Quan Môn

Trúng ám toán

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Linh hoạt cơ động, tuỳ cơ ứng biến, hết thảy phải tuân thủ nguyên tắc lấy an toàn Nhị thiếu gia làm trọng.

Lý Hải nhỏ giọng dặn dò Đường Mộc trước khi rời đi,.

- Biết rồi.

Đường Mộc gật đầu đáp, bất quá hắn lại đưa ra một vấn đề:

- Nếu như phải hai chọn một.....

Lý Hải lập tức im lặng không nói, Đường Mộc gật đầu nói:

- Được rồi, tôi đã biết.

Rất hiển nhiên, chức trách của bọn họ là bảo vệ an toàn cho Diệp Khai. Trong tình huống không thể chu toàn thì dĩ nhiên phải bảo đảm an toàn cho Diệp Khai làm chủ, điều này không thể nghi ngờ.

Coi như là về sau Diệp Khai giận dữ, bọn họ cũng phải làm như vậy mới được, đây là nguyên tắc.

Đường Mộc xuất phát, đối phương cũng có một tên cướp, đeo khăn trùm đầu đi tới.

Bọn cướp ném ra một sợi dây thừng, cảnh giác nói với Diệp Khai:

- Trói anh lại, phải buộc chặt, đừng để tôi ra tay thì xong rồi.

Lý Hải trừng mắt, bất quá vẫn nhặt sợi dây thừng lên, dựa theo yêu cầu của hắn, đem Diệp Khai trói lại.

Tên cướp dùng tay kéo thử, quả nhiên cảm thấy buộc rất chặt, lúc này mới thoả mãn gật gật đầu, dùng tay kéo lấy dây thừng đem Diệp Khai đi ra vừa phất tay với hướng đối diện.

Đường Mộc đối diện cũng kéo Ninh Sương từ trong lầu ra, đánh một thủ thế sang bên này.

Lý Hải nhẹ gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề.

- Vậy thì bắt đầu trao đổi a.

Tên đầu lĩnh lên tiếng trong điện thoại.

- Tốt, trao đổi.

Lý Hải nhìn Diệp Khai, thấy hắn không có dị nghị, vì vậy đồng ý.

Bọn cướp nắm Diệp Khai, Đường Mộc kéo Ninh Sương, song phương tương hướng mà đi, bước về bình đài chính giữa.

Tốc độ hai bên khá cân bằng, đều không quá nhanh.

- Cứ như vậy, đừng giở trò gì....

Tên đầu lĩnh nói tiếp trong điện thoại.

Lý Hải đưa tay ra sau lưng làm mấy thủ thế, những đội viên ẩn nấp chung quanh đã tản ra phong tỏa các lối đi và cửa sổ tòa nhà, tùy thời có thể phát động công kích.

Những đội viên khác cũng chia nhau hành động, vây kín tòa nhà.

Quả nhiên, vào khoảnh khắc song phương tiếp xúc đến bình đài thì dị biến xảy ra.

- Gục xuống!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Mộc hô to một tiếng, một tay đẩy Ninh Sương ngã trên mặt đất, tay phải không biết rút từ đâu ra một cây dao găm, đâm về hướng trước mặt Diệp Khai.

Diệp Khai cũng không phải ăn chay, thân thể của hắn giống như không có xương cốt, uốn éo trượt trên mặt đất, tốc độ cực nhanh, trước khi chạm đất đã cởi xong dây trói đỡ lấy Ninh Sương.

Con dao găm của Đường Mộc nhanh chóng vô cùng, đâm tới cổ họng đối phương.

Nhưng tên cướp cũng không tầm thường, hai tay bổ về phía trước theo thế đoạt binh khí, định dùng tay không đoạt lấy dao găm của Đường Mộc.

- Hô......

Đường Mộc thét lên một tiếng, dao găm trong tay bỗng nhiên xoay tròn, đánh dạt hai tay của tên cướp rồi đâm vào cổ họng hắn.

Tên cướp thấy thế cũng không dám đón đỡ, dùng thế Thiết Bản Kiều ngả về sau, tránh đi một kích trí mạng của Đường Mộc, thân thể xoay tròn một vòng đã áp sát bên trái của Đường Mộc, một cước đá ra quét ngang hạ bàn.

Hai người cuộn thành một đoàn, Diệp Khai cũng đã cởi ra dây thừng.

Lý Hải xếp đặt rất khôn khéo, dây thừng hắn buộc có một nút kéo, nhìn bề ngoài rất chặt, dùng tay kéo cũng không thể bung nhưng chỉ cần cầm nút kéo thì lập tức bung ra. Trước đó hắn đã nói với Diệp Khai về vấn đề này, cũng đã làm mẫu, cho nên Diệp Khai hết sức thành thạo.

Trong tích tắc hai người giao thủ, Đường Mộc xuất đao, Diệp Khai đã cởi xong dây thừng, một tay ôm lấy Ninh Sương.

Tên cướp thấy thế lập tức khẩn trương, nhưng lại bị Đường Mộc cuốn lấy, không thể xông lên.

Lý Hải cũng lập tức hành động, sáu tay súng bắt đầu nhả đạn vào tòa lầu, không cho đối phương cơ hội ngóc đầu. Đội bắn tỉa giám sát chặt chẽ các thông đạo còn Lý Hải dẫn theo hai đội viên nhanh chóng xông lên, phối hợp Đường Mộc áp chế đối thủ, giải cứu Diệp Khai cùng Ninh Sương.

Vừa lúc đó, đám cướp che mặt không biết lấy từ đâu một quả lựu đạn khói, ném về phía bình đài.

- Phanh...... một tiếng, hiện trường bị sương mù bao phủ.

Đợi đến lúc bọn Lý Hải xông đến thì phát hiện mất đi thân ảnh Diệp Khai và bọn cướp, chỉ còn lại Đường Mộc đang ôm lấy Ninh Sương mặt đầy sợ hãi xông ra.

Đúng lúc này, trong lầu cũng bắn ra đáp trả, đạn cày lên mặt đất khiến bụi đất bắn tung lên.

- Nhị thiếu gia đâu rồi?!

Lý Hải khẩn trương nói.

Đường Mộc đặt Ninh Sương xuống, cởi dây thừng cho cô, có chút sốt ruột nói:

- Sau khi lựu đạn khói được ném ra thì không còn thấy gì, kể cả Nhị thiếu gia!

Vào lúc này, Ninh Sương rốt cục đã được cởi trói, cô kéo miếng vải nhét trong miệng ra, khóc nói:

- Dưới bình đài này giống như có cơ quan, bọn cướp kéo lấy Diệp Khai rơi vào......

Lý Hải nghe vậy, lăn một vòng tới sát bình đài muốn xem xét nhưng đối phương lập tức bắn tới khiến hắn phải lui trở về.

Đợi đến lúc các đội viên tăng cường hỏa lực áp chế vọt vào được trong nhà thì nhìn lại bình đài đã không còn ý nghĩa.

Mấy người hợp lực mở nắp bình đài lên thì quả nhiên phát hiện bên dưới có một cửa hầm nhưng dường như không phải dẫn vào trong lầu, hơn nữa nhìn rất trơn nhẵn, có hai dấu thật sâu như là xe chạy qua.

Lý Hải ném vào bên trong một cây pháo sáng thì thấy nó lăn đi rất xa không biết là đâu, chỉ còn lại một đốm sáng nhỏ.

- Xảy ra chuyện lớn rồi!

Lý Hải cái trán đầy mồ hôi, trong khoảng thời gian ngắn có chút luống cuống.

Vạn nhất nếu Diệp Khai xảy ra chuyện vậy thì sẽ tạo thành chấn động khắp nơi, Lý Hải biết rõ tình huống của Diệp Khai, dĩ nhiên càng biết một khi hắn mất tích sẽ sinh ra hậu quả thế nào, thành phố Minh Châu sợ là sẽ biến thành tiêu điểm của thế lực khắp nơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng đối phương đến cùng là ai, tại sao phải xếp đặt thiết kế bắt cóc Diệp Khai? Lý Hải như thế nào cũng nghĩ không thông vấn đề này.

Đường Mộc cũng uể oải, không biết nên làm như thế nào.

Ninh Sương khóc thảm thiết, Diệp Khai vì cứu cô nên mới sa vào bẫy của đối phương. Tuy cô bị bắt cóc rất có thể cũng là bởi vì Diệp Khai mà ra, nhưng bất kể thế nào, Diệp Khai chịu một mình để xông vào trao đổi đủ để thấy thâm tình, hiện giờ Diệp Khai sống chết không rõ, hạ lạc vô tung, cô sao có thể không thương tâm gần chết?

- Giờ phải báo cáo cho ai?

Lý Hải nghĩ mấy lần, cảm thấy dù là báo cho Diệp Tử Bình hay Diệp lão gia tử Diệp Tương Kiền đều không thích hợp, cũng cũng chỉ có báo cho Lê thúc đầu tiên mới tốt.

- Lê tổng cục trưởng, Diệp Khai mất tích. Lý Hải bấm điện thoại cho Lê thúc, ảm đạm báo cáo.

- Cái gì?

Lê thúc bên kia nghe xong, hiển nhiên là sửng sốt, lại hỏi:

- Anh nói tinh tường tình huống.

Sau khi nghe xong Lý Hải báo cáo, Lê thúc nói:

- Khởi động phương án B, tập trung mở rộng tìm kiếm Diệp Khai, trong vòng mười hai tiếng đồng hồ hoàn thành cứu viện, không thành công thì các anh cũng không cần tới gặp tôi rồi.

- Tuân lệnh!

Lý Hải hồi đáp.

Lúc Diệp Khai thấy đám cướp che mặt ném lựu đạn khói ra đã cảm thấy có chút không đúng.

Tiếp đó đám cướp lao đến, lợi dụng hắn ôm Ninh Sương nên hành động bất tiện, đẩy hắn vào bên trong.

Diệp Khai thấy bản thân vừa mới ở bình đài nhưng hiện giờ trống không, trong này khẳng định có cơ quan.

Nhưng chuyện mà hắn có thể làm cũng chỉ là đẩy Ninh Sương đang ôm trong ngực ra, không còn thời gian thoát khỏi sự lôi kéo của đối phương, đành để bị bắt vào.

Tiếp đó, Diệp Khai cảm thấy như tiến vào trong một cái hộp, lúc đứng lên khó khăn, hơn nữa cái hộp lắc lư khiến hắn không thể dùng lực.

Diệp Khai không biết mình đã sa vào cái bẫy gì nhưng hắn trấn tĩnh rất nhanh, lập tức mở ra thiết bị tín hiệu dấu trên người. Dù thiết bị này không có sức chiến đấu nhưng có thể liên tục phát đi tin tức về vị trí của hắn theo chu kỳ nửa phút, sau đó sẽ có thiết bị đặc biệt thu nhận rồi xử lý.

Dao động chừng trong khoảng năm phút mới ngừng lại.

Tiếp đó lại nghe thanh âm chấn động, vách hộp bằng sắt được mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến mắt của Diệp Khai bị lóe nheo lại, trong khoảng thời gian ngắn chưa thích ứng được cường độ ánh sáng ở đây.

Sau vài giây, hắn mới nhìn rõ được bản thân đang ở trong một căn phòng lớn dưới mặt đất, bản thân bị giam trong một lồng sắt chừng một mét rưỡi làm từ thanh sắt dày, dù dùng lực lớn cũng không thể phá ra.

Với không gian như vậy thì Diệp Khai chỉ có thể đứng khom, giống như dã thú bị nhột trong chuồng, chỉ có thể tru lên vài tiếng.

Trên đầu có thanh âm ong ong rồi một cây móc sắt dòng xuống, móc vào lồng sắt kéo lên.

Đến khi Diệp Khai cách mặt đất chừng hơn năm mét thì lồng sắt mới ngừng lại.

Là ai mà có thủ bút lớn như vậy?

Diệp Khai ở trong lồng, không có tâm trạng sơ hãi mà chỉ tràn đầy kinh ngạc, không biết đối thủ giấu mặt có trù tính gì, tràn ngập tò mò.

Có thể tính toán khiến Diệp Nhị thiểu sa bẫy, cũng là nhân vật rất giỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0