Quan Môn

Tai nạn xe cộ góc đường?

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Diệp Khai gặp mặt Cù Hữu Nghĩa khoảng chừng hai mươi phút, lúc rời đi trên mặt đều mang theo dáng tươi cười.

Vô luận là Đường Mộc hay là người của Cù Hữu Nghĩa đều không tham dự vào bên trong, bởi vậy khi chứng kiến hai người từ trong trà lâu đi ra, đều có chút cảm giác ngạc nhiên.

Trước đó tựa hồ Diệp Khai cùng Cù Hữu Nghĩa đối chọi gay gắt nước lửa bất dung, hôm nay xem ra lại giống như bạn bè nhiều năm, khi sắp chia tay còn thật nhiệt tình chào hỏi.

- Lãnh đạo, bàn được thuận lợi sao?

Khi Đường Mộc đi theo Diệp Khai vào trong xe, có chút không nhịn được hỏi một câu.

- Ha ha, xem như cũng được, à, gọi điện thoại cho Đặng Kim Hữu, hai ngày sau thả Cù Sĩ Vinh ra đi.

Tâm tình Diệp Khai tựa hồ rất tốt, gật đầu cười nói:

- Ân, ngày đó đụng trúng cô gái kia, bồi thường thì không thể thiếu, nhưng sẽ do Bùi tổng đòi hỏi cho nàng, việc này chúng ta không tiện nhúng tay.

Bùi Quân Thu cũng là người cực kỳ bao che khuyết điểm, nhân viên của nàng bị xe đụng trúng mặc dù chỉ bị trầy xước nhẹ nhưng mượn cơ hội này nàng làm sao không đòi hỏi nhiều chỗ tốt cho nhân viên?

Cho nên về chuyện này Diệp Khai không chút lo lắng.

Xe chạy được một đoạn, Diệp Khai nhìn thấy người đi đường rất nhiều, trong lòng khẽ động liền nói với Lý Hải:

- Ngừng xe, tôi xuống dưới thể nghiệm quan sát dân tình một chút, luôn ở mãi trong văn phòng buồn chết đi rồi.

Thể nghiệm quan sát dân tình gì đó, chỉ là lời nói đường hoàng mà thôi, trên thực tế chỉ là muốn đi dạo phố.

- Người nhiều quá, công tác an toàn làm không tốt đâu.

Lý Hải nhìn thoáng qua bên ngoài cau mày đáp.

Nói thật lòng, làm cảnh vệ cho Diệp Khai xác thực khá phiền toái một chút, bởi vì hắn còn trẻ tuổi, tính tình lại sôi nổi không thích yên tĩnh, làm chủ tịch thành phố đã là khiêu chiến cực lớn với bản thân, sau khi đã quen mang mặt nạ làm người, có thể bảo lưu được tâm tính của người bình thường xác thực là rất ít.

Dưới loại tình huống như vậy, Diệp Khai ngẫu nhiên sẽ nổi hứng như thế là chuyện rất bình thường, tuy Lý Hải cảm thấy không ổn nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối mãnh liệt, chỉ nhắc nhở Diệp Khai phải cẩn thận một chút mà thôi.

Cho xe dừng lại bên đường, Diệp Khai đeo kính râm cùng mọi người xuống xe, sau đó tùy tiện đi tới.

Cảnh trí thành phố Đông Sơn kỳ thật cũng không có địa phương nào đẹp mắt, công trình kiến trúc cao nhất cũng chỉ được hai mươi tầng lầu mà thôi.

Nhưng nhắc tới trong thương trường Đông Sơn hàng xa xỉ phẩm thì không ít, điều này cũng quan hệ tới Đông Sơn cũng tồn tại một bộ phận giai tầng phú hào.

Mà Diệp Khai cũng chú ý tới ở bên ngoài các đại thương trường thường xuyên ngừng lại một ít xe sang trọng nhập khẩu giá trị hơn vạn, nhìn vào đặc biệt làm người yêu thích.

Là một thành thị giao thông không thuận lợi, tốc độ phát triển của Đông Sơn không nhanh, nếu không phải nơi này có than đá cùng tài nguyên khoáng sản chèo chống, đoán chừng mọi người càng thêm khó khăn.

Nhưng trong mấy năm qua nghiệp gang thép phát triển tốc độ cực nhanh đã kéo động ngành than đá nhanh chóng phát triển, năm gần đây quặng mỏ lớn quốc doanh phát triển khá hài lòng, mà địa phương xuất hiện một ít tiểu hầm lò nhỏ tư nhân cũng lần lượt hiện ra, điều này đã tạo thành trùng kích nhất định cho các đại quặng mỏ, hơn nữa cũng cấu thành tai họa ngầm trong an toàn.

Những quặng mỏ nhỏ xuất hiện đối với những chủ quặng mỏ mà nói gọi là ngày tiến đấu vàng còn chưa đủ, cho nên trong thời gian ngắn lại thúc đẩy tình trạng xuất hiện những phú hào khoáng sản, cũng giống như những nhà giàu mới nổi, thu nhập kinh tế cùng việc phát triển tư tưởng giáo dục không cân bằng, đưa đến việc những người này biến thành những nhân tố bất ổn định trong quá trình phát triển kinh tế Đông Sơn.

- Những lão bản quặng mỏ Đông Sơn thích nhất chính là đấu phú!

Đường Mộc là người địa phương, nghe Diệp Khai nhắc tới vấn đề này tự nhiên tràn đầy cảm xúc:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Vào thời điểm trước kia, bọn hắn chỉ sửa chữa nhà ở, đem chỗ ở xây dựng cũng như biệt thự, về sau là đấu xe, mua từng chiếc từng chiếc sang trọng, nhưng tình huống bây giờ đã khác hẳn.

- Bất đồng thế nào?

Lý Hải tò mò hỏi thăm.

- Bao vợ nhỏ chứ sao!

Đường Mộc trả lời:

- Nghe nói mấy lão bản quặng mỏ Đông Sơn, mỗi người đều có bảy tám cô vợ nhỏ, còn nhân tình tạm thời không tính vào bên trong!

- Thật loạn đó ah…

Diệp Khai nghe xong cau mày.

No bụng lại dâm dục, lời này nói không sai chút nào.

- Chuyện bết bát nhất là tại Đông Sơn có thói quen thật không tốt…

Đường Mộc thoáng do dự, lại nói một câu:

- Đám lão bản quặng mỏ Đông Sơn, khí tức thô tục lùm cỏ khá thịnh hành, cái gì mà huynh đệ như tay chân, thê tử như quần áo gì đó, hơn nữa những cô vợ bé kia không được pháp luật bảo đảm, cho nên bọn họ chơi trò đổi vợ nhỏ cho nhau đùa chơi rất phổ biến, đơn giản xem như là thưởng thức trò mới lạ…

Diệp Khai nghe xong lập tức hiểu được, hắn cũng không khỏi nhíu mày.

Loại chuyện này kỳ thật trước kia Diệp Khai từng nghe qua một ít, trên thực tế ở trong từng vòng luẩn quẩn cũng không tránh được tình huống đặc biệt này tồn tại, cho dù là trong hội quan viên chuyện cùng hưởng tình nhân cũng không phải chưa từng có, nhưng không phải trường hợp đặc biệt.

Những lão bản quặng mỏ người bình dân tuy trong tay có tiền, nhưng không có địa vị, muốn cùng người kia phân biệt cao thấp cũng chỉ bỏ công sức ở trong những chuyện như vậy rồi.

- Ồ, phía trước hình như là xe của phó chủ tịch Giang Hiểu Mai đi?

Đường Mộc bỗng nhiên nhìn về phía trước, có chút kinh ngạc nói.

Ân? Diệp Khai đưa mắt nhìn theo phương hướng Đường Mộc vừa chỉ qua, quả nhiên nhìn thấy Giang Hiểu Mai đang lái xe từ bên góc đường chậm rãi đi qua chỗ rẽ đến đại lộ bên này.

Là phó chủ tịch thường vụ thành phố, hiện tại Giang Hiểu Mai còn chưa tuyển chọn thư ký cho mình, hơn nữa nàng cũng không tiếp nhận lái xe do bên Ủy ban an bài, ngược lại ưa thích tự mình lái xe, không thể không nói đây là một nữ nhân khó đối phó.

Diệp Khai gãi gãi đầu, trong lòng tự nhủ những cán bộ tân nhậm của Đông Sơn đều không phải ngọn đèn cạn dầu.

Còn đang nhìn nhìn xem, sự tình bỗng nổi lên biến hóa.

Xe của Giang Hiểu Mai đang dự tính rẽ phải, thế nhưng từ góc bên kia có một nam nhân chừng hơn ba mươi tuổi đột nhiên phóng ra, đem thân thể giống như chúi xuống nhảy ra ngoài, bổ nhào ngay trước đầu xe của Giang Hiểu Mai.

- K-í-t-t….

Một tiếng vang, Giang Hiểu Mai phanh xe thật gấp, chiếc xe ngừng phắt lại trước người nam nhân kia, làm toàn thân nàng tuôn đầy mồ hôi lạnh.

Nàng làm sao cũng không nghĩ đến từ góc đường đột nhiên nhảy ra một người như thế, xem ra rất rõ ràng là tự mình muốn chết, bằng không ai lại đột nhiên lao tới chỗ này, còn dùng tư thế như vậy nằm ngay trước đầu xe?

Nhưng khi Giang Hiểu Mai còn chưa kịp phản ứng, kinh hồn chưa định thì có bốn năm nam nhân tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu chợt vọt ra vây quanh xe của nàng, lớn tiếng kêu to:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đụng chết người sao?

- Cô lái xe làm sao vậy?

- Nữ nhân kia, mau ra đây, cô đụng chết người rồi!

- Xuống xe, xuống xe!

- Mở cửa xe ra! Giao chìa khóa ra đây!

- Coi chừng nàng, đừng để cho nàng chạy!

Mấy người nhao nhao kêu la, dùng tay vỗ mạnh cửa sổ xe của Giang Hiểu Mai, ra lệnh cho nàng lập tức đi ra.

Giang Hiểu Mai sợ hãi, nàng không hiểu đây là chuyện gì xảy ra? Cũng không dám quay kiếng xe xuống, sợ hãi mấy người này sẽ đối với nàng bất lợi.

Vào lúc này nàng ngược lại có chút hối hận, hối hận mình không nên một mình ra ngoài, gặp chuyện như vậy muốn tìm một người thương lượng cũng không thấy, đối diện với bốn năm người đàn ông nàng thật không có lá gan bước xuống xe.

Ngay khi tâm tình của nàng đang vô cùng khẩn trương, chợt nghe đường đối diện truyền đến thanh âm động cơ nổ ầm vang, cùng với tiềng kèn ô tô, nàng ngẩng đầu nhìn qua liền thấy một chiếc Hummer việt dã đang không ngừng bấm kèn xông thẳng về hướng xe của nàng.

- Ah?

- Gặp quỷ rồi? Sao lại như vậy?

Mấy nam nhân vây quanh trước xe Giang Hiểu Mai lập tức hoảng sợ ngây người, nhìn xe Hummer xông thẳng tới không dám có chút do dự lập tức tản ra, bỏ chạy tứ tán.

Nếu bị xe Hummer đụng phải tuyệt đối sẽ gặp kết cục không chết cũng tổn thương, đương nhiên là không ai muốn.

Ngay cả người nằm trên mặt đất cũng hoảng sợ, thân thể hắn lăn tròn một vòng cách xa xe của Giang Hiểu Mai, sau đó bò lên lảo đảo chạy ra xa.

Giang Hiểu Mai hoảng sợ nhìn chiếc Hummer đã sắp đụng tới, chỉ thấy đối phương mãnh liệt phanh xe dừng trước mặt nàng chừng một thước, trên mặt đất còn lưu lại dấu vết phanh xe thật dài.

- Dọa chết người…

Trái tim Giang Hiểu Mai nhảy loạn thùng thùng, nhưng lúc này nhìn thấy mình được bình yên vô sự không nhịn được thở ra một hơi, phát hiện thân thể tuôn đầy mồ hôi lạnh.

Ah? Người vừa rồi bị mình đụng vào chạy đi đâu?

Giang Hiểu Mai nghĩ tới vấn đề này, chợt nhìn lại, lập tức giận dữ, chỉ thấy người bị đụng khi nãy đang đứng cách xa chừng mười thước cùng bốn năm người đàn ông ở phía đối diện nhìn qua bên này chỉ trỏ.

Rất hiển nhiên mấy người nọ là một nhóm, là chuyên lừa dối tạo tai nạn xe cộ giả gạt tiền trong truyền thuyết!

Giang Hiểu Mai lập tức hiểu ra, trong lòng vô cùng tức giận, không nghĩ tới mình đến thành phố Đông Sơn mà gặp phải loại chuyện như vậy, nếu không phải có xe Hummer đột nhiên xông tới, chỉ sợ nàng đã bị bọn hắn uy hiếp đòi tiền bồi thường.

Nói thật lòng Giang Hiểu Mai trải qua không ít cảnh đời, nhưng vào thời khắc lúc đó người bình thường đều sẽ xuất hiện tư duy hỗn loạn, bị người lừa đảo nàng cũng không thể tránh được.

Nhưng ngay khi nàng còn đang suy nghĩ, mấy gã đàn ông kia lại lao tới, mặc dù nói lừa đảo bị khám phá nhưng bọn hắn không hề có chút vẻ xấu hổ, ngược lại còn vây quanh luôn xe Hummer, hiển nhiên có ý định đồng thời tống tiền chủ xe, gõ ra một số tiền lớn.

- Đi ra! Đi ra!

Mấy người gõ cửa xe, bởi vì không nhìn thấy rõ tình huống bên trong cho nên thái độ thật hung hăng càn quấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0