Quan Môn

Nữ nhân này lại không lĩnh tình

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Giang Hiểu Mai có chút hoảng sợ nhìn những người kia, phát giác lực chú ý của bọn hắn chuyển qua xe Hummer không khỏi an tâm hơn một ít, nhưng rất nhanh nàng liền kịp phản ứng, chiếc xe kia thoạt nhìn rất quen mắt, hình như đã từng gặp trong đại viện thành ủy cùng Ủy ban thành phố.

Nàng đương nhiên thật không ngờ chiếc xe này là một trong những tòa giá của Diệp Khai.

Ở trong nước phân phối xe con cho cán bộ cấp chính sảnh trên cơ bản đều là Audi, điều kiện thiếu một chút có lẽ sẽ tuyển dùng Santana, đương nhiên cũng có khu điều kiện tốt chẳng hạn như ở vùng duyên hải thì có loại xe vượt chỉ tiêu, tuyển dụng một ít xe nhập khẩu đến sử dụng.

Xe của Giang Hiểu Mai là xe Audi, chiếc xe này do thành phố Đông Sơn phân phối, là xe mới, nàng là chủ nhân đầu tiên của nó.

Nhìn thấy xe Hummer bị chú ý, Giang Hiểu Mai thật muốn trực tiếp rời khỏi, nhưng cân nhắc tới vị trí hiện tại của mình thật sự không thích hợp bỏ chạy, hơn nữa thật dễ dàng tạo thành ảnh hưởng không hay, cho nên nàng vẫn nhẫn nhịn xuống, gọi điện thoại cho Đặng Kim Hữu.

- Tôi là Đặng Kim Hữu!

Thanh âm của Đặng Kim Hữu thật nhanh vang lên trong điện thoại.

- Đặng phó chủ tịch, tôi là Giang Hiểu Mai.

Giang Hiểu Mai nghe thanh âm Đặng Kim Hữu, trong lòng lập tức yên ổn không ít, nàng trấn định lại tâm thần nói:

- Tôi xảy ra chút chuyện, tình huống là như thế này…

Nàng đem chuyện mình gặp được đơn giản nói với Đặng Kim Hữu, sau đó còn nói rõ địa điểm để Đặng Kim Hữu xử lý việc này.

- Những người kia thật quá ghê tởm!

Giang Hiểu Mai tràn đầy phẫn nộ tỏ vẻ:

- Tôi nghiêm trọng hoài nghi bọn hắn từng làm chuyện này rất nhiều lần, nhìn động tác vô cùng thuần thục! Loại hành vi này nếu không đả kích hữu hiệu sẽ tạo thành ảnh hưởng phi thường tồi tệ trong xã hội!

- Giang phó chủ tịch yên tâm, tôi lập tức phái người qua xử lý việc này!

Đặng Kim Hữu trả lời trong điện thoại, sau đó lại dặn dò nàng vài câu:

- Cô ngàn vạn lần đừng rời khỏi xe, đừng nên gây mâu thuẫn gay gắt. Chờ người của tôi đến rồi nói sau!

- Được!

Giang Hiểu Mai gật đầu đồng ý.

Trên thực tế hiện tại nàng cũng không dám rời khỏi xe, hơn nữa nàng chú ý tới mấy người kia đã bị xe Hummer hấp dẫn, tạm thời còn chưa quan tâm tới nàng.

Nhưng khi nàng nhìn lại liền phát hiện ở sau xe mình có người dùng cây gỗ cắm đầy đinh đặt ngay bên dưới, nếu như nàng cho xe lui ra sau sẽ bị đâm nổ lốp xe, nhất định là không thể rời đi.

- Đám cặn bã này, thật sự đáng giận!

Giang Hiểu Mai nhìn thấy không khỏi vỗ mạnh tay lái, oán hận nói.

Nhìn thấy không đi được nữa, lực chú ý của nàng chuyển dời qua chiếc Hummer kia.

Nếu không phải vừa rồi chiếc xe này đột nhiên vọt tới Giang Hiểu Mai thực sự cho rằng mình đã đụng người bị thương, nhưng khi thấy đám người kia hốt hoảng bỏ chạy nàng mới kịp hiểu ra mình gặp phải sự kiện làm giả tai nạn giao thông tống tiền lừa đảo, những người kia đã sớm chờ từ lâu, là sớm có dự mưu.

Còn đang nhìn xem chuyện gì xảy ra, chỉ thấy cửa xe đối diện đột nhiên mở ra, xác thực mà nói là bị người từ bên trong đá văng ra.

Nếu bị đá văng ra, xung lượng đương nhiên là rất lớn.

