Quan Môn

Một đường mệnh huyền

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Sau khi chiếc lồng sắt được treo lên cao thì tiếng động ầm ầm cũng ngừng lại.

Đúng lúc này, chung quanh phát ra thanh âm tạch tạch tạch, mấy ngọn đèn được bật lên, chiếu sáng về chỗ lồng sắt của Diệp Khai.

Diệp Khai bị cường quang chiếu vào, bỗng nhiên có cảm giác như đang ở trên võ đài.

Tuy hắn cũng biết hiện tại thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng, nhưng hiệu quả ngọn đèn không có gì khác nhau.

Chỉ là hắn vẫn thấy rất tò mò với thân phận và động cơ của đối thủ, hơn nữa vì sao tìm được tinh chuẩn tử huyệt của hắn?

Nữ nhân hay bạn gái của hắn có gia thế lừng lẫy như Sở Tĩnh Huyên tự nhiên khó có thể ra tay, mà Chung Ly Dư tuy độc lai độc vãng nhưng có Lê Ngũ bảo hộ bên người, đồng thời cô còn phụ trách căn cứ Hoa Đông Thần Vận, cảnh vệ ngầm cũng không ít, dù biết quan hệ giữa cô và Diệp Khai quan hệ trong đó, cũng rất khó tìm đến cơ hội hạ thủ.

Về phần nói những thứ nữ nhân khác thì không phải đại phú đại quý cũng là hậu nhân của danh môn, không phải dễ dàng đối phó. Duy chỉ có Ninh Sương xuất thân dân gian, tuy cha cô đã là cán bộ cấp phó tỉnh, thường vụ thành phố Minh Châu, bí thư khuy ủy Phổ Giang Đông nhưng về nền tảng cũng không thể xem như xuất thân hào phú, chỉ có thể coi là là bích ngọc tiểu gia.

Bởi vậy ra tay với Ninh Sương không thể nghi ngờ là dễ dàng nhất đắc thủ.

Nhất là hiện tại Ninh Sương thuộc về một đoàn nhạc cụ dân gian, thường xuyên lưu diễn nên tìm được cơ hội cũng không phải phi thường khó khăn.

Tuy Diệp Khai cùng Ninh Sương không gặp mặt nhiều nhưng cảm tình hai người không như bình thường.

Nói theo ý nghĩa nào đó thì Ninh Sương thật ra là mối tình đầu của Diệp Khai, Chung Ly Dư tuy trên giường sớm nhất, nhưng đó là kết quả trời đưa đất đẩy. Dù về sau biểu hiện hơn hẳn, được lão Diệp gia tán thành, nhưng là không thể tính toán là mối tình đầu.

Chính bởi vì như thế, Diệp Khai đối xử đặc biệt đối với Ninh Sương, ủng hộ bất cứ chuyện gì cô làm.

Lúc này đây đối phương bắt được Ninh Sương, xác thực là bắt được mệnh môn của Diệp Khai, khiến hắn không thể không động thân mà ra.

- Người này đúng là rất hiểu mình....

Diệp Khai nghĩ đến chuyện này, không khỏi có chút thất thần.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, cảm giác đầu tiên của Diệp Khai đây là đặc công bên kia nhắm vào đoàn của Nam Cung Kinh Hồng.

Nếu không có như thế, Diệp Khai cũng không nghĩ ra ai có thể làm ra chuyện như vậy.

Cái gọi là trao đổi, đơn giản cũng là bởi vì tin tức trong tay Diệp Khai hẳn là có chút tác dụng đặc thù.

Hiện tại chỉ có vấn đề an toàn của đám Nam Cung Kinh Hồng đáng giá để cưỡng ép Diệp Khai, bằng không mà nói, hoàn toàn không cần phải làm như vậy, nếu như là cừu gia thì một súng bắn chết Diệp Khai là xong, làm như vậy hoàn toàn là cởi quần đánh rắm, tốn thêm nhiều công sức.

Hơn nữa Diệp Khai cũng tin tưởng, bên Đào đảo chưa hẳn có thể hiểu rõ chuyện của hắn như vậy, hơn nữa càng không có năng lực làm ra kế hoạch bắt cóc hoàn mỹ như vậy.

Diệp Khai xác thực có chút không hiểu nổi, hắn hoàn toàn không có gì khái niệm gì về thân phận của đối phương,.

Sàn nhà rải thủy ma thạch, giày da dẫm lên trên phát ra thanh âm trong trẻo, bởi vì không gian chung quanh không quá lớn, hơn nữa rất yên tĩnh, cho nên tiếng vang kéo dài không dứt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe tiếng bước chân truyền tới, Diệp Khai mới dứt suy nghĩ.

Hắn nhìn xuống dưới mặt đất, thấy hơn mười tên bịt mặt, đeo tiểu liên mp5, bên hông đeo mấy quả lựu đạn Mỹ, thậm chí dao găm cũng theo tiêu chuẩn quân đội Mỹ.

Diệp Khai tuy không phải bên quân đội nhưng sử dụng qua không ít súng ống nên vừa nhìn đã nhận ra trang bị của đối phương.

Lúc trước hắn huấn luyện súng, huấn luyện viên đã từng nói tiểu liên mp5 có sức giật rất thấp, bắn một tay không có vấn đề gì.

Nói như vậy, khi bắn ba bốn viên ở cự ly chừng 20m thì vết đạn rất tập trung, nếu như bắn cự ly xa hơn thì sẽ phân tán hơn.

Nhưng nếu số lượng bắn trên bảy phát thì sẽ có cảm giác không khống chế được, viên đạn sẽ đi lệch, lúc này phải dừng lại lấy đường ngắm mới.

Bất quá huấn luyện viên cũng nói, trong chiến đấu thực tế thì chỉ cần bắn ba bốn phát đã có thể trúng mục tiêu, còn tiếp tục siết cò sẽ lãng phí đạn. Đương nhiên nếu như thường xuyên tiến hành huấn luyện bằng đạn thật số lượng lớn thì có thể nâng cao số lượng khống chế.

Năm đó, bộ đội đặc chủng gsg9 của nước Đức trong chiến dịch giải cứu con tin ở sân bay Beclin đã sử dụng mp5, bốn phần tử khủng bố đều bị mp5 bắn trúng, ba tử vong tại chỗ, thanh danh mp5 lan truyền từ đó.

Về sau này, Mĩ quốc bắt đầu mua sắm mp5. Hiện giờ trên cơ bản, mp5 trên cơ bản là trang bị tiêu chuẩn cho bộ đội đặc chủng các quốc gia.

Bởi vậy lúc Diệp Khai nhận ra vũ khí trang bị của đối phương đã cảm thấy đây không phải bọn cướp bình thường, thực sự có thể là tiểu đội đặc công bên Đài đảo gửi đến, bằng không mà nói, không có khả năng có trang bị tốt như vậy.

Chỉ là những tên này đều bịt mặt không để hắn nhìn ra.

- Không nghĩ tới thân thủ Diệp Chủ tịch thành phố còn rất nhanh nhẹn, lại có thể cứu được bạn gái.

Tên cầm đầu nói:

- Thật khiến tôi cảm thấy có chút kinh ngạc.

- Anh là ai? Tôi tự hỏi chưa từng xung đột với anh, sao bố trí bẫy để hãm hại tôi? Diệp Khai hỏi.

Hắn hiện tại đoán không ra người này là ai, bởi vì giọng nói lạ lẫm, nhìn thân hình cũng không phải rất quen thuộc.

- Tôi là ai, ha ha?

Người kia bỗng nhiên giật khăn che mặt xuống, để lộ khuôn mặt còn trẻ tuổi xa lạ tái nhợt, nhìn chừng hai mươi lăm, sáu tuổi.

- Tôi không biết anh.

Diệp Khai nghiêm túc nhìn nhìn, rốt cục lắc đầu nói.

- Anh không biết tôi không sao, quan trọng là ...Tôi nhận thức Diệp Chủ tịch thành phố, nhờ ơn anh nên hiện tại tôi chỉ có thể như một chú chuột trốn đi, ngẫu nhiên lặng lẽ trở về liếc mắt nhìn, sau đó lại rời khỏi.

Người trẻ tuổi tựa hồ tràn đầy oán hận đối với Diệp Khai, hận ý dâng đầy trong ánh mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Khai nhìn vào ánh mắt này, không khỏi được cảm thấy trên người rét run, trong nội tâm càng thêm kỳ quái, người này là ai, bộ dạng giống như mình giết cha mẹ hắn hay cưỡng hiếp vợ hắn.

Bỗng dưng gặp phải một tên điên cuồng như vậy.

- Huynh đệ, tôi thật sự không biết anh. Diệp Khai phi thường thành khẩn nói:

- Tôi thấy thật ra là một hồi hiểu lầm.

- Hiểu lầm sao, hắc hắc......

Người trẻ tuổi nở nụ cười u ám.

Ánh mắt Diệp Khai lộ vẻ mờ mịt nhưng trong đầu suy nghĩ nhanh chóng, rất nhanh đã đoán được thân phận thật của người này.

Người này chính là dư nghiệt của lão Trần gia dư nghiệt chạy tới Mĩ quốc.

Hắn cũng chính là ông trùm giấu mặt Lí Kiều Ba của công ty Job ở mỹ lần trước thiếu chút nữa đã lừa tín dụng Sở Tĩnh Huyên. Năm nay hắn hai mươi sáu tuổi, vốn là một trung tá trong quân, tiền đồ rộng lớn, bởi vì ám sát Diệp Khai bị bạo lộ nên đành buông bỏ quân chức, đi xa Mĩ quốc, ở bên kia quản lý gia sản ngầm của lão Trần gia.

Lúc ấy tất cả mọi người không chú ý tới Lí Kiều Ba, cho đến khi Lê thúc điều tra ở bên kia, mới phát hiện Lí Kiều Ba lại là con riêng của Trần Kiến Hào, vẫn chôn dấu rất sâu. Lão Trần gia cũng không có lợi dụng quyền thế trong tay tận lực đề bạt hắn, cho nên không ai phát hiện sự hiện hữu của hắn.

Lần ám sát Diệp Khai trên không trung là do Lí Kiều Ba làm ra.

Mặc dù nói hai mươi sáu tuổi trung tá, nghe cũng khoa trương nhưng trong bộ đội đặc chủng cũng không ít, nhất là về phương diện kỹ thuật nên quân hàm của Lí Kiều Ba cũng không quá được đặc biệt chú ý.

Lí Kiều Ba trốn đi Mĩ quốc thì bắt đầu triển khai ám chiến trên lĩnh vực tài chính với lão Diệp gia và minh hữu. Nếu như hắn thành công lần lừa đảo tín dụng kia thì của/nói] lão Sở gia cùng lão Diệp gia đều gặp phải nguy cơ rất lớn.

- Đúng vậy, tuyệt đối tựu là gia hỏa này. Diệp Khai khẳng định suy đoán của mình.

Mặc dù nói khuôn mặt kia có chút tái nhợt, bộ dạng cũng gầy gò nhưng trên cơ bản vẫn không cải biến, chính là Lí Kiều Ba trên tấm ảnh mà Diệp Khai đã từng thấy.

Hơn nữa, ngoại trừ lão Trần gia, cũng xác thực không có nhà thứ hai thù sâu như biển với Diệp Khai.

Bởi vì Diệp Khai nên lão Trần gia lừng lẫy suy bại, ngay cả Bùi Quân Thu cũng bị Diệp Khai cho thu nhập trong phòng, thù hận lớn đến mức nào.

Vốn Lí Kiều Ba được xếp vào hạt giống đỏ đời thứ ba, tiền đồ rộng lớn, lại bởi vì Diệp Khai nên không thể không chạy tới Mĩ quốc sống xa quê, hận ý trong lòng dù đổ xuống biể cũng tiêu trừ không được.

Đây mới thực sự là kẻ địch chân chính của Diệp Khai a!

Nghĩ đến điều này, Diệp Khai trong nội tâm có chút ít sầu lo, chẳng lẽ nói Kim Yêu Diệp Nhị thiểu ta muốn bỏ mangnj ở chỗ này hay sao?

Phải biết rằng nếu ai bắt được hắn cũng có chỗ cố kị, nhưng lão Trần gia bất đồng, chỉ cần giết chết được hắn thì không ngại xuất động bất luận thủ đoạn gì.

Quả nhiên, như Diệp Khai sở liệu, cặp mắt Lí Kiều Ba đỏ ngầu, chĩa khẩu mp5 vào hắn nổ súng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0