Lão Đường bị dọa.
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Quả nhiên thấy ngay ông Diệp Tương Khôn đang nhoài người trên cửa sổ nhìn xuống đây.
Đường Tế Xuyên liền sầu não, chắc chắn cảnh ông đánh con gái đã bị người ta nhìn thấy rồi, bằng không ở đây lấy đâu ra một tên thanh niên tự xưng cái gì mà thiếu tướng phó Cục trung cảnh đòi chỉnh đốn ông.
Đường Tế Xuyên liền bối rối, nếu tiếp tục ngoan cố, chắc mẩm sẽ phải kéo luôn cả ông Diệp Tương Khôn ra đây, nếu bỏ qua, thì lại phải nhận lỗi với tên thanh niên này, đó đâu phải phong cách của lão Đường.
Nếu ông bị Diệp Tương Khôn nắm đằng chuôi thì rắc rối to rồi, nhưng nếu gật đầu với Diệp Khai, không khéo lại trở thành trò cười cho người khác.
“Rốt cuộc là phải làm sao đây?”
Đường Tế Xuyên nhìn ông Diệp bên cửa sổ, rồi lại nhìn Diệp Khai trước mặt, trong lòng vô cùng rối bời.
- Như thế nào đây?
Diệp Khai cũng không có cho Đường Tể Xuyên thời gian dài suy nghĩ.
- Đây là con gái ta…
Đường Tể Xuyên có chút bất đắc dĩ tỏ vẻ nói :
- Ta giáo huấn con gái, cũng không cần quân ủy đến quan tâm chứ ? Hơn nữa ngươi là người trong trung cục cảnh sát đấy, có quan hệ gì với chúng ta ? Chặn ngang chúng ta lại, động cơ không tinh khiết.
- Động cơ hay gì gì đó là sự tình của ta.
Diệp Khai nghiêm trang nói ra:
- Tính danh, tuổi, chức vụ, nguyên nhân đến quân ủy?
- Đường Tể Xuyên, 49 tuổi, Phó tư lệnh quân đội Tây Bắc, cấp bậc Trung tướng, nguyên nhân đến quân ủy phải giữ bí mật.
Đường Tể Xuyên buồn bực hồi đáp.
Mặc dù đối với tiểu tử trước mắt không phục lắm, nhưng mà Đường Tể Xuyên cân nhắc lợi hại một chút, vẫn cảm thấy nên thỏa hiệp với Diệp Khai thì hơn, nếu không thật bị hắn kéo Quân ủy Diệp phó chủ tịch bên kia đến mà nói…, vây hãy chờ mọi người chế giễu đi.
Kỳ thật lại nói tiệp, hôm nay tâm tình của Đường Tể Xuyên thật sự vô cùng không tốt.
Vốn là muốn đưa con gái đến kết thân, người làm mối cũng là bạn học cũ của mình, đương nhiên sẽ không giới thiệu loại thanh niên không theo chuẩn mực cho mình, cho nên hắn đối với chuyện này vẫn tương đối coi trọng, nhưng thật không ngờ, một cú điện thoại của con gái, lập tức đem lời nói khoác về hình tượng tiểu thư khuê các sụp đổ mất.
Từ tình hình bạn học cũ chạy trối chết cũng có thể thấy được, chuyện này nhất định là bị nàng quấy nhiễu rồi, điều này làm cho Đường Tể Xuyên cảm thấy phi thường mất mặt.
Tuy con gái từ nhỏ theo mẹ lớn lên, Đường Tể Xuyên cũng không có bao nhiêu thời gian và tinh lực để bận tâm về chuyện gia đình, nhưng mà bất kể như thế nào, người làm cha không hy vọng hôn nhân đại sự của nữ nhi xảy ra sự cố. Nhưng mà biểu hiện hôm nay của Uông Tình lại khiến cho hắn cảm thấy phi thường thất vọng, không biết từ lúc nào, con gái lại biến thành cừu nhân rồi?
Chẳng lẽ nàng không thể hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha sao?
Đường Tể Xuyên đối với loại tâm tình này của nữ nhi, vô cùng không hiểu.
- Há, nguyên lại là Đường phó tư lệnh quân đội Tây Bắc, ngưỡng mộ đã lâu.
Tuy trong miệng Diệp Khai nói ngưỡng mộ đã lâu, nhưng mà trên mặt đều không có một chút kính ý, ngược lại là tiếp tục cau mày chất vấn:
- Đường phó tư lệnh, ông có biết là bên trong đại viện quân ủy không được đánh nhau không? Vì cái gì mà lại làm như vậy. Như vậy sẽ khiến cho hình tượng quân nhân chúng ta như thế nào? Người đến người đi ở đây, lại khiến cho mọi người nhìn thấy, ảnh hưởng xấu đến mức nào, ông không biết sao?
- Ta sai rồi, không nên xúc động như vậy?
Đường Tể Xuyên bị Diệp Khai giáo huấn một hồi như vậy, tuy rất muốn động thủ đánh cho hắn một trận, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm được thượng phong.
Nếu như hôm nay hắn dám đánh tên Thiếu tướng phó cục trưởng trung cục cảnh sát có lai lịch không rõ này mà nói…, đoán chừng lập tức sẽ có người đem chuyện này làm to lên, tình huống sau đó cũng rất dễ dàng dự đoán rồi.
Quân ủy bên này nhất định sẽ trực tiếp bắt hắn đi, sau đó tổ chức hội nghị thảo luận để xử lý.
Chớ nhìn hắn bây giờ mang quân hàm trung tướng đại quân khu Phó tư lệnh, nhưng nếu như có chuyện phạm đến người khác mà nói…, người muốn bỏ đá xuống giếng tuyệt đối có rất nhiều, coi như là có người bảo vệ hắn, thì hậu quả cũng phải lo nghĩ. Ví dụ như hạ cấp bậc quân hàm, hoặc là điều đi làm việc nơi khác, đảm nhiệm chức quan nhàn tản, vân vân. Những phương án xử lý này đối với hắn mà nói, trên cơ bản coi như là bóp chết con đường chính trị rồi.
Cho nên tuy Đường Tể Xuyên có hoài nghi thận phận của Diệp Khai, nhưng cũng không dám ở bên trong đại viện quân ủy xung đột với hắn, thầm nghĩ trước tiên đem chuyện này ứng phó rồi đã nói sau.
Hắn muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng mà Uông Tình ở bên cạnh lại có chút mặc kệ rồi.
- Ngươi là ai, dựa vào cái gì mà nói cha ta?
Uông Tình trừng mắt nhìn Diệp Khai, giống như là chưa bao giờ nhận ra hắn :
- Chuyện của phụ tử chúng ta, phải dùng tới ngươi xen vào sao ?
- Ách?
Diệp Khai sững sờ, trong lòng tự nhủ nha đầu Uông Tình kia vào trò chơi rất nhanh a, sớm như vậy đã có thể chuyển đổi thân phận của mình rồi, là đối thủ đứng trên lập trường của mình.
Còn không đợi hắn kịp phản ứng, Uông Tình lại chất vấn:
- Ngươi biết hậu quả của phạm thượng là gì không? Cha ta là Trung tướng, là Trung tướng Phó tư lệnh! Ngươi là cái gì? Giả mạo quan quân? Cho dù ngươi thật sự là Thiếu tướng, ngươi cũng có quyền lực thẩm vấn một Trung tướng sao?
- Ngươi…
Diệp Khai cười khổ một tiếng, thời điểm đang muốn nói gì thì lại bị một câu của Uông Tình chặn lại.
- Ngươi cái gì mà ngươi, biết rõ là sai rồi, còn không lập tức nói xin lỗi? Coi chừng cha ta đưa ngươi ra tòa án quân sự, phán ngươi tội coi rẻ thượng cấp!
Uông Tình quát.
Nàng nói qua nói lại như vậy, khiến cho Đường Tể Xuyên cũng có chút không biết phải làm sao.
Hắn cũng thật không ngờ, rõ ràng lúc này con gái lại đứng trên lập trường của mình, bắt đầu nhất trí đối ngoại rồi.
Bất quá trong lòng của Đường Tể Xuyên cũng rất bối rối, bởi vì Uông Tình như vậy, nhìn về một phía thì như là cùng chung mối thù, nhưng mà giảng đến hậu quả, lại nổi nên sự phản tác dụng.
Vốn Đường Tể Xuyên cũng đã chịu thua Diệp Khai, lại nhận sai, Diệp Khai cũng không có lý do gì chụp mũ cho hắn, tối đa chính là giáo huấn hai câu, giao trách nhiệm sửa lại và khiển trách gì gì đó, nhưng mà hiện tại Uông Tình lại nói như vậy, vấn đề liền bắt đầu phức tạp hóa lên rồi.
Gia đình quân nhân của ngươi, không có nguyên nhân đặc biệt gì liền xuất hiện bên trong đại viện quân ủy, đây là tình huống gì?
Huống hồ, bây giờ Uông Tình còn đang cãi lộn với vị Thiếu tướng Phó cục trưởng trung cục cảnh sát, hậu quả của cái này cũng là rất khó dự liệu.
Mặc dù Đường Tể Xuyên tựa hồ có chút không để ý đến Diệp Khai là một Thiếu tướng Phó cục trưởng trung cục cảnh sát, nhưng mà hắn đối với trung cục cảnh sát vẫn tương đối hiểu rõ, đây là một ngành vô cùng đặc thù, trực tiếp được lãnh đạo tối cao ra chỉ thị hành động, đừng xem người ta chỉ là một Thiếu tướng, nhưng mà từ lực chấp hành xét đến, so với Trung tướng như hắn còn phải mạnh hơn một ít.
Mười năm trước náo động, mấy vị đại nhân vật kia có thể nói là một tay che trời, cuối cùng còn không phải sa lưới trong tay những người thuộc trung cục cảnh sát này?
Bình thường bọn hắn sẽ không xuất động, nhưng một khi xuất động, thì đó đều là đại sự kinh thiên động địa.
Tuy bình thường chưa từng nghe qua tin tức của bọn hắn, nhưng mà trong tai của những người cao tầng, đều có quan hệ với bọn hắn, không biết từ lúc nào, bọn hắn đã vững vàng xuất hiện với tư cách trụ cột, hoàn thành từng kiện từng kiện đại sự.
Đối với nhân vật mấu chốt như thủ trưởng này, kéo dài qua quân cảnh lưỡng giới, rồi lại không phải là nhân vật như bọn hắn có thể quản được, Đường Tể Xuyên tự nhiên là đứng xa mà nhìn, thật sự là không muốn dính líu vào bọn họ.
- Uông Tình, không được vô lễ.
Đường Tể Xuyên đối với con gái nghiêm nghị nói ra.
- Bằng cái gì?
Uông Tình tức giận trả lời một câu, sau đó liền rời đi.
Đường Tể Xuyên vô cùng xấu hổ, muốn kéo con gái ở lại, nhưng mà lại không thể lạnh nhạt với vị Thiếu tướng Phó cục trưởng trung cục cảnh sát Diệp Khai này, trong nội tâm cực kỳ không được tự nhiên.
- Được rồi, Đường phó tư lệnh, đã không còn chuyện gì nữa, ta đây cũng không tra cứu thêm.
Ngược lại là Diệp Khai cực kỳ rộng lượng, khoát tay áo nói:
- Bất quá thân phận của ông là trọng tướng trong quân đội, ở nơi công chúng nhất định phải chú ý đến hình tượng, hành vi cử chỉ đều phải khắc chế, mới vừa rồi là có lãnh đạo trọng yếu sau khi thấy ông đánh người, mới bắt ta lại xử lý chuyện này đấy. Ông cũng không cần oán trách ta, nếu như không có chuyện gì, ta cũng không muốn xung đột với tướng lãnh quân đội các ông.
Sau khi Đường Tể Xuyên nghe Diệp Khai nói những lời này, ngược lại là càng hoảng sợ.
Bởi vì hắn suy tính rất rõ ràng, người của trung cục cảnh sát, hơn nữa còn là Phó cục trưởng, cũng bị người khác sai sử, như vậy khẳng định đối phương chính là mấy người trong truyền thuyết rồi, tuy không rõ ràng là vị nào, nhưng mà bất kể là vị nào trong mấy vị đại nhân vật đi ra, đều có thể khiến cho hắn không chịu nổi.
- Thật xin lỗi, là ta nhất thời xúc động, không khắc chế được.
Đường Tể Xuyên liên tục nói xin lỗi.
- Được rồi, không có chuyện gì thì đi đi thôi, ta cũng phải về báo cáo kết quả.
Diệp Khai khoát tay áo nói.
- Diệp tướng quân gặp lại, đa tạ.
Đường Tể Xuyên chào Diệp Khai một cái, quay đầu rời đi, cũng không tiếp tục tiến vào cao ốc quân ủy.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, hắn cũng không mặc quân trai, dĩ nhiên là không cần làm quân lễ.
Đường Tể Xuyên vội vàng rời đi, trong nội tâm vẫn còn có chút lo lắng, dù sao hắn cũng không rõ ràng là bị vị đại nhân vật nào thấy hắn đánh người, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu như người ta không muốn nói hắn hành động không tốt, vậy cũng không có cách nào.
Tuy nhiên hắn cũng muốn tìm người hỏi thăm một chút, nhìn xem hôm nay là ai tới quân ủy, nhưng lại biết rõ không cách nào mở miệng, bởi vì hành tung của những đại nhân vật này, gần đây đều là tuyệt mật, ngươi cũng không thể nghe ngóng được, bằng không mà nói, cũng sẽ bị người ta áp cho tội danh dò hỏi cơ mật quốc gia.
Tuy hắn là trọng tướng trong quân đội quyền cao chức trọng, nhưng mà cũng biết những chuyện như vậy, tuyệt đối không thể đụng vào, một khi đụng tới là hẳn phải chết.
Bản thân quân đội chính là cơ quan quốc gia, là lá chắn cuối cùng bảo vệ an toàn quốc gia, sức chiến đấu là không thể nghi ngờ, cho nên thượng tầng đối với việc khống chế quân đội cũng là nghiêm khắc nhất, tuyệt đối không cho phép trong quân đội xuất hiện khuynh hướng sai lệch gì.
Nếu như Đường Tể Xuyên dám dò hỏi hành tung của lãnh đạo mà nói…, sợ là sẽ trực tiếp bị bộ môn bí mật bắt đi, sau đó xem xét trình độ nghiêm trọng của vấn đề để tiến hành xử lý, nếu vận khí không tốt, khả năng trực tiếp bị biến mất cũng có tồn tại.
Loại chuyện này, trước kia cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Sau khi ra khỏi cổng của đại viện quân ủy, Đường Tể Xuyên mới lau mồ hôi lạnh một cái.
Đường đường là Trung tướng Phó tư lệnh, lại bị lời nói của Diệp Khai dọa cho sợ hết mức.
Thật sự là loại lời này quá mức dọa người, Đường Tể Xuyên thà tin rằng có còn hơn là không, người nào lại có thể sai khiến Diệp Khai làm việc, mà Diệp Khai chính là Thiếu tướng Phó cục trưởng trung cục cảnh sát? Hắn cũng không cho là, Diệp Khai vì lừa dối hắn, mới nói ra những lời hù dọa như vậy.
Bất quá cuối cùng Đường Tể Xuyên cũng có hoài nghi thân phận của Diệp Khai, vì vậy liền gọi điện cho một vị hảo hữu làm trong này của mình:
- Lão lý, ở trong trung cục cảnh sát có phải có một Phó cục trưởng gọi là Diệp Khai?
- Diệp Khai? Có a, ông như thế nào lại hỏi đến vấn đề này?
Đối phương nghe xong, cảm thấy có chút quái dị.
- Há, tốt rồi, không có chuyện gì.
Đường Tể Xuyên không tiếp tục hỏi nhiều, liền cúp điện thoại, trong nội tâm thì lại không cách nào bình tĩnh trở lại.
Diệp Khai người ta thật đúng là Thiếu tướng Phó cục trưởng trung cục cảnh sát a, chuyện này quả thật khiến cho Đường Tể Xuyên cảm thấy có chút giật mình, cũng có một ít sợ hãi.
Kỳ thật nếu hắn hỏi thêm vài câu mà nói, đoán chừng cũng không phải lo lắng như vậy rồi, nếu như hắn biết rõ Diệp Khai chính là cháu trai của Diệp Tương Càn, cũng là cháu trai của Diệp Tương Khôn, đồng thời lại biết rõ Diệp Khai đang đảm nhiệm bí thư kỷ ủy ở thành phố Long Thành mà nói…, hắn sẽ không cảm thấy Diệp Khai nói có vị đại nhân vật xuất hiện bên trong quân ủy là đúng.
Đôi khi, thiếu thốn một tin tức rất đơn giản, lại có thể tạo thành phán đoán sai lầm trọng đại, Đường Tể Xuyên hôm nay, chính là như vậy.
Không đề cập đến trong nội tâm lo được lo mất, Đường Tể Xuyên liền tời đi khỏi đại viện quân ủy.
Sau khi Diệp Khai giải quyết chuyện này, liền trở về phòng làm việc của Nhị lão gia tử, đem chuyện xảy ra nói lại một chút.
Nhị lão gia tử và Nhạc Sơn nghe xong, đều là dở khóc dở cười, không nghĩ rằng Đường phó tư lệnh quân đội uy chấn Tây Bắc, cư nhiên lại bị Diệp Khai hù đến hoang mang lo sợ, hiển nhiên hai chữ quyền thế này đối với bất luận kẻ nào cũng đều có áp lực, mặc dù là hổ tướng trong quân, nổi danh là nhân vật phái chủ chiến Đường Tể Xuyên, cũng không có ngoại lệ.
- Tiểu Khai cháu thật đúng là hồ đồ…
Nhị lão gia tử lắc đầu nói.
- Rõ ràng Tiểu Diệp ngươi còn kiêm nhiệm chức vụ trung cục cảnh sát nha.
Bí thư Nhạc Sơn ngược lại là có chút giật mình, không nghĩ tới át chủ bài của Diệp Khai lại nhiều như vậy, phải biết rằng địa vị của trung cục cảnh sát vô cùng đặc thù, bọn họ đều là thành viên tinh anh trong tinh anh, cũng không biết người ta coi trọng gì ở Diệp Khai, lại có thể ủy thác trách nhiệm cho hắn?
Bí thư Nhạc Sơn ở Bắc Kinh cũng đã nhiều năm rồi, đối với một ít bí văn cũng có chỗ hiểu rõ.
Nghe nói có thể bổ nhiệm làm nhân viên trong trung cục cảnh sát, thực sự không phải là Chủ nhiệm bên trong có thể định đoạt được, ở trong đó vẫn còn tồn tại một nhân vật vô cùng thần bí đến cân đối, do hắn quyết định người nào có thích hợp công tác trong trung cục cảnh sát hay không.
Đường Tế Xuyên liền sầu não, chắc chắn cảnh ông đánh con gái đã bị người ta nhìn thấy rồi, bằng không ở đây lấy đâu ra một tên thanh niên tự xưng cái gì mà thiếu tướng phó Cục trung cảnh đòi chỉnh đốn ông.
Đường Tế Xuyên liền bối rối, nếu tiếp tục ngoan cố, chắc mẩm sẽ phải kéo luôn cả ông Diệp Tương Khôn ra đây, nếu bỏ qua, thì lại phải nhận lỗi với tên thanh niên này, đó đâu phải phong cách của lão Đường.
Nếu ông bị Diệp Tương Khôn nắm đằng chuôi thì rắc rối to rồi, nhưng nếu gật đầu với Diệp Khai, không khéo lại trở thành trò cười cho người khác.
“Rốt cuộc là phải làm sao đây?”
Đường Tế Xuyên nhìn ông Diệp bên cửa sổ, rồi lại nhìn Diệp Khai trước mặt, trong lòng vô cùng rối bời.
- Như thế nào đây?
Diệp Khai cũng không có cho Đường Tể Xuyên thời gian dài suy nghĩ.
- Đây là con gái ta…
Đường Tể Xuyên có chút bất đắc dĩ tỏ vẻ nói :
- Ta giáo huấn con gái, cũng không cần quân ủy đến quan tâm chứ ? Hơn nữa ngươi là người trong trung cục cảnh sát đấy, có quan hệ gì với chúng ta ? Chặn ngang chúng ta lại, động cơ không tinh khiết.
- Động cơ hay gì gì đó là sự tình của ta.
Diệp Khai nghiêm trang nói ra:
- Tính danh, tuổi, chức vụ, nguyên nhân đến quân ủy?
- Đường Tể Xuyên, 49 tuổi, Phó tư lệnh quân đội Tây Bắc, cấp bậc Trung tướng, nguyên nhân đến quân ủy phải giữ bí mật.
Đường Tể Xuyên buồn bực hồi đáp.
Mặc dù đối với tiểu tử trước mắt không phục lắm, nhưng mà Đường Tể Xuyên cân nhắc lợi hại một chút, vẫn cảm thấy nên thỏa hiệp với Diệp Khai thì hơn, nếu không thật bị hắn kéo Quân ủy Diệp phó chủ tịch bên kia đến mà nói…, vây hãy chờ mọi người chế giễu đi.
Kỳ thật lại nói tiệp, hôm nay tâm tình của Đường Tể Xuyên thật sự vô cùng không tốt.
Vốn là muốn đưa con gái đến kết thân, người làm mối cũng là bạn học cũ của mình, đương nhiên sẽ không giới thiệu loại thanh niên không theo chuẩn mực cho mình, cho nên hắn đối với chuyện này vẫn tương đối coi trọng, nhưng thật không ngờ, một cú điện thoại của con gái, lập tức đem lời nói khoác về hình tượng tiểu thư khuê các sụp đổ mất.
Từ tình hình bạn học cũ chạy trối chết cũng có thể thấy được, chuyện này nhất định là bị nàng quấy nhiễu rồi, điều này làm cho Đường Tể Xuyên cảm thấy phi thường mất mặt.
Tuy con gái từ nhỏ theo mẹ lớn lên, Đường Tể Xuyên cũng không có bao nhiêu thời gian và tinh lực để bận tâm về chuyện gia đình, nhưng mà bất kể như thế nào, người làm cha không hy vọng hôn nhân đại sự của nữ nhi xảy ra sự cố. Nhưng mà biểu hiện hôm nay của Uông Tình lại khiến cho hắn cảm thấy phi thường thất vọng, không biết từ lúc nào, con gái lại biến thành cừu nhân rồi?
Chẳng lẽ nàng không thể hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha sao?
Đường Tể Xuyên đối với loại tâm tình này của nữ nhi, vô cùng không hiểu.
- Há, nguyên lại là Đường phó tư lệnh quân đội Tây Bắc, ngưỡng mộ đã lâu.
Tuy trong miệng Diệp Khai nói ngưỡng mộ đã lâu, nhưng mà trên mặt đều không có một chút kính ý, ngược lại là tiếp tục cau mày chất vấn:
- Đường phó tư lệnh, ông có biết là bên trong đại viện quân ủy không được đánh nhau không? Vì cái gì mà lại làm như vậy. Như vậy sẽ khiến cho hình tượng quân nhân chúng ta như thế nào? Người đến người đi ở đây, lại khiến cho mọi người nhìn thấy, ảnh hưởng xấu đến mức nào, ông không biết sao?
- Ta sai rồi, không nên xúc động như vậy?
Đường Tể Xuyên bị Diệp Khai giáo huấn một hồi như vậy, tuy rất muốn động thủ đánh cho hắn một trận, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm được thượng phong.
Nếu như hôm nay hắn dám đánh tên Thiếu tướng phó cục trưởng trung cục cảnh sát có lai lịch không rõ này mà nói…, đoán chừng lập tức sẽ có người đem chuyện này làm to lên, tình huống sau đó cũng rất dễ dàng dự đoán rồi.
Quân ủy bên này nhất định sẽ trực tiếp bắt hắn đi, sau đó tổ chức hội nghị thảo luận để xử lý.
Chớ nhìn hắn bây giờ mang quân hàm trung tướng đại quân khu Phó tư lệnh, nhưng nếu như có chuyện phạm đến người khác mà nói…, người muốn bỏ đá xuống giếng tuyệt đối có rất nhiều, coi như là có người bảo vệ hắn, thì hậu quả cũng phải lo nghĩ. Ví dụ như hạ cấp bậc quân hàm, hoặc là điều đi làm việc nơi khác, đảm nhiệm chức quan nhàn tản, vân vân. Những phương án xử lý này đối với hắn mà nói, trên cơ bản coi như là bóp chết con đường chính trị rồi.
Cho nên tuy Đường Tể Xuyên có hoài nghi thận phận của Diệp Khai, nhưng cũng không dám ở bên trong đại viện quân ủy xung đột với hắn, thầm nghĩ trước tiên đem chuyện này ứng phó rồi đã nói sau.
Hắn muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng mà Uông Tình ở bên cạnh lại có chút mặc kệ rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi là ai, dựa vào cái gì mà nói cha ta?
Uông Tình trừng mắt nhìn Diệp Khai, giống như là chưa bao giờ nhận ra hắn :
- Chuyện của phụ tử chúng ta, phải dùng tới ngươi xen vào sao ?
- Ách?
Diệp Khai sững sờ, trong lòng tự nhủ nha đầu Uông Tình kia vào trò chơi rất nhanh a, sớm như vậy đã có thể chuyển đổi thân phận của mình rồi, là đối thủ đứng trên lập trường của mình.
Còn không đợi hắn kịp phản ứng, Uông Tình lại chất vấn:
- Ngươi biết hậu quả của phạm thượng là gì không? Cha ta là Trung tướng, là Trung tướng Phó tư lệnh! Ngươi là cái gì? Giả mạo quan quân? Cho dù ngươi thật sự là Thiếu tướng, ngươi cũng có quyền lực thẩm vấn một Trung tướng sao?
- Ngươi…
Diệp Khai cười khổ một tiếng, thời điểm đang muốn nói gì thì lại bị một câu của Uông Tình chặn lại.
- Ngươi cái gì mà ngươi, biết rõ là sai rồi, còn không lập tức nói xin lỗi? Coi chừng cha ta đưa ngươi ra tòa án quân sự, phán ngươi tội coi rẻ thượng cấp!
Uông Tình quát.
Nàng nói qua nói lại như vậy, khiến cho Đường Tể Xuyên cũng có chút không biết phải làm sao.
Hắn cũng thật không ngờ, rõ ràng lúc này con gái lại đứng trên lập trường của mình, bắt đầu nhất trí đối ngoại rồi.
Bất quá trong lòng của Đường Tể Xuyên cũng rất bối rối, bởi vì Uông Tình như vậy, nhìn về một phía thì như là cùng chung mối thù, nhưng mà giảng đến hậu quả, lại nổi nên sự phản tác dụng.
Vốn Đường Tể Xuyên cũng đã chịu thua Diệp Khai, lại nhận sai, Diệp Khai cũng không có lý do gì chụp mũ cho hắn, tối đa chính là giáo huấn hai câu, giao trách nhiệm sửa lại và khiển trách gì gì đó, nhưng mà hiện tại Uông Tình lại nói như vậy, vấn đề liền bắt đầu phức tạp hóa lên rồi.
Gia đình quân nhân của ngươi, không có nguyên nhân đặc biệt gì liền xuất hiện bên trong đại viện quân ủy, đây là tình huống gì?
Huống hồ, bây giờ Uông Tình còn đang cãi lộn với vị Thiếu tướng Phó cục trưởng trung cục cảnh sát, hậu quả của cái này cũng là rất khó dự liệu.
Mặc dù Đường Tể Xuyên tựa hồ có chút không để ý đến Diệp Khai là một Thiếu tướng Phó cục trưởng trung cục cảnh sát, nhưng mà hắn đối với trung cục cảnh sát vẫn tương đối hiểu rõ, đây là một ngành vô cùng đặc thù, trực tiếp được lãnh đạo tối cao ra chỉ thị hành động, đừng xem người ta chỉ là một Thiếu tướng, nhưng mà từ lực chấp hành xét đến, so với Trung tướng như hắn còn phải mạnh hơn một ít.
Mười năm trước náo động, mấy vị đại nhân vật kia có thể nói là một tay che trời, cuối cùng còn không phải sa lưới trong tay những người thuộc trung cục cảnh sát này?
Bình thường bọn hắn sẽ không xuất động, nhưng một khi xuất động, thì đó đều là đại sự kinh thiên động địa.
Tuy bình thường chưa từng nghe qua tin tức của bọn hắn, nhưng mà trong tai của những người cao tầng, đều có quan hệ với bọn hắn, không biết từ lúc nào, bọn hắn đã vững vàng xuất hiện với tư cách trụ cột, hoàn thành từng kiện từng kiện đại sự.
Đối với nhân vật mấu chốt như thủ trưởng này, kéo dài qua quân cảnh lưỡng giới, rồi lại không phải là nhân vật như bọn hắn có thể quản được, Đường Tể Xuyên tự nhiên là đứng xa mà nhìn, thật sự là không muốn dính líu vào bọn họ.
- Uông Tình, không được vô lễ.
Đường Tể Xuyên đối với con gái nghiêm nghị nói ra.
- Bằng cái gì?
Uông Tình tức giận trả lời một câu, sau đó liền rời đi.
Đường Tể Xuyên vô cùng xấu hổ, muốn kéo con gái ở lại, nhưng mà lại không thể lạnh nhạt với vị Thiếu tướng Phó cục trưởng trung cục cảnh sát Diệp Khai này, trong nội tâm cực kỳ không được tự nhiên.
- Được rồi, Đường phó tư lệnh, đã không còn chuyện gì nữa, ta đây cũng không tra cứu thêm.
Ngược lại là Diệp Khai cực kỳ rộng lượng, khoát tay áo nói:
- Bất quá thân phận của ông là trọng tướng trong quân đội, ở nơi công chúng nhất định phải chú ý đến hình tượng, hành vi cử chỉ đều phải khắc chế, mới vừa rồi là có lãnh đạo trọng yếu sau khi thấy ông đánh người, mới bắt ta lại xử lý chuyện này đấy. Ông cũng không cần oán trách ta, nếu như không có chuyện gì, ta cũng không muốn xung đột với tướng lãnh quân đội các ông.
Sau khi Đường Tể Xuyên nghe Diệp Khai nói những lời này, ngược lại là càng hoảng sợ.
Bởi vì hắn suy tính rất rõ ràng, người của trung cục cảnh sát, hơn nữa còn là Phó cục trưởng, cũng bị người khác sai sử, như vậy khẳng định đối phương chính là mấy người trong truyền thuyết rồi, tuy không rõ ràng là vị nào, nhưng mà bất kể là vị nào trong mấy vị đại nhân vật đi ra, đều có thể khiến cho hắn không chịu nổi.
- Thật xin lỗi, là ta nhất thời xúc động, không khắc chế được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tể Xuyên liên tục nói xin lỗi.
- Được rồi, không có chuyện gì thì đi đi thôi, ta cũng phải về báo cáo kết quả.
Diệp Khai khoát tay áo nói.
- Diệp tướng quân gặp lại, đa tạ.
Đường Tể Xuyên chào Diệp Khai một cái, quay đầu rời đi, cũng không tiếp tục tiến vào cao ốc quân ủy.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, hắn cũng không mặc quân trai, dĩ nhiên là không cần làm quân lễ.
Đường Tể Xuyên vội vàng rời đi, trong nội tâm vẫn còn có chút lo lắng, dù sao hắn cũng không rõ ràng là bị vị đại nhân vật nào thấy hắn đánh người, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu như người ta không muốn nói hắn hành động không tốt, vậy cũng không có cách nào.
Tuy nhiên hắn cũng muốn tìm người hỏi thăm một chút, nhìn xem hôm nay là ai tới quân ủy, nhưng lại biết rõ không cách nào mở miệng, bởi vì hành tung của những đại nhân vật này, gần đây đều là tuyệt mật, ngươi cũng không thể nghe ngóng được, bằng không mà nói, cũng sẽ bị người ta áp cho tội danh dò hỏi cơ mật quốc gia.
Tuy hắn là trọng tướng trong quân đội quyền cao chức trọng, nhưng mà cũng biết những chuyện như vậy, tuyệt đối không thể đụng vào, một khi đụng tới là hẳn phải chết.
Bản thân quân đội chính là cơ quan quốc gia, là lá chắn cuối cùng bảo vệ an toàn quốc gia, sức chiến đấu là không thể nghi ngờ, cho nên thượng tầng đối với việc khống chế quân đội cũng là nghiêm khắc nhất, tuyệt đối không cho phép trong quân đội xuất hiện khuynh hướng sai lệch gì.
Nếu như Đường Tể Xuyên dám dò hỏi hành tung của lãnh đạo mà nói…, sợ là sẽ trực tiếp bị bộ môn bí mật bắt đi, sau đó xem xét trình độ nghiêm trọng của vấn đề để tiến hành xử lý, nếu vận khí không tốt, khả năng trực tiếp bị biến mất cũng có tồn tại.
Loại chuyện này, trước kia cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Sau khi ra khỏi cổng của đại viện quân ủy, Đường Tể Xuyên mới lau mồ hôi lạnh một cái.
Đường đường là Trung tướng Phó tư lệnh, lại bị lời nói của Diệp Khai dọa cho sợ hết mức.
Thật sự là loại lời này quá mức dọa người, Đường Tể Xuyên thà tin rằng có còn hơn là không, người nào lại có thể sai khiến Diệp Khai làm việc, mà Diệp Khai chính là Thiếu tướng Phó cục trưởng trung cục cảnh sát? Hắn cũng không cho là, Diệp Khai vì lừa dối hắn, mới nói ra những lời hù dọa như vậy.
Bất quá cuối cùng Đường Tể Xuyên cũng có hoài nghi thân phận của Diệp Khai, vì vậy liền gọi điện cho một vị hảo hữu làm trong này của mình:
- Lão lý, ở trong trung cục cảnh sát có phải có một Phó cục trưởng gọi là Diệp Khai?
- Diệp Khai? Có a, ông như thế nào lại hỏi đến vấn đề này?
Đối phương nghe xong, cảm thấy có chút quái dị.
- Há, tốt rồi, không có chuyện gì.
Đường Tể Xuyên không tiếp tục hỏi nhiều, liền cúp điện thoại, trong nội tâm thì lại không cách nào bình tĩnh trở lại.
Diệp Khai người ta thật đúng là Thiếu tướng Phó cục trưởng trung cục cảnh sát a, chuyện này quả thật khiến cho Đường Tể Xuyên cảm thấy có chút giật mình, cũng có một ít sợ hãi.
Kỳ thật nếu hắn hỏi thêm vài câu mà nói, đoán chừng cũng không phải lo lắng như vậy rồi, nếu như hắn biết rõ Diệp Khai chính là cháu trai của Diệp Tương Càn, cũng là cháu trai của Diệp Tương Khôn, đồng thời lại biết rõ Diệp Khai đang đảm nhiệm bí thư kỷ ủy ở thành phố Long Thành mà nói…, hắn sẽ không cảm thấy Diệp Khai nói có vị đại nhân vật xuất hiện bên trong quân ủy là đúng.
Đôi khi, thiếu thốn một tin tức rất đơn giản, lại có thể tạo thành phán đoán sai lầm trọng đại, Đường Tể Xuyên hôm nay, chính là như vậy.
Không đề cập đến trong nội tâm lo được lo mất, Đường Tể Xuyên liền tời đi khỏi đại viện quân ủy.
Sau khi Diệp Khai giải quyết chuyện này, liền trở về phòng làm việc của Nhị lão gia tử, đem chuyện xảy ra nói lại một chút.
Nhị lão gia tử và Nhạc Sơn nghe xong, đều là dở khóc dở cười, không nghĩ rằng Đường phó tư lệnh quân đội uy chấn Tây Bắc, cư nhiên lại bị Diệp Khai hù đến hoang mang lo sợ, hiển nhiên hai chữ quyền thế này đối với bất luận kẻ nào cũng đều có áp lực, mặc dù là hổ tướng trong quân, nổi danh là nhân vật phái chủ chiến Đường Tể Xuyên, cũng không có ngoại lệ.
- Tiểu Khai cháu thật đúng là hồ đồ…
Nhị lão gia tử lắc đầu nói.
- Rõ ràng Tiểu Diệp ngươi còn kiêm nhiệm chức vụ trung cục cảnh sát nha.
Bí thư Nhạc Sơn ngược lại là có chút giật mình, không nghĩ tới át chủ bài của Diệp Khai lại nhiều như vậy, phải biết rằng địa vị của trung cục cảnh sát vô cùng đặc thù, bọn họ đều là thành viên tinh anh trong tinh anh, cũng không biết người ta coi trọng gì ở Diệp Khai, lại có thể ủy thác trách nhiệm cho hắn?
Bí thư Nhạc Sơn ở Bắc Kinh cũng đã nhiều năm rồi, đối với một ít bí văn cũng có chỗ hiểu rõ.
Nghe nói có thể bổ nhiệm làm nhân viên trong trung cục cảnh sát, thực sự không phải là Chủ nhiệm bên trong có thể định đoạt được, ở trong đó vẫn còn tồn tại một nhân vật vô cùng thần bí đến cân đối, do hắn quyết định người nào có thích hợp công tác trong trung cục cảnh sát hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro