Giáp mặt chuẩn cha vợ
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Sơn trang Thanh Phong ở ngoại ô, Vân Hải cư.
- Diệp lão đệ, cậu đúng là bình thường không đến chơi thì thôi, đến là cả nhà luôn nhỉ!
- Sở huynh nói rất hay, không phải người một nhà thì không tới cửa, nếu đã đến thì không thể quá xa lạ rồi.
Hai vị lão gia tử vừa gặp mặt đã hàn huyên vui vẻ nhưng ý tứ hàm súc nhi mười phần, làm cho người không thể không cẩn thận cân nhắc một phen. Đến tầng cấp của bọn họ, mỗi câu nói đều có ẩn ý.
Diệp gia trên căn bản là khuynh sào xuất động, nhân khẩu cơ bản đều tới đây nên đồng chí Sở Phong mới nói vậy, hiển nhiên cũng không ngờ tình huống này.
Lúc Diệp Khai đi qua thì đã có người đón, lấy, hơn nữa mấy đại nhân vật của Sở gia đều mỉm cười nhìn hắn dò xét, hiển nhiên đã nghe nói về hắn.
Tuy song phương chưa từng gặp mặt trực tiếp nhưng chắc đã có tư liệu về đối phương đặt trên bàn.
Đồng chí Sở Phong có hai con trai con gái, giờ cũng cháu chắt đầy nhà, số lượng không kém lão Diệp gia bao nhiêu, lúc này cơ bản đã đến. Thế hệ thứ hai của song phương cơ bản quen biết, mọi người đều là con cháu thế gia đỏ, trò chuyện vui vẻ, thế hệ tuổi thứ ba hầu hết chưa trưởng thành, chưa kết giao nhiều nhưng nếu đã ở cùng một chỗ thì luôn có thể dễ dàng nói chuyện.
Lúc vừa vào sân, Diệp Khai ngẩng lên thấy dưới mái hiên có treo biển Vân Hải cư viết theo lối thư pháp rất đẹp, bút lực cứng cáp có lực, đôn hậu hào phóng, tựa hồ là phong phạm của danh gia nhưng không đề lạc khoản nên không biết là thủ bút của vị đại sư nào.
- Thế nào, nhìn có cảm giác gì?
Một người đàn ông tầm tuổi trung niên đột nhiên cười hỏi Diệp Khai.
Diệp Khai nhìn ông, nhận ra là con trai trưởng Sở Vân Tùng của đồng chí Sở Phong liền khách khí chào hỏi rồi nói:
- Rất đẹp.
- Đẹp như thế nào?
Sở Vân Tùng cảm giác rất hứng thú với Diệp Khai, thấy đứa bé này phong thái
nội liễm, khí độ ung dung, tinh thần mạnh mẽ, cử chỉ toát lên vẻ tự tin nhưng không cuồng ngạo, hơn nữa tướng mạo đường đường, vượt xa mong muốn của mình.
- Chữ viết rất đẹp.
Diệp Khai tích chữ như vàng nói.
Sở Vân Tùng nghe xong bật cười, cậu bé này thật rất hài hước, tuy vậy ông cũng không đinh bỏ qua dễ dàng:
- Chú hỏi cháu về ý cảnh.
- Ý cảnh ah...
Diệp Khai cười cười nói:
- Nhìn qua rất thanh đạm, khiến cháu nghĩ tới một vế đối “ Không quan tâm hơn thua, xem hoa nở hoa tàn trước đình; Đi ở vô tình ý, nhìn lên trời không mây cuốn mây bay.
- Không tệ, còn có gì nữa?
Sở Vân Tùng khen ngợi.
- Cũng không thể nói là có gì, chỉ là có cảm giác như vậy. Sinh cũng vui vẻ, chết cũng không tiếc. Hoa rơi còn nở, nước chảy không ngừng. Ta còn có gì, kệ ai nghỉ ngơi. Trăng thanh gió mát, không nhọc lo lắng. Diệp Khai thuận miệng.
- Cháu cũng đồng ý như vậy?
Sở Vân Tùng nghe xong, bất giác nhìn lại Diệp Khai, chỉ muốn hỏi rõ Diệp Khai, tâm tính này cũng không thích hợp với người trẻ tuổi như hắn.
- Ha ha, bác Sở nói đùa, đây là tích cách của người già, còn về ý nghĩ của cháu dĩ nhiên là...
Diệp Khai dừng lại một chút, sau đó mới lên tiếng:
- Cửa hướng biển cả, xuân về hoa nở.
- Cửa hướng biển cả, xuân về hoa nở? Có ý tứ.
Sở Vân Tùng nghe xong, suy nghĩ một lát rồi cười nhẹ.
Nhìn quanh sau khi vào sân thấy cách cục bên trong cũng rất lớn, chỉ có điều phong cách kiến trúc thiên về Nam hệ, tinh xảo tinh mỹ, cố gắng đạt tới nghệ thuật.
Diệp Khai vừa nhìn đã cảm thấy có vấn đề. Kiến trúc nơi này tinh xảo nhưng nếu đặt ở Giang Nam thì rất đẹp nhưng nếu ở phương bắc thì có một chút không hợp.
Từ phong cách kiến trúc mà quan sát nhân tâm đại khái cũng có thể nhìn ra đồng chí Sở Phong so sánh khác những người khác một chút.
Chỉ là không biết thế hệ thứ ba của Sở gia lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sẽ như thế nào?
Hiện giờ đời thứ hai của Sở gia trên cơ bản không bước vào con đường làm quan mà lựa chọn con đường chuyên môn, ví dụ như lĩnh vực nghiên cứu học thuật. Về phần Sở Vân Tùng là kiến thiết khai phát ngân hàng chủ yếu trù hoạch nhân sự, hiện giờ đảm nhiệm thống đốc ngân hàng.
Nhìn từ chỉnh thể, Sở gia càng có khuynh hướng hệ thống tài chính, có thể nói nắm giữ ba phần quyền lợi trong ngành ngân hàng quốc nội.
Đồng chí Sở Phong quả nhiên là kinh nghiệm, tuy thường xuyên trái quan điểm với đồng chí Phương Hòa nhưng về chi tiết không hề hàm hồ, khắc sâu nhận thức ảnh hưởng của kinh tế tới chính trị. Vì thế đời thứ hai của Sở gia trên cơ bản công tác liên quan tới tài chính.
Tuy trên mặt mũi, thống đốc ngân hàng thua kém không ít so với bộ trưởng nhưng quyền lực kinh tế thực tế không thể đánh giá thấp. Nhất là ngân hàng kiến thiết khai phát tuyệt đối có thể ảnh hưởng tới suy nghĩ của rất nhiều cán bộ cấp Bộ.
- Lúc mọi người chuẩn bị đến thì một người bạn của Tiểu Tĩnh đột nhiên có chuyện. Nó tạm thời ra ngoài, lát nữa sẽ về.
Sở Vân Tùng rất có hứng thú với Diệp Khai, đề nghị:
- Không bằng tới thư phòng của bác ngồi một chút như thế nào?
- Thích hợp sao?
Diệp Khai sửng sốt, nhìn hai vị lão gia tử đang nói chuyện lẫn người của cả Sở gia cùng Diệp gia đang ngồi quanh, hơi do dự.
Đúng lúc này thoát ly đội hình, hành động một mình hình như không hợp lễ phép?
- Khách theo chủ mà, chuyện con gái chẳng phải do cha làm chủ sao?
Sở Vân Tùng khoát tay, nói vẻ tự nhiên.
- Thật sao?
Diệp Khai nghe xong, dù không tỏ vẻ gì nhưng thần sắc lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Sở lão gia tử vẫn còn ở đây, Sở Vân Tùng lại dám nói khoác không biết ngượng, bản thân ông có thể tự mình làm chủ cho hôn nhân đại sự của con gái? Chuyện này nếu đặt ở lão Diệp gia đoán chừng khả năng không lớn, chẳng lẽ nói nếp nhà của đồng chí Sở Phong là khác?
Diệp Khai nghĩ đến, cảm thấy khả năng không lớn, đoán chừng vị “chuẩn cha vợ” này có ý muốn tiếp tục khảo sát năng lực của mình.
Bất quá Diệp Khai cũng hiểu được đối phương làm như vậy, tựa hồ là có chút quá. Bản thân hắn chỉ là một học sinh cấp 3 mà thôi, dù truyền thống gia đình thì có thể đạt được bao nhiêu chân truyền? Huống chi, hai vị lão gia tử đều là binh nghiệp xuất thân, tuy tiếng là sinh viên xuất sắc xếp bút nghiên theo việc binh đao nhưng chưa hẳn là có thể lưu cho bọn hậu bối bao nhiêu di trạch a?
Đương nhiên, Diệp Khai cũng không có khả năng cự tuyệt, đây chẳng phải là tỏ vẻ chính mình vẫn chỉ là một công tử chưa ráo máu đầu sao?
Đối mặt khiêu chiến, dĩ nhiên phải xông lên. Nếu không coi như lão Diệp gia mất thể diện, vì vậy hắn gật đầu vẻ rụt rè:
- Rất muốn xem thư phòng của bác Sở bá bá, chắc rất tao nhã.
- Diệp lão đệ, cậu đúng là bình thường không đến chơi thì thôi, đến là cả nhà luôn nhỉ!
- Sở huynh nói rất hay, không phải người một nhà thì không tới cửa, nếu đã đến thì không thể quá xa lạ rồi.
Hai vị lão gia tử vừa gặp mặt đã hàn huyên vui vẻ nhưng ý tứ hàm súc nhi mười phần, làm cho người không thể không cẩn thận cân nhắc một phen. Đến tầng cấp của bọn họ, mỗi câu nói đều có ẩn ý.
Diệp gia trên căn bản là khuynh sào xuất động, nhân khẩu cơ bản đều tới đây nên đồng chí Sở Phong mới nói vậy, hiển nhiên cũng không ngờ tình huống này.
Lúc Diệp Khai đi qua thì đã có người đón, lấy, hơn nữa mấy đại nhân vật của Sở gia đều mỉm cười nhìn hắn dò xét, hiển nhiên đã nghe nói về hắn.
Tuy song phương chưa từng gặp mặt trực tiếp nhưng chắc đã có tư liệu về đối phương đặt trên bàn.
Đồng chí Sở Phong có hai con trai con gái, giờ cũng cháu chắt đầy nhà, số lượng không kém lão Diệp gia bao nhiêu, lúc này cơ bản đã đến. Thế hệ thứ hai của song phương cơ bản quen biết, mọi người đều là con cháu thế gia đỏ, trò chuyện vui vẻ, thế hệ tuổi thứ ba hầu hết chưa trưởng thành, chưa kết giao nhiều nhưng nếu đã ở cùng một chỗ thì luôn có thể dễ dàng nói chuyện.
Lúc vừa vào sân, Diệp Khai ngẩng lên thấy dưới mái hiên có treo biển Vân Hải cư viết theo lối thư pháp rất đẹp, bút lực cứng cáp có lực, đôn hậu hào phóng, tựa hồ là phong phạm của danh gia nhưng không đề lạc khoản nên không biết là thủ bút của vị đại sư nào.
- Thế nào, nhìn có cảm giác gì?
Một người đàn ông tầm tuổi trung niên đột nhiên cười hỏi Diệp Khai.
Diệp Khai nhìn ông, nhận ra là con trai trưởng Sở Vân Tùng của đồng chí Sở Phong liền khách khí chào hỏi rồi nói:
- Rất đẹp.
- Đẹp như thế nào?
Sở Vân Tùng cảm giác rất hứng thú với Diệp Khai, thấy đứa bé này phong thái
nội liễm, khí độ ung dung, tinh thần mạnh mẽ, cử chỉ toát lên vẻ tự tin nhưng không cuồng ngạo, hơn nữa tướng mạo đường đường, vượt xa mong muốn của mình.
- Chữ viết rất đẹp.
Diệp Khai tích chữ như vàng nói.
Sở Vân Tùng nghe xong bật cười, cậu bé này thật rất hài hước, tuy vậy ông cũng không đinh bỏ qua dễ dàng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chú hỏi cháu về ý cảnh.
- Ý cảnh ah...
Diệp Khai cười cười nói:
- Nhìn qua rất thanh đạm, khiến cháu nghĩ tới một vế đối “ Không quan tâm hơn thua, xem hoa nở hoa tàn trước đình; Đi ở vô tình ý, nhìn lên trời không mây cuốn mây bay.
- Không tệ, còn có gì nữa?
Sở Vân Tùng khen ngợi.
- Cũng không thể nói là có gì, chỉ là có cảm giác như vậy. Sinh cũng vui vẻ, chết cũng không tiếc. Hoa rơi còn nở, nước chảy không ngừng. Ta còn có gì, kệ ai nghỉ ngơi. Trăng thanh gió mát, không nhọc lo lắng. Diệp Khai thuận miệng.
- Cháu cũng đồng ý như vậy?
Sở Vân Tùng nghe xong, bất giác nhìn lại Diệp Khai, chỉ muốn hỏi rõ Diệp Khai, tâm tính này cũng không thích hợp với người trẻ tuổi như hắn.
- Ha ha, bác Sở nói đùa, đây là tích cách của người già, còn về ý nghĩ của cháu dĩ nhiên là...
Diệp Khai dừng lại một chút, sau đó mới lên tiếng:
- Cửa hướng biển cả, xuân về hoa nở.
- Cửa hướng biển cả, xuân về hoa nở? Có ý tứ.
Sở Vân Tùng nghe xong, suy nghĩ một lát rồi cười nhẹ.
Nhìn quanh sau khi vào sân thấy cách cục bên trong cũng rất lớn, chỉ có điều phong cách kiến trúc thiên về Nam hệ, tinh xảo tinh mỹ, cố gắng đạt tới nghệ thuật.
Diệp Khai vừa nhìn đã cảm thấy có vấn đề. Kiến trúc nơi này tinh xảo nhưng nếu đặt ở Giang Nam thì rất đẹp nhưng nếu ở phương bắc thì có một chút không hợp.
Từ phong cách kiến trúc mà quan sát nhân tâm đại khái cũng có thể nhìn ra đồng chí Sở Phong so sánh khác những người khác một chút.
Chỉ là không biết thế hệ thứ ba của Sở gia lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sẽ như thế nào?
Hiện giờ đời thứ hai của Sở gia trên cơ bản không bước vào con đường làm quan mà lựa chọn con đường chuyên môn, ví dụ như lĩnh vực nghiên cứu học thuật. Về phần Sở Vân Tùng là kiến thiết khai phát ngân hàng chủ yếu trù hoạch nhân sự, hiện giờ đảm nhiệm thống đốc ngân hàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn từ chỉnh thể, Sở gia càng có khuynh hướng hệ thống tài chính, có thể nói nắm giữ ba phần quyền lợi trong ngành ngân hàng quốc nội.
Đồng chí Sở Phong quả nhiên là kinh nghiệm, tuy thường xuyên trái quan điểm với đồng chí Phương Hòa nhưng về chi tiết không hề hàm hồ, khắc sâu nhận thức ảnh hưởng của kinh tế tới chính trị. Vì thế đời thứ hai của Sở gia trên cơ bản công tác liên quan tới tài chính.
Tuy trên mặt mũi, thống đốc ngân hàng thua kém không ít so với bộ trưởng nhưng quyền lực kinh tế thực tế không thể đánh giá thấp. Nhất là ngân hàng kiến thiết khai phát tuyệt đối có thể ảnh hưởng tới suy nghĩ của rất nhiều cán bộ cấp Bộ.
- Lúc mọi người chuẩn bị đến thì một người bạn của Tiểu Tĩnh đột nhiên có chuyện. Nó tạm thời ra ngoài, lát nữa sẽ về.
Sở Vân Tùng rất có hứng thú với Diệp Khai, đề nghị:
- Không bằng tới thư phòng của bác ngồi một chút như thế nào?
- Thích hợp sao?
Diệp Khai sửng sốt, nhìn hai vị lão gia tử đang nói chuyện lẫn người của cả Sở gia cùng Diệp gia đang ngồi quanh, hơi do dự.
Đúng lúc này thoát ly đội hình, hành động một mình hình như không hợp lễ phép?
- Khách theo chủ mà, chuyện con gái chẳng phải do cha làm chủ sao?
Sở Vân Tùng khoát tay, nói vẻ tự nhiên.
- Thật sao?
Diệp Khai nghe xong, dù không tỏ vẻ gì nhưng thần sắc lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Sở lão gia tử vẫn còn ở đây, Sở Vân Tùng lại dám nói khoác không biết ngượng, bản thân ông có thể tự mình làm chủ cho hôn nhân đại sự của con gái? Chuyện này nếu đặt ở lão Diệp gia đoán chừng khả năng không lớn, chẳng lẽ nói nếp nhà của đồng chí Sở Phong là khác?
Diệp Khai nghĩ đến, cảm thấy khả năng không lớn, đoán chừng vị “chuẩn cha vợ” này có ý muốn tiếp tục khảo sát năng lực của mình.
Bất quá Diệp Khai cũng hiểu được đối phương làm như vậy, tựa hồ là có chút quá. Bản thân hắn chỉ là một học sinh cấp 3 mà thôi, dù truyền thống gia đình thì có thể đạt được bao nhiêu chân truyền? Huống chi, hai vị lão gia tử đều là binh nghiệp xuất thân, tuy tiếng là sinh viên xuất sắc xếp bút nghiên theo việc binh đao nhưng chưa hẳn là có thể lưu cho bọn hậu bối bao nhiêu di trạch a?
Đương nhiên, Diệp Khai cũng không có khả năng cự tuyệt, đây chẳng phải là tỏ vẻ chính mình vẫn chỉ là một công tử chưa ráo máu đầu sao?
Đối mặt khiêu chiến, dĩ nhiên phải xông lên. Nếu không coi như lão Diệp gia mất thể diện, vì vậy hắn gật đầu vẻ rụt rè:
- Rất muốn xem thư phòng của bác Sở bá bá, chắc rất tao nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro