Thái độ thật sự của Diệp Tử Bình
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Vào buổi sáng ngày đầu năm, Diệp Khai bị gọi dậy từ rất sớm.
Không mấy khi cha mẹ hắn đều ở nhà, hơn nữa còn chọn cho Diệp Khai mấy bộ quần áo mới.
- Mặc như vậy lại chẳng phải là đi thành thân...
Diệp Khai bị mẹ chỉnh sửa một hồi, làu bàu mấy câu.
- Đồ ngốc, dĩ nhiên là đi cầu thân, con cho là đi Sở gia làm cái gì?
Mạnh Chiêu Hoa mỉm cười.
Diệp Tử Bình ngồi một bên hút thuốc xem báo, nghe hai mẹ con nói chuyện liền ngẩng đầu lên nhìn, sau đó nói một câu:
- Tác phong đồng chí Sở Phong nghiêm cẩn, Tiểu Khai phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, ít ra cũng không để lưu lại ấn tượng xấu. Hôn sự của con không phải chuyện nhỏ, để cho lão gia tử khó xử là đáng đánh đòn.
- Dạ.
Diệp Khai ngoan ngoãn nhưng trong lòng không cho là đúng.
Hắn đã gặp qua quá nhiều đại tràng diện, ít nhất tiếp thu qua kinh nghiệm nhân sinh hai mươi năm, đâu phải trẻ con mới lớn, sao có thể không ứng phó nổi tràng diện này?
Hơn nữa, dù là uy thế của đồng chí Sở Phong rất cao nhưng lão Diệp gia cũng là một nhà hiển hách, thậm chí quyền lực thực tế hiện tại còn vượt hơn Sở gia rất nhiều. Là cháu trai của đại lão quốc gia và tư lệnh đại quân khu, con trai của một phó bộ trưởng, Diệp Khai tự thấy giá trị bản thân khá cao, sao lại phải rụt rè trước mặt nhà họ Sở?
Dáng người Diệp Khai dong dỏng, khí thế hiên ngang, không có hình dáng bụng phệ của cậu ấm, càng không phải thô kệch mà tràn đầy nho nhã. Hơn nữa khuôn mặt hắn mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, ăn mặc chỉnh tề một chút liền rất có sức thu hút với nhiều thiếu nữ.
Giống như ngày đó Chung Ly Dư sau khi ái ân với hắn cũng không cảm thấy quá khó chịu. Nếu đổi lại là một nam nhân hèn mọn thì đoán chừng kết cục cũng không lạc quan. Bởi vậy có thể thấy được bề ngoài của nam nhân đồng dạng rất trọng yếu, nếu như thêm vào xuất thân thế gia vậy thì càng khiến cho các thiếu nữ khó có thể không động lòng.
- Con của mẹ thật quá đẹp trai.
Mạnh Chiêu Hoa nhìn con trai của mình, cực kỳ hài lòng.
Thời gian hẹn gặp mặt là mười giờ rưỡi. Sau khi gặp mặt một lát chắc sẽ ngồi nói chuyện với nhà của đồng chí Sở Phong, có thể sẽ cùng ăn cơm trưa, cái này còn phải tùy thuộc vào ấn tượng gặp mặt.
Trên thực tế, Diệp lão gia tử cùng đồng chí Sở Phong ngoại trừ tiếp xúc khi công tác thì gặp mặt riêng rất hạn chế. Nhất là sau khi ở vị trí cao thì loại tới lui này càng mẫn cảm, nếu như không có nhu cầu đặc biệt thì hai người luôn tận lực ở cùng một chỗ.
Là các chính trị gia đỉnh cấp trong nước, mỗi người bọn họ đều có lý niệm chính trị và truy đuổi bất đồng, hơn nữa thân phận địa vị quyết định phải tự thành nhất phái, thường xuyên ngồi cùng một chỗ cũng không tốt gì, lại khiến người ngoài cảm giác đang kéo bè kết phái.
Sau khi chuẩn bị xong, Diệp Khai ngồi xuống, tiện tay cầm tờ báo mà Diệp Tử Bình vừa xem.
Hắn vừa liếc qua tờ báo đã phát hiện vấn đề, tại mục “Điểm nóng” của Bộ tuyên truyền đột nhiên xuất hiện một bài báo từ ủng hộ báo đảng của thành phố Minh Châu, trái ngược với quan điểm tuyên truyền ở kinh thành.
- Bài báo này đúng là kịp lúc!
Diệp Khai nhìn qua, không khỏi cười khổ một tiếng.
Tuy người ngoài không rõ ràng nhưng mọi người trong vòng biết rõ, Diệp Tử Bình tuy không có bao nhiêu thanh danh trong hệ thống tuyên truyền, lực ảnh hưởng trực tiếp đến báo chí có hạn nhưng mục Điểm nóng này vừa khéo có tính đại diện nhất, cũng có thể coi là chong chóng đo chiều gió quan điểm chính trị của lão Diệp gia.
Trong bối cảnh truyền thông kinh thành phản đối loạt bài ủng hộ cải cách của báo đảng thành phố Minh Châu, trên mục Điểm nóng hôm nay đột nhiên có quan điểm ngược lại, chẳng lẽ là lão Diệp gia đã thông qua đó lựa chọn ủng hộ đồng chí Phương Hòa rồi?
Nghe thấy con trai mình bình phẩm, Diệp Tử Bình quay đầu nhìn hắn một cái, cũng không lên tiếng.
- Cha, số báo hôm nay chắc in thêm bản? Diệp Khai hỏi thẳng Diệp Tử Bình.
- Cha bảo tòa soạn tăng số lượng gấp 10 lần.
Diệp Tử Bình bình thản.
- Rất quyết đoán, đồng chí Sở Phong xem tới được sao?
Diệp Khai khen một câu, sau đó cũng có chút tò mò hỏi.
- Đương nhiên xem được.
Diệp Tử Bình gật đầu:
- Chuyện quan trọng, cha sai người đem bản sửa mo-rát cuối qua rồi.
- Ông ấy nói như thế nào?
Diệp Khai quan tâm.
- Không nói gì, chỉ bảo nhận bản sửa mo-rát cuối.
Diệp Tử Bình đáp.
Diệp Khai suy nghĩ một lát, cười nói:
- Cha chọn đúng thời gian này không sợ ảnh hưởng tới chuyện hôn nhân của con hả?
- Quan hệ thông gia chính trị có cái gì hay để mong chứ...
Diệp Tử Bình lắc đầu:
- Nếu như đứng ở lập trường gia tộc nhìn vấn đề, tự nhiên là hi vọng con đặt quan hệ thông gia thành công nhưng đứng trên lập trường người cha thì vẫn hi vọng con mình hôn nhân hạnh phúc.
- Cảm ơn cha. Diệp Khai nghe xong, vừa cười vừa nói:
- Không ngờ như thế ngài đây là cố ý phá ah!
- Cũng chưa nói tới là cố ý phá, chỉ là vừa gặp dịp mà thôi, lập trường chính trị của lão Diệp gia cũng phải có cơ hội biểu lộ ra ngoài, trùng hợp mà thôi.
Diệp Tử Bình lại không thừa nhận:
- Huống hồ loại chuyện thông gian chính trị chưa hẳn không nên cực hạn trong cùng một trận doanh. Nếu không cũng mất đi ý nghĩa ban đầu của thông gia rồi.
Diệp Khai vỗ vỗ đầu của mình:
- Phân hoá đả kích, lôi kéo hợp tác, đấu tranh chính trị có thể nói là không chỗ nào không có, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào ah.
- Con bây giờ hối hận vẫn còn kịp.
Diệp Tử Bình nhìn con trai:
- Nhưng một khi chính thức bước vào vòng tròn luẩn quẩn này sẽ không còn đường lui, sau này dù là lão Diệp gia cũng gánh không nổi.
Diệp Khai gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Con cháu hào môn như lão Diệp gia nếu như không theo chính trị thì thôi, nếu đã theo nhất định phải nên người, nếu không chỉ làm trò cười lớn.
Tuy Diệp Tử Bình bình thường rất ít dạy dỗ Diệp Khai nhưng ở một số vấn đề mấu chốt vẫn ít nhiều tìm cách cho con trai. Thời đại hiện giờ bất đồng, cách nghĩ của lão gia tử chưa hẳn đã thuận lợi được đám con cháu tiếp thu. Diệp Tử Bình biết rõ như vậy nên có chỗ lo lắng cho đường phát triển sau này của con trai.
Nói gọn một câu, tương lai con trai phải xuất phát từ hoài bão của nó.
Diệp Khai suy nghĩ ra dụng tâm khổ cực của cha, không khỏi cảm động.
Không mấy khi cha mẹ hắn đều ở nhà, hơn nữa còn chọn cho Diệp Khai mấy bộ quần áo mới.
- Mặc như vậy lại chẳng phải là đi thành thân...
Diệp Khai bị mẹ chỉnh sửa một hồi, làu bàu mấy câu.
- Đồ ngốc, dĩ nhiên là đi cầu thân, con cho là đi Sở gia làm cái gì?
Mạnh Chiêu Hoa mỉm cười.
Diệp Tử Bình ngồi một bên hút thuốc xem báo, nghe hai mẹ con nói chuyện liền ngẩng đầu lên nhìn, sau đó nói một câu:
- Tác phong đồng chí Sở Phong nghiêm cẩn, Tiểu Khai phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, ít ra cũng không để lưu lại ấn tượng xấu. Hôn sự của con không phải chuyện nhỏ, để cho lão gia tử khó xử là đáng đánh đòn.
- Dạ.
Diệp Khai ngoan ngoãn nhưng trong lòng không cho là đúng.
Hắn đã gặp qua quá nhiều đại tràng diện, ít nhất tiếp thu qua kinh nghiệm nhân sinh hai mươi năm, đâu phải trẻ con mới lớn, sao có thể không ứng phó nổi tràng diện này?
Hơn nữa, dù là uy thế của đồng chí Sở Phong rất cao nhưng lão Diệp gia cũng là một nhà hiển hách, thậm chí quyền lực thực tế hiện tại còn vượt hơn Sở gia rất nhiều. Là cháu trai của đại lão quốc gia và tư lệnh đại quân khu, con trai của một phó bộ trưởng, Diệp Khai tự thấy giá trị bản thân khá cao, sao lại phải rụt rè trước mặt nhà họ Sở?
Dáng người Diệp Khai dong dỏng, khí thế hiên ngang, không có hình dáng bụng phệ của cậu ấm, càng không phải thô kệch mà tràn đầy nho nhã. Hơn nữa khuôn mặt hắn mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, ăn mặc chỉnh tề một chút liền rất có sức thu hút với nhiều thiếu nữ.
Giống như ngày đó Chung Ly Dư sau khi ái ân với hắn cũng không cảm thấy quá khó chịu. Nếu đổi lại là một nam nhân hèn mọn thì đoán chừng kết cục cũng không lạc quan. Bởi vậy có thể thấy được bề ngoài của nam nhân đồng dạng rất trọng yếu, nếu như thêm vào xuất thân thế gia vậy thì càng khiến cho các thiếu nữ khó có thể không động lòng.
- Con của mẹ thật quá đẹp trai.
Mạnh Chiêu Hoa nhìn con trai của mình, cực kỳ hài lòng.
Thời gian hẹn gặp mặt là mười giờ rưỡi. Sau khi gặp mặt một lát chắc sẽ ngồi nói chuyện với nhà của đồng chí Sở Phong, có thể sẽ cùng ăn cơm trưa, cái này còn phải tùy thuộc vào ấn tượng gặp mặt.
Trên thực tế, Diệp lão gia tử cùng đồng chí Sở Phong ngoại trừ tiếp xúc khi công tác thì gặp mặt riêng rất hạn chế. Nhất là sau khi ở vị trí cao thì loại tới lui này càng mẫn cảm, nếu như không có nhu cầu đặc biệt thì hai người luôn tận lực ở cùng một chỗ.
Là các chính trị gia đỉnh cấp trong nước, mỗi người bọn họ đều có lý niệm chính trị và truy đuổi bất đồng, hơn nữa thân phận địa vị quyết định phải tự thành nhất phái, thường xuyên ngồi cùng một chỗ cũng không tốt gì, lại khiến người ngoài cảm giác đang kéo bè kết phái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi chuẩn bị xong, Diệp Khai ngồi xuống, tiện tay cầm tờ báo mà Diệp Tử Bình vừa xem.
Hắn vừa liếc qua tờ báo đã phát hiện vấn đề, tại mục “Điểm nóng” của Bộ tuyên truyền đột nhiên xuất hiện một bài báo từ ủng hộ báo đảng của thành phố Minh Châu, trái ngược với quan điểm tuyên truyền ở kinh thành.
- Bài báo này đúng là kịp lúc!
Diệp Khai nhìn qua, không khỏi cười khổ một tiếng.
Tuy người ngoài không rõ ràng nhưng mọi người trong vòng biết rõ, Diệp Tử Bình tuy không có bao nhiêu thanh danh trong hệ thống tuyên truyền, lực ảnh hưởng trực tiếp đến báo chí có hạn nhưng mục Điểm nóng này vừa khéo có tính đại diện nhất, cũng có thể coi là chong chóng đo chiều gió quan điểm chính trị của lão Diệp gia.
Trong bối cảnh truyền thông kinh thành phản đối loạt bài ủng hộ cải cách của báo đảng thành phố Minh Châu, trên mục Điểm nóng hôm nay đột nhiên có quan điểm ngược lại, chẳng lẽ là lão Diệp gia đã thông qua đó lựa chọn ủng hộ đồng chí Phương Hòa rồi?
Nghe thấy con trai mình bình phẩm, Diệp Tử Bình quay đầu nhìn hắn một cái, cũng không lên tiếng.
- Cha, số báo hôm nay chắc in thêm bản? Diệp Khai hỏi thẳng Diệp Tử Bình.
- Cha bảo tòa soạn tăng số lượng gấp 10 lần.
Diệp Tử Bình bình thản.
- Rất quyết đoán, đồng chí Sở Phong xem tới được sao?
Diệp Khai khen một câu, sau đó cũng có chút tò mò hỏi.
- Đương nhiên xem được.
Diệp Tử Bình gật đầu:
- Chuyện quan trọng, cha sai người đem bản sửa mo-rát cuối qua rồi.
- Ông ấy nói như thế nào?
Diệp Khai quan tâm.
- Không nói gì, chỉ bảo nhận bản sửa mo-rát cuối.
Diệp Tử Bình đáp.
Diệp Khai suy nghĩ một lát, cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cha chọn đúng thời gian này không sợ ảnh hưởng tới chuyện hôn nhân của con hả?
- Quan hệ thông gia chính trị có cái gì hay để mong chứ...
Diệp Tử Bình lắc đầu:
- Nếu như đứng ở lập trường gia tộc nhìn vấn đề, tự nhiên là hi vọng con đặt quan hệ thông gia thành công nhưng đứng trên lập trường người cha thì vẫn hi vọng con mình hôn nhân hạnh phúc.
- Cảm ơn cha. Diệp Khai nghe xong, vừa cười vừa nói:
- Không ngờ như thế ngài đây là cố ý phá ah!
- Cũng chưa nói tới là cố ý phá, chỉ là vừa gặp dịp mà thôi, lập trường chính trị của lão Diệp gia cũng phải có cơ hội biểu lộ ra ngoài, trùng hợp mà thôi.
Diệp Tử Bình lại không thừa nhận:
- Huống hồ loại chuyện thông gian chính trị chưa hẳn không nên cực hạn trong cùng một trận doanh. Nếu không cũng mất đi ý nghĩa ban đầu của thông gia rồi.
Diệp Khai vỗ vỗ đầu của mình:
- Phân hoá đả kích, lôi kéo hợp tác, đấu tranh chính trị có thể nói là không chỗ nào không có, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào ah.
- Con bây giờ hối hận vẫn còn kịp.
Diệp Tử Bình nhìn con trai:
- Nhưng một khi chính thức bước vào vòng tròn luẩn quẩn này sẽ không còn đường lui, sau này dù là lão Diệp gia cũng gánh không nổi.
Diệp Khai gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Con cháu hào môn như lão Diệp gia nếu như không theo chính trị thì thôi, nếu đã theo nhất định phải nên người, nếu không chỉ làm trò cười lớn.
Tuy Diệp Tử Bình bình thường rất ít dạy dỗ Diệp Khai nhưng ở một số vấn đề mấu chốt vẫn ít nhiều tìm cách cho con trai. Thời đại hiện giờ bất đồng, cách nghĩ của lão gia tử chưa hẳn đã thuận lợi được đám con cháu tiếp thu. Diệp Tử Bình biết rõ như vậy nên có chỗ lo lắng cho đường phát triển sau này của con trai.
Nói gọn một câu, tương lai con trai phải xuất phát từ hoài bão của nó.
Diệp Khai suy nghĩ ra dụng tâm khổ cực của cha, không khỏi cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro