Quan Môn

Lão Đường đánh con gái.

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Họ nhìn một lúc đến chán liền quay về chỗ ngồi, tiếp tục cuộc nói chuyện.

Diệp Khai không hứng thú gì với mấy chuyện này, nhưng lại lấy làm tò mò vì lý do Uông Tình đến trụ sở Quân ủy.

Nghe nói ngày thường tướng Đường Tế Xuyên rất nghiêm túc. Công việc là công việc, trước giờ không vướng bận chuyện tình cảm cá nhân, thế mà không biết hôm nay dẫn con gái đến Quân ủy làm trò gì?

Diệp Khai ngồi không rảnh rỗi, bèn bấm điện thoại gọi Uông Tình.

Năm nay Motorola đã ra một loại di động khá nhỏ, tuy trong nước không nhiều, nhưng mấy cô gái như Uông Tình đây thì vẫn dùng, chỉ có điều chi phí thì vẫn khiến cô xót ruột, vì là thu phí hai chiều, gọi điện và nhận cuộc gọi đều tốn tiền, hơn nữa còn có cả đống chi phí khác, làm đỏ hết cả mắt.

Với những sếp lớn làm ăn mà nói, mấy vạn tệ chi cho tiền điện thoại hằng tháng cũng chẳng phải chuyện hiếm thấy gì.

Nhà Uông Tình tuy cũng khá giàu có, dù gì thì cũng còn đang đi học, dĩ nhiên không thể sánh bằng người ta, có điều mỗi tháng đều có thể móc hơn hai nghìn tệ để thanh toán tiền điện thoại, cũng hơn nửa năm tiền lương của công nhân bình thường rồi.

- A lô? Ai vậy?

Uông Tình nghe máy, giọng cao ngưỡng có vẻ không vui.

- Tôi đây. Diệp Khai.

Diệp Khai cười khì khì. Có thể nghe ra, Uông Tình đang vô cùng bực mình, thái độ khá tệ.

Có điều Diệp Khai lại chẳng sợ điều này, hắn rất muốn biết ai đã chọc giận Uông Tình, làm cô cứ như ăn phải thuốc súng vậy.

- Diệp... Diệp cái đầu anh...

Uông Tình bực tức chửi một tiếng, liếc mắt nhìn ông bố Đường Tế Xuyên đang đứng trước phía trước nói chuyện với người khác, thấy ông nhíu mày trừng mắt nhìn mình, liền nảy ra ý gì đó, nhỏ tiếng thì thào trong điện thoại:

- Giúp tôi giữ thể diện chút đi, tốt nhất là lớn tiếng vào.

- Nghĩa là sao?

Diệp Khai cười hỏi.

- Bỗng nhiên lại tự tô đen hình tượng vậy?

- Ầy, đừng nói nữa, lát nữa sẽ nói rõ với anh say.

Uông Tình lẩm bẩm rồi lớn tiếng:

- Kệ xác tôi, đừng tưởng lên giường với tôi rồi đòi chịu trách nhiệm với tôi hay gì nhé!

Diệp Khai nghe vậy, lập tức ù ù cạc cạc, trộm nghĩ con nhỏ này không biết được nuôi lớn kiểu gì, miệng lưỡi đủ để làm người khác hóa đá, rồi sụp đổ ầm ầm thành một bãi lông gà.

Có điều hắn lại muốn xem xem Uông Tình xử lý ra sao, nên cũng diễn cùng cô, hét lớn tiếng:

- Con nhỏ thối tha này, lên giường của tôi thì là người của tôi, nếu cô dám cắm sừng tôi, đợi đấy xem tôi xử lý cô thế nào!

- Cắm sừng anh thì làm sao?

Uông Tình đáp lễ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Bây giờ bà đang ở Quân ủy đây, có ngon thì xông vào đây cắn bà đi?!

- Mẹ, trốn vào trong Quân ủy là bố không làm gì được cô nữa à? Cho cô hay, tôi cũng đang ở Quân ủy đây!

Diệp Khai gào lên.

Họ nói có hơi lớn tiếng rồi, Uông Tình đắc ý thấy sắc mặt của vị tướng quân đang nói chuyện với bố mình rất khó coi, ánh mắt nhìn mình cũng kỳ kỳ, như thể nhìn thấy quái vật, chỉ muốn tránh đi cho xong.

Còn ông bố Đường Tế Xuyên của cô, lúc này mặt tái mét.

Uông Tình hoàn toàn tin rằng, nếu không phải đang ở trụ sở Quân ủy, chắc chắn bố cô đã sớm vồ đến bóp chết cô để thỏa cơn mất mặt.

- Anh bạn à, tôi còn phải đi họp, xin chào anh.

Người đang nói chuyện với Đường Tế Xuyên thấy tình hình không ổn, liền đánh trống lảng, vội vã bỏ đi.

Đường Tế Xuyên nhìn ông bạn học trong trường quân đội ngày xưa bỏ đi như chạy trốn, trong lòng vô cùng tức giận, quay đầu lại hét ầm lên với Uông Tình:

- Con làm gì vậy, con lên giường với đàn ông lúc nào?!

- Chuyện này đâu cần phải báo cáo với ông.

Uông Tình hừ một tiếng, mặc kệ lời chất vất của Đường Tế Xuyên.

- Mày...

Đường Tế Xuyên giận nóng đầu, cho Uông Tình một cái bạt tai.

- Ông đánh tôi?!

Uông Tình bị Đường Tế Xuyên cho ăn bạt tai, lập tức lờ mờ, rồi la toáng lên.

- Ông dựa vào đâu mà đánh tôi?! Tôi họ Uông, chứ không phải họ Đường, ông dựa vào đâu mà đánh tôi?!

- Mày là con gái tao, tao được đánh mày!

Đường Tế Xuyên tức đên người, quát ầm lên với Uông Tình.

Hôm nay trước mặt bạn học cũ, Đường Tế Xuyên đã vô cùng mất mặt, bốn đã bực dọc trong người rồi, giờ lại bị con gái chọc giận, tất cả nộ khí đều phát tiết hết ra ngoài.

Vốn là ông bạn cũ nói với ông, có một cậu con trai của lãnh đạo phẩm chất không tồi, đã đến tuổi lập gia đình, muốn tìm một cô gái nhà quân đội, Đường Tế Xuyên nghe thế vô cùng hứng thú, liền từ Tây Bắc trở về đây, dẫn Uông Tình đến trụ sở Quân ủy gặp mặt.

Nhưng nào ngờ, Uông Tình không đồng ý chuyện này, liền lợi dụng cuộc gọi của Diệp Khai, không tiếc lời tự nhục mạ mình, hòng để phá hỏng chuyện này.

Ông bạn cũ chết điếng vì tác phong bạo gan của Uông Tình nên bỏ chạy, Đường Tế Xuyên mất mặt là đúng, lại còn nghĩ gia đình thật bất hạnh, bị con gái làm cho bại hoại hết rồi.

Hai cha con này đều nóng tính, nên vừa xung đột là nảy lửa hừng hực.

- Có ngon thì ông đánh chết tôi ở đây luôn đi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Uông Tình cũng nổi giận đùng đùng.

- Mày tưởng tao không dám à?

Đường Tế Xuyên trừng mắt còn to hơn cả củ tỏi.

Ông lại giơ tay lên, chỉ thấy Uông Tình không né tránh, mà hất cằm trừng mình, lửa giận lại bùng lên, tay chuẩn bị quơ xuống.

- E hèm…

Đột nhiên có tiếng đằng hắng vang lên.

- Đồng chí trung tướng, hãy chú ý lời nói và việc làm của mình, sao lại ra tay với một người dân bình thường ở trụ sở Quân ủy?

- Cậu là ai?

Đường Tế Xuyên chưa gặp ai dám nhiều chuyện xen vào việc của mình, liền tức tối hơn nữa, quay đầu lại nhìn, ông cứ tưởng là sĩ quan nhỏ không biết điều nào đến chạy ra lo chuyện bao đồng.

Nhưng khi nhìn thử, liền nhận ra gã thanh niên trước mặt mình, tuy vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại mặc thường phục.

Đường Tế Xuyên liền quát:

- Liên quan gì đến cậu? Đứng đó mà hóng mát đi!

- Ông hãy nhìn cho rõ vào.

Gã thanh niên lại không mảy may để ý uy thế của Đường Tế Xuyên, vẫn tiếp tục phản bác:

- Vừa rồi ông đã đánh vị đồng chí nữ này, hơn nữa giờ còn có dấu hiệu tiếp tục hành hung cô ấy. Đây là nơi nào, đây là trụ sở Quân ủy, không phải chỗ để ông tùy tiện đánh người!

- Dân thường như cậu, chạy đến trụ sở Quân ủy lo chuyện bao đồng, cậu tưởng cậu là ai?!

Đường Tế Xuyên nhìn Diệp Khai, không nhận ra là con cháu nhà nào, cũng không nghĩ có con cháu nhà quan nào nhìn thấy trung tướng đang dạy dỗ con gái lại còn dám đến can thiệp.

- Ai nói tôi là dân thường?

Diệp Khai nhếch miệng, lấy giấy tờ của mình ra.

- Thiếu tướng phó Cục trung cảnh, Diệp Khai, đang chính thức thẩm vấn ông, vừa rồi ông đang làm gì, hả?

- Thật hay giả vậy? Chưa nghe nói Cục trung cảnh có nhân vật nào tầm cỡ như cậu cả, giấy tờ làm giả ở dưới cầu vượt chứ gì?

Đường Tế Xuyên quanh năm ở quân khu Tây Bắc, thật sự không có ấn tượng gì với nhân vật như Diệp Khai.

- Ông nói vậy là mất vui rồi, không chịu tiếp nhận thẩm vấn chứ gì?

Diệp Khai huơ tay.

- Vậy để tôi gọi quân cảnh đến nhé. Nếu quân cảnh còn không được, thì hình như đồng chí Diệp Tương Khôn đang đứng nhìn bên cửa sổ trên kia đấy.

Đường Tế Xuyên nghe xong liền sững sờ, ông ngước nhìn lên trên vị trí văn phòng của ông hai.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0