Một gã đàn ông đứng bên ngoài đứng mũi chịu sào lập tức bị cỗ lực lượng khổng lồ đụng văng ra ngoài, ngửa mặt té ngã trên đường lớn, nằm chổng vó, mặt mũi tràn đầy máu tươi, không biết mũi có bị đụng nát hay không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cửa xe mở ra, từ bên trong nhảy xuống vài người, mỗi người đều vạm vỡ, ngay lập tức đem mấy tên bên ngoài trấn trụ.

- Cảnh vệ của Diệp Khai?

Giang Hiểu Mai nhận ra mấy người kia, không khỏi có chút kinh ngạc.

Lúc này nàng phát hiện ở đối diện là cảnh vệ Lý Hải của Diệp Khai, nàng đã gặp qua nhiều lần, mấy người khác tựa hồ cũng giống như Lý Hải, sau đó nàng nhìn thấy thư ký Đường Mộc của Diệp Khai cũng có mặt bên trong, chỉ là thân hình Đường Mộc hơi kém hơn mấy người kia một ít, nhất định là không thể tính toán vào nhóm cảnh vệ.

Giang Hiểu Mai ngược lại rất chờ mong, xem Diệp Khai có đứng ra xử lý chuyện này hay không.

Nhưng nàng đợi thêm chốc lát không nhìn thấy Diệp Khai đi ra, hay là hắn cũng có cố kỵ?

Giang Hiểu Mai suy đoán một lúc cũng không đoán ra ý nghĩ thực sự của Diệp Khai, nhưng lúc này nàng đã hiểu được xe Hummer không phải là không khống chế được muốn tông thẳng vào xe của nàng.

Khẳng định là Diệp Khai ở đây, nếu không nhóm cảnh vệ của hắn cũng sẽ không có mặt nơi này, xe cũng không khả năng mạnh mẽ xông tới, ngoại trừ do Diệp Khai ra lệnh sẽ không còn nguyên nhân nào khác.

- Nói cách khác vừa rồi là Diệp Khai giúp mình giải vây?

Giang Hiểu Mai nhíu mày tự hỏi:

- Từ lúc nào hắn trở nên có lòng tốt như vậy? Chẳng lẽ có ý đồ gì với mình?

Những người lừa bịp tống tiền kia không ai chạy thoát, đều bị cảnh vệ của Diệp Khai khống chế lại, đánh cho một trận, sau đó cưỡng chế bọn hắn hai tay ôm đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất.

- Ô…ô…

Xa xa vang lên thanh âm tiếng còi cảnh sát, hai chiếc xe cảnh sát lao đến, từ bên trong nhảy xuống hơn mười người, ngay lập tức vây quanh.

- Không được lộn xộn!

Một gã cảnh sát hô to:

- Thành thật đứng yên tại chỗ!

Đằng sau có một gã cảnh quan bước xuống hỏi:

- Giang phó chủ tịch ở đâu? Tôi là Tiểu Ngô của Cục cảnh sát thành phố!

- Tôi ở chỗ này!

Giang Hiểu Mai hạ cửa sổ xe xuống, nhìn bên ngoài nói ra.

Tiểu Ngô của Cục cảnh sát thành phố, Diệp Khai nghe xong nở nụ cười.

Hắn đã nhìn ra người dẫn đội là Ngô Kiếm Phong trợ lý của cục trưởng Cục cảnh sát thành phố, xem như là người của Đặng Kim Hữu, hiệp trợ Đặng Kim Hữu xử lý nhiều việc vặt trong Cục, chỉ có điều tuổi tác đã hơi lớn, chừng bốn năm mươi tuổi, mặc dù nói vẫn còn khỏe mạnh cường tráng nhưng hôm nay xung phong ra tuyến đầu đúng là không thấy nhiều.

- Giang phó chủ tịch, cô không có chuyện gì chứ?

Ngô Kiếm Phong nhìn thấy Giang Hiểu Mai, liền tranh thủ chạy qua hỏi han ân cần.

- Vẫn tốt!

Giang Hiểu Mai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ người của Cục cảnh sát thành phố làm việc nhanh chóng, không thể tìm ra được chút tật xấu.

- Giang phó chủ tịch, cô xem việc này nên xử lý như thế nào?

Ngô Kiếm Phong lại hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tình thế trước mắt còn rất nghiêm trọng, năm sáu người ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, mấy người khác thoạt nhìn không phải người hiền lành, nhưng lại không nói gì, Ngô Kiếm Phong cảm thấy tình huống có chút quỷ dị cho nên muốn hỏi ý kiến của Giang Hiểu Mai.

- Chuyện này không nên hỏi tôi, Diệp chủ tịch đang ở trong xe, ông đi hỏi hắn đi!

Giang Hiểu Mai trả lời một câu, sau đó còn nói thêm:

- Phiền toái đem chướng ngại vật sau xe thanh lý, tôi cần phải đi!

- Ah? Diệp chủ tịch trong xe?

Ngô Kiếm Phong nghe xong lắp bắp kinh hãi.

Vừa rồi hắn vội vàng chạy tới chỉ nghe Đặng Kim Hữu nói Giang phó chủ tịch bị người lừa bịp làm giả tai nạn giao thông tống tiền, còn bị người bao vây không thể thoát thân, nhưng không nghĩ tới cả Diệp chủ tịch cũng có mặt tại hiện trường, chuyện này thật có chút bất thường.

Ngô Kiếm Phong cho người thanh lý chướng ngại vật, mở đường cho Giang Hiểu Mai, chính mình chạy tới chỗ xe của Diệp Khai, lúc này hắn mới chú ý tới xe Hummer kia không phải chính là xe của Diệp Khai đó sao, vừa rồi chỉ lo chuyện của Giang Hiểu Mai nên không chú ý tới điểm này, thật sự là mắt mũi vụng về rồi.

Sai lầm, sai lầm ah!

Ngô Kiếm Phong hối hận, bỏ chạy tới chỗ Diệp Khai gõ gõ cửa xe.

Diệp Khai hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Ngô Kiếm Phong nói:

- Đừng nói tôi ở chỗ này, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý, những người kia tôi xem là tái phạm, bắt về kiểm tra một chút, nhìn xem còn có người nào liên quan tới nữa không?

- Dạ, chúng tôi nhất định xử lý tốt chuyện này!

Ngô Kiếm Phong cam đoan.

- Được, khu vực này là đồn cảnh sát nào quản lý, trong dòng xe cộ dày đặc mà lại xảy ra chuyện như vậy, tôi cảm thấy đồn cảnh sát nơi đây làm việc không đủ tư cách, quay về anh kiểm tra xem!

Diệp Khai còn nói thêm.

Ngay khu vực phồn hoa nội thành mà xảy ra loại chuyện này, nhất định là không bình thường, tuy bên này còn chưa qua đại lộ, nhưng cũng cách không xa, muốn nói có đám người như thế tồn tại mà đồn cảnh sát khu vực không hay biết tuyệt đối là không khả năng.

Diệp Khai đối với chuyện xảy ra dưới cơ sở cũng hiểu được một ít, biết có chút nhân viên cảnh sát vì thu nhập màu xám không bài trừ sẽ cấu kết với đám người nhàn rỗi không nghề nghiệp trong xã hội, làm một ít sự tình phạm pháp luật, nếu không có cảnh lực dung túng hoặc ngầm đồng ý chỉ sợ là không thể thực hiện.

Nếu như nói không gặp phải thì chưa tính, nhưng để Diệp Khai gặp được chuyện này, hắn đương nhiên phải hạ lệnh điều tra một chút, đem chuyện nơi đây giải quyết.

- Dạ, chúng tôi nhất định nghiêm tra việc này!

Ngô Kiếm Phong cam đoan.

Nhưng trong lòng Ngô Kiếm Phong đối với chỉ thị của Diệp Khai vẫn có chút giật mình, hắn không ngờ Diệp Khai lại hiểu rõ tinh tường với một ít chuyện ẩn giấu bên dưới đơn vị cơ sở như thế.

Không sai, xác thực dưới cơ sở tồn tại những vấn đề này, chỉ là nước quá trong ắt không có cá, cao tầng Cục cảnh sát vẫn hiểu rõ, nếu không phải tự mình đụng họng súng sẽ không ai nguyện ý đi xử lý chuyện này.

Nhưng nếu Diệp Khai đã đi ra, cũng chỉ có thể nói người của đồn cảnh sát xem như không may mà thôi.

Ngô Kiếm Phong biết rõ có đôi khi đối với thuộc hạ nên ra tay cũng phải quyết đoán, bằng không đến lúc đó kẻ không may sẽ chính là mình.

Đúng lúc này chỉ thấy xe của Giang Hiểu Mai lách ra ngoài, sau đó quay đầu trực tiếp lái đi xa.

Diệp Khai ngồi trong xe mình nhìn theo đuôi xe Giang Hiểu Mai toát ra luồng khói trắng, gãi gãi đầu, nghĩ thầm nữ nhân kia thật đủ lãnh khốc, mình giúp nàng như vậy không nói một lời cảm ơn, xem ra là không thèm cảm kích!

Nhưng đối với việc đó Diệp Khai cũng không thèm để ý trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0