chứng vật lịch sử bảy mươi năm. Đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng như thế, các người cũng không biết báo cáo cả lên trên. Đây chính là hành vi thất trách nghiêm trọng. Nếu như không phải có người khác gọi điện báo cho tôi, tôi còn đang mơ mơ màng màng đâu.
Bị hắn răn dạy một phen, Thạch Khang đành cúi đầu.
Bất kể là nói như thế bào, bên trong nhà máy xảy ra loại chuyện như thế, tuy rằng cuối cùng cũng không chạy ra đường cái. Nhưng mà lại nói tiếp chung quy là do lãnh đạo hết cách, hắn, với tư cách là người phụ trách tạm thời của nhà máy thép thành phố., nên tạm thời vẫn có trách nhiệm. Không thể nói là vì đang vội vàng gấp gáp đàm phán với người Nhật Bản mà lơ làng công tác quản lý nhà máy.
- Phó Chủ tịch tỉnh Hồ, tôi có trách nhiệm, tôi kiểm điểm.
Thạch Khang nói.
Phó Chủ tịch tỉnh Hồ nhẹ gật đầu, mục tiêu chủ yếu của hắn không phải là Thạch Khang, thế nên cũng không nói thêm cái gì nữa, mà lại chuyển lời nói:
- Lúc tôi tới còn nghe nói đã xảy ra chuyện đấu súng, còn làm bị thương người khác nữa cơ? Có chuyện này hay không?
- Có chuyện này, là tôi nổ súng bắn thương người.
Diệp Khai rất lưu manh đáp lại.
- Cậu là ai chứ? Tôi trông cậu rất lạ mắt.
Phó Chủ tịch tỉnh Hồ cũng không chút khách khí, hỏi ngược lại.
Câu nói này đúng là giả thật. Tuy rằng lão còn chưa từng chính diện gặp phải Diệp Khai, nhưng với tư cách sắp tới, đến ngay cả nhân vật phong vân trong thành phố Long Thành này cũng không biết. Người như Diệp Khai rất hiếm người không biết, lão nói như thế chính là muốn làm cho Diệp Khai mất mặt mà thôi.
Chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung đứng bên giới thiệu nói:
- Phó Chủ tịch tỉnh Hồ, vị này chính là Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành, chuyện ngày hôm nay là do anh ấy giúp làm ổn định trở lại.
- Hóa ra cậu chính là Diệp Khai à. Thật đúng là tuổi còn trẻ.
Diệp Khai nghe xong cảm thấy rất hứng thú.
- Không.
Thạch Khang lắc đầu nói:
- Lãnh đạo tỉnh lân cận không có hứng thú với việc thu mua đồ rách rưới, hơn nữa nếu mua dây chuyền sản xuất này còn phải gom chừng hơn ba mươi triệu bảng Anh mới có thể mang về được. Hiện tại ngoại hối cao như thế, mang vào thậm chí còn chê ít, làm sao có thể mang tiền đi ra ngoài chứ. Cũng vì thế nên chuyện này không hợp tác thành công.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, lại hỏi mấy câu, trong lòng đang hơi cân nhắc.
Muốn nói đối phương bán giá rất thấp, Diệp Khai cũng chẳng hề hoài nghi.
Bởi vì đối với người Anh mà nói mang toàn bộ dây chuyền sản xuất còn có thể sử dụng chuyển giao ra ngoài với giá sắt vụn, nhìn thì có vẻ họ bị tổn thất nặng, thật ra những có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí dỡ bỏ cùng chi phí xử lý.
Sức lao động của nước ngoài đắt đỏ như thế, những loại dây chuyền sản xuất cỡ lớn như thế, chỉ dỡ bỏ thôi cũng đã tốn vài triệu bảng Anh rồi, còn chưa tính công tác xử lý hậu quả cũng cần tới tiền nữa.
Hơn nữa, nếu như bán đi dây chuyền sản xuất này đi, hẳn cũng có liên quan tới việc chuyển nhượng một số kỹ thuật độc quyền, cùng với việc một số công nhân, kĩ sư chỉ đạo, những việc này mang lại không ít lợi nhuận, cùng có thể giái quyết được một vấn đề lớn rồi.
Phải biết rằng đối với nền kinh tế bắt đầu gợn sóng nhỏ như Anh quốc mà nói, có thể giải quyết được vấn đề thất nghiệp chính là lập chiến tích cho chính phủ rồi, cho nên người Anh vẫn luôn có thành ý trong việc chuyển nhượng.
Vấn đề chính là điều này lại không phù hợp với tình hình trong nước, cho nên nhà máy thép của tỉnh lân cận mới mong đợi, mặc dù vô cùng ham muốn điều này nhưng thật sự bất lực. Dù sao thoáng cái muốn xuất ra hơn ba mươi triệu bảng, thậm chí nhiều hơn nữa, nếu không có sự ủng hộ mạnh mẽ của chính quyền thì không thể thành công được.
- Dây chuyền sản xuất thép đặc chủng à…
Diệp Khai nghĩ tới công việc như vậy, không khỏi để bụng, nếu như nhà máy thép thành phố Long Thành có thể nắm được dây chuyền sản xuất thép này, đương nhiên sẽ là việc tốt, ít nhất sẽ không phải dây dưa lại cùng đám người Nhật Bản. Nếu như bọn họ không lấy được, sẽ nói cho Chung Ly Đư một tiếng, lại để hco Hoa Đông thần vận cơ xuất tiền, cũng là chuyện không tệ.
Bởi vì Diệp Khai rất rõ ràng, tiêu chuẩn của người nước ngoài vô cùng nghiêm khắc, nói là 5 nă, sau phải báo hỏng dây chuyền sản xuất, nếu như ở trong nước mình, đối với những thứ như thế, khả năng dùng mười năm, mười lam năm cũng không có chuyện gì, chuyền là có thể vận tác được/
Đúng lúc này, Chủ tịch công đoàn nhà máy thép thành phố Long Thành, Kỉ Thành Vân đã đi tới.
- Các vị lãnh đạo, bên hội trưởng đã sắp xếp xong xuôi rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỉ Thành Vân nói:
- Có đồng ý đi qua hay không?
Đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có người đẩy cửa ra.
một vị ước chừng khoảng 50 tuổi, tóc đen nhánh, ngẩng cao đầu, từ từ đi vào, nhìn tư thế như long hành hổ bộ, hiển nhiên là một vị lãnh đạo.
- Xin chào Phó Chủ tịch tỉnh Hồ.
- Xin chào Phó Chủ tịch tỉnh Hồ.
Trong phòng họp, mọi người lập tức nhao nhao đứng lên,rối rít thăm hỏi.
Phó Chủ tịch tỉnh Hồ nhẹ gật đầu, phất tay với mọi người, sau đó di về phía Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai đang ngồi. Lão chính là Phó Chủ tịch tỉnh, trưởng phòng công nghiệp, bình thường tuy rằng cũng không hay tới nhà máy thép thành phố, nhưng mà cũng thường xuyên xuất hiện, cho nên những người phụ trách của xí nghiệp cũng khá quen thuộc lão.
- Các đồng chí.
Hồ phó Chủ tịch tỉnh sau khi ngồi vào ghế của mình, cũng rất nghiêm túc nói:
- Tôi hôm nay tới, là nghe nói hà máy thép thành phố đã xảy ra cuộc bãi công rất nghiêm trọng. Trong chuyện đó lại còn xảy ra chuyện đấu súng nữa, chuyện này rốt cuộc là thế nào, trong số mọi người ai có thể giái thích cho tôi nghe một lát được không?
Ngữ khí của Phó Chủ tịch tỉnh Hồ rất nghiêm trọng, ánh mắt lăng lệ ác liệt, hiển nhiên là lai giả bất thiện,
Nhất là khi ánh mắt lão đảo qua Diệp Khai, còn cố ý dừng lại khoảng hai giây, liền làm rõ ý đồ của lão khi tới đây, đây rõ ràng là tới vì Diệp Khai mà.
Trong lòng Diệp Khai âm thầm gật đầu, quả nhiên là có người tới.
Kỳ thật hắn cũng biết, xảy ra loại chuyện như vậy, nhất định sẽ có người hỏi tới. Phó Chủ tịch tỉnh Hồ với tư cách là Trưởng phòng công nghiệp của tỉnh, quan tâm tới xí nghiệp trọng điểm của cấp dưới cũng là chuyện hợp tình hợp lý, lại khiến cho người khác không moi ra được nửa điểm tât xấu.
- Phó Chủ tịch tỉnh Hồ, chuyện này, trước mắt đã dẹp loạn rồi, chúng tôi đang chuẩn bị tổ chức đại hội, giải nghĩa những quan hệ có cơ sở cho đám công nhân viên, giảng giải lợi hại, khôi phục lại trật tự sản xuất bình thường như trước kia.
Người tạm thời phụ trách mọi công việc của nhà máy thép, Thạch Khang trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Khôi phục lại trật tự bình thường, làm thế nào để khôi phục chứ?
Phó Chủ tịch tỉnh mặt lạnh trách cứ nói:
- vừa rồi lúc tôi tới, thấy cả cánh cửa lớn của nhà mày cách anh đều bị thiêu hủy rồi. Đây chính là chứng vật lịch sử bảy mươi năm. Đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng như thế, các người cũng không biết báo cáo cả lên trên. Đây chính là hành vi thất trách nghiêm trọng. Nếu như không phải có người khác gọi điện báo cho tôi, tôi còn đang mơ mơ màng màng đâu.
Bị hắn răn dạy một phen, Thạch Khang đành cúi đầu.
Bất kể là nói như thế bào, bên trong nhà máy xảy ra loại chuyện như thế, tuy rằng cuối cùng cũng không chạy ra đường cái. Nhưng mà lại nói tiếp chung quy là do lãnh đạo hết cách, hắn, với tư cách là người phụ trách tạm thời của nhà máy thép thành phố., nên tạm thời vẫn có trách nhiệm. Không thể nói là vì đang vội vàng gấp gáp đàm phán với người Nhật Bản mà lơ làng công tác quản lý nhà máy.
- Phó Chủ tịch tỉnh Hồ, tôi có trách nhiệm, tôi kiểm điểm.
Thạch Khang nói.
Phó Chủ tịch tỉnh Hồ nhẹ gật đầu, mục tiêu chủ yếu của hắn không phải là Thạch Khang, thế nên cũng không nói thêm cái gì nữa, mà lại chuyển lời nói:
- Lúc tôi tới còn nghe nói đã xảy ra chuyện đấu súng, còn làm bị thương người khác nữa cơ? Có chuyện này hay không?
- Có chuyện này, là tôi nổ súng bắn thương người.
Diệp Khai rất lưu manh đáp lại.
- Cậu là ai chứ? Tôi trông cậu rất lạ mắt.
Phó Chủ tịch tỉnh Hồ cũng không chút khách khí, hỏi ngược lại.
Câu nói này đúng là giả thật. Tuy rằng lão còn chưa từng chính diện gặp phải Diệp Khai, nhưng với tư cách sắp tới, đến ngay cả nhân vật phong vân trong thành phố Long Thành này cũng không biết. Người như Diệp Khai rất hiếm người không biết, lão nói như thế chính là muốn làm cho Diệp Khai mất mặt mà thôi.
Chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung đứng bên giới thiệu nói:
- Phó Chủ tịch tỉnh Hồ, vị này chính là Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành, chuyện ngày hôm nay là do anh ấy giúp làm ổn định trở lại.
- Hóa ra cậu chính là Diệp Khai à. Thật đúng là tuổi còn trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro