Quan Môn

Vấn đề phong thủy.

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Đường Vượng đi theo bên cạnh, chào hỏi bác sĩ chủ trị, sau đó cùng Diệp Khai đi vào phòng bệnh.

Phòng bệnh khá lớn, bên cạnh còn có một phòng xử trí, trong đó được gắn kính thủy tinh, bình thường có thể kéo màn vải che chắn, nếu cần thiết thì kéo màn ra, như vậy có thể rõ ràng chứng kiến tình huống bên trong phòng bệnh.

Diệp Khai đi vào chỉ là phòng xử trí, dựa theo quy định phòng bệnh chính thức không dễ dàng cho người đi vào, đương nhiên là vì cân nhắc sự an toàn.

Trên thực tế, nếu như Phương lão còn hôn mê cho dù là các ủy viên thường vụ trung ương có đến cũng chỉ cách một tầng thủy tinh nhìn xem Phương lão, sau đó hỏi thăm bác sĩ, hiểu rõ tình huống sức khỏe của Phương lão xong thì xem như đã đủ trình tự.

Các bác sĩ trong phòng có tới năm sáu người, đang khẩn trương quan sát bệnh lịch của Phương lão, cùng nội dung xuất hiện trên màn hình máy kiểm tra giám sát, thương thảo ý kiến xử trí.

Chỉ là mọi người nói chuyện đều thật cẩn thận, bởi vì thân phận người bệnh bất đồng, cho nên khi đưa ra phương án trị liệu đều tương đối bảo thủ.

Diệp Khai quan sát tình huống như vậy không khỏi có chút lắc đầu, trong lòng tự nhủ là người lãnh đạo cấp cao, hưởng thụ điều kiện chữa bệnh tuy cao cấp nhất, nhưng hiệu quả trị liệu chưa hẳn là tốt nhất, bởi vì các bác sĩ trong lòng luôn có cố kỵ, không dám toàn lực ra tay, e sợ phương án của mình quá cấp tiến sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết, cho nên hết thảy đều làm việc trung quy trung củ, làm người tìm không ra nửa điểm tật xấu.

Thế nhưng chính bởi vì như thế, cho nên nhiều khi hiệu quả trị liệu bị giảm bớt đi nhiều.

Tuy Diệp Khai nghĩ tới điểm này, nhưng hắn không có biện pháp nào nói thẳng ra, mặc dù có nói ra cũng không thể thay đổi được tình huống đã được dưỡng thành quá lâu thế này, cho nên hắn dứt khoát không nói cho thỏa đáng.

Hắn đứng bên ngoài tầng kính thủy tinh nhìn xem tình huống của Phương lão, cẩn thận quan sát một chút tình hình của lão nhân, liền phát hiện tuy tình huống của Phương lão cực kém nhưng sắc mặt vẫn không hề lộ vẻ tử khí tro tàn, cẩn thận quan sát có thể cảm giác được một tia sinh cơ tuy thật yếu ớt nhưng lại vẫn kéo dài.

Các bác sĩ nghiên cứu cùng thảo luận lại không có gì lạc quan, bọn họ căn cứ theo tình hình giám sát mà xem, cảm thấy Phương lão đã tới mức cuối đường rồi, chỉ còn đang thảo luận làm sao báo cáo lên trung ương, vẫn còn lưu ý kiến bất đồng, có người chủ trương hiện tại nên báo cáo bệnh tình nguy kịch, có người chủ trương kéo thêm hai ngày quan sát tình huống rồi hãy tính.

Nói tóm lại, tình hình của Phương lão xác thực phi thường không hi vọng.

- Ân?

Diệp Khai nhìn xem cách bố trí trong phòng bệnh một chút, lông mày chợt nhíu lại, không khỏi hừ một tiếng.

- Làm sao vậy?

Đường Vượng đứng bên cạnh vẫn đang một mực chú ý từng cử động của Diệp Khai không dời mắt.

Đột nhiên nghe được Diệp Khai cau mày hừ một tiếng, Đường Vượng liền cảm thấy bên trong nhất định có vấn đề, vì vậy liền lên tiếng hỏi.

- Căn phòng này phong thủy bất thường, người khỏe mạnh đi vào ở cũng phải xảy ra vấn đề chứ đừng nói chi là thân thể Phương lão vốn đã không được khỏe mạnh!

Diệp Khai thoáng do dự một chút, mới chỉ vào kết cấu trong phòng bệnh nói ra:

- Chú nhìn xem chỗ đó, xà ngang áp đỉnh, bốn phía xung đột, cách bày trí cùng lựa chọn thực vật cây kiểng cũng rất có vấn đề, nhất là máy móc chữa bệnh bên kia, chỗ bén nhọn chĩa thẳng vào Phương lão, sát khí lộ ra, tại sao lại có kiểu bố trí kỳ cục như vậy?

- A?

Đường Vương nghe xong lập tức có chút trợn mắt há hốc mồm.

Chuyện phong thủy tuy cũng có người tin tưởng, nhưng mấy năm qua đều bị chèn ép khá lớn, ít nhất là các cán bộ đảng viên ở nơi công khai tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài như vậy.

Diệp Khai đột nhiên ở bên ngoài phòng bệnh của Phương lão lại giảng những chuyện huyền diệu khó giải thích như vậy với hắn, xác thực làm cho Đường Vượng cảm thấy phi thường kỳ quái, cũng không biết mình nên nghe theo những lời này hay là không nghe mới tốt?

- Việc xếp đặt phòng ốc, trên cơ bản đều có một nguyên tắc, là dùng cảm giác thoải mái làm cơ sở xuất phát mà sắp xếp, nhưng nhìn xem trong phòng bệnh của Phương lão, các phương diện đều vi phạm với quy tắc này, chú có thể từ bên trong liên tưởng tới chuyện gì?

Diệp Khai không chút khách khí hỏi lại Đường Vượng, đôi mắt nhìn chăm chú lên trên mặt của hắn, tựa hồ muốn nhìn thấu hết thảy về hắn.

Đường Vượng đã hơn năm mươi tuổi, bị một tên tiểu tử như Diệp Khai nhìn chằm chằm, trong nội tâm lại có chút cảm giác sợ hãi.

Đây cũng nhờ trong lòng hắn không có quỷ, bằng không mà nói đoán chừng hắn đã bị trực tiếp làm hỏng mất.

Chỉ là hắn không hiểu được rõ ràng, Diệp Khai nhắc tới vấn đề phong thủy chẳng lẽ thật sự có liên hệ tới tình huống sức khỏe của Phương lão hay sao?

Với tư cách là một lão đảng viên, hơn nữa còn là tiền nhiệm thư ký phục vụ cho Phương lão thật nhiều năm, Đường Vượng đối với loại sự tình này vốn không quá tin tưởng, nhưng chỉ là người tuổi tác càng cao, suy nghĩ tự nhiên không còn giống như những tiểu tử mao đầu đơn giản, bởi vậy khi Diệp Khai vạch ra những vấn đề này, Đường Vượng cũng không lập tức chối bỏ mà suy nghĩ sâu xa lên.

Nếu nói là đảng viên đối với loại chuyện này không tin cũng không nghiên cứu, vậy thì không có khả năng, ít nhất trong ấn tượng của Đường Vượng lúc trước mấy vị nguyên lão khai quốc đối với phương diện này rất có nghiên cứu, mà một ít công trình kiến trúc ở niên đại 50 cũng có chút ít quan hệ về phương diện này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Năm đó khi thái tổ còn tại vị, đối với phương diện này rất có chú ý, chỉ là ông thâm bất khả trắc, người bình thường rất khó từ trong miệng của ông nhận được bằng chứng gì xác thực.

Nói tóm lại, sự tình liên quan tới phong thủy, nguyên tắc của cao tầng xưa nay chỉ làm mà không nói.

- Chú nhìn xem gốc đại thụ bên ngoài cửa sổ…

Diệp Khai cũng không đợi hắn trả lời, mà đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ:

- Mở cửa gặp cây khô, như gặp đại mộ, phòng gầy lại dài, vận trình lại gian nan, đây đều là thường thức. Người xếp đặt thiết kế căn phòng này, thật sự rất có vấn đề.

- Thật sự có việc đó sao?

Đường Vượng nghe Diệp Khai nói chuyện một bộ lại một bộ, trong nội tâm đã bắt đầu dao động chủ ý.

- Có câu nói bạch ốc xuất công khanh, khó nhìn thấy bạch ốc lại trụ công khanh, sinh thành vốn là hai chuyện khác nhau, thời gian không gian đến quyền hành.

Diệp Khai nói ra:

- Phòng ốc là địa phương mà người ở lâu dài nhất, đương nhiên phi thường trọng yếu, gian phòng nhìn vào sơ hở khắp nơi thế này, ở quá lâu bản thân người vốn không có tật xấu gì cũng phải bị sinh ra bệnh tật. Nếu như không phải khí tràng của Phương lão đầy đủ, thật đúng là không căng được lâu như vậy!

- Nếu quả thật như lời cháu nói, như vậy chuyển này nên xử lý như thế nào?

Đường Vượng có chút do dự mà hỏi thăm.

Nói thật lòng, mặc dù nhìn Diệp Khai nói chuyện rất có bằng có lý, nhưng trong nội tâm Đường Vượng cũng không quá an tâm, dù sao mặc dù hắn hiểu rõ Diệp Khai, biết rõ người này là chàng thanh niên mà Phương lão vô cùng xem trọng, lại là người thừa kế của Diệp gia, nhưng nghe những lời nói của hắn vẫn cảm thấy nửa tin nửa ngờ.

- Đổi lại gian phòng có phong thủy tốt đương nhiên là tốt nhất.

Diệp Khai hồi đáp:

- Nhưng hiện tại Phương lão bệnh nặng, người hôn mê bất tỉnh, tùy tiện di động chỉ sợ là không ổn, cho nên cũng chỉ có thể thay đổi một chút cách cục phong thủy trong phòng, ít nhất phải đem những nhân tố bất lợi bài trừ đi mới được, nếu không người bình thường nằm vào trong này cũng không cách nào chịu nổi!

- Chỉ cần thay đổi vị trí đồ vật trong phòng sao?

Đường Vượng hỏi một tiếng.

- Dạ, giường bệnh cũng phải di động một chút.

Diệp Khai nhìn nhìn tình huống bên trong, lại bổ sung thêm một câu.

Đường Vượng suy nghĩ một chút, đã cảm thấy chuyện này cũng không phải không thể xử lý, chỉ cần không đổi phòng bệnh, vậy không cần kinh động cao tầng, về phần thay đổi vị trí đồ vật trong phòng, đây chỉ là việc nhỏ, trên thực tế mỗi ngày đều có nhân viên chuyên phụ trách sửa sang cùng quét dọn trong phòng.

Hiện tại Phương lão hôn mê bất tỉnh, các bác sĩ đã bó tay hết cách, lại không nói ra được nguyên nhân, trong nội tâm Đường Vượng cũng rất sốt ruột, trên thực tế những nhân vật trường kỳ đảm nhiệm chức thư ký cho lãnh đạo, ở trong những sự tình thế này quyền lên tiếng còn lớn hơn so với thân thuộc của lãnh đạo, bởi vậy hắn liền quyết định dựa theo ý tứ của Diệp Khai trước tiên thay đổi vị trí giường bệnh, sau đó đem những đồ vật không thích hợp đổi đi, nên đổi thì đổi thêm lần nữa cho tốt hơn.

Dù sao là ngựa chết xem như là ngựa sống, vào lúc này cũng không cần quá bận tâm là khoa học hay là mê tín gì đó.

Huống hồ Đường Vượng cũng biết, có nhiều thứ xác thực nói không rõ ràng, nhưng trên thực tế lại vẫn luôn có tồn tại.

Vì vậy hắn phân phó người động thủ, trước tiên đem giường bệnh của Phương lão di chuyển.

- Làm như vậy không ổn!

Một bác sĩ lập tức nhảy đi ra:

- Làm gì có chuyện phong thủy hay không phong thủy, chỉ là mê tín, không hề có chút căn cứ khoa học, tình huống của người bệnh vốn đang nguy cấp, mấy người còn giày vò như thế, xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ?

Diệp Khai xì mũi xem thường nói:

- Chỉ chuyển giường ngủ một chút đã xảy ra vấn đề, vậy mấy vị ở trong bệnh viện còn có tác dụng gì?

Hắn vừa thốt ra lời này, các bác sĩ lập tức nín bặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đích thật là như thế, lần này bệnh tình của Phương lão xác thực cổ quái, tuy đã kiểm tra toàn diện nhưng không phát hiện được nguyên nhân gây nguy hiểm tính mạng, máy móc cũng không có hiệu quả gì, ngược lại người bệnh cứ hôn mê bất tỉnh, làm cho người lo lắng không thôi.

Nếu như đúng theo lời Diệp Khai đã nói, là do vấn đề phong thủy gì đó, vậy nên xử lý như thế nào đây?

Bên trong còn có một vấn đề, nếu như tuổi tác của Diệp Khai lão thành, bề ngoài tiên phong đạo cốt gì đấy, hắn đứng nơi đây bàn chuyện phong thủy đoán chừng vẫn còn có chút người tin được hắn, nhưng là một tên tiểu tử nói chuyện, đương nhiên các bác sĩ không hề có chút cảm giác tín nhiệm nào rồi.

Ít nhất trong những người ở đây đã có chín phần cho rằng Diệp Khai chỉ ăn nói lung tung, tùy tiện kéo loạn.

Nhưng ý nghĩ của Đường Vượng khác với những người này, bởi vì hắn biết rõ tình huống của Diệp Khai, cũng biết vị này không chỉ là cán bộ cấp chính sảnh, là bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố trẻ tuổi nhất, đồng thời còn là thiếu tướng phó cục trưởng Cục cảnh vệ, người thừa kế của Diệp gia, nếu như lời của hắn nói chuyện không đáng tin cậy thì Phương lão sẽ không xem trọng hắn tới như vậy.

- Làm theo lời của cậu ấy đi!

Đường Vượng chỉ chỉ Diệp Khai, gọi nhóm nhân viên công tác.

Vì vậy mọi người bắt đầu di chuyển giường ngủ, đem đồ vật bố trí thêm lần nữa, Diệp Khai còn tìm tới một chiếc gương, đặt ngay cửa sổ, ý tứ là đem tử khí của gốc cây bên ngoài phản xạ ngược trở về.

- Tại đây thêm cánh cửa bằng gỗ đào, nơi này đặt thêm một màn tường thủy tinh.

Diệp Khai chỉ huy nhân viên công tác nói.

- Việc này có ý tứ gì?

Đường Vượng ở một bên khiêm tốn thỉnh giáo.

Hắn cảm thấy Diệp Khai bố trí tựa hồ có chút đạo lý, ít nhất trong phòng có cảm giác thoải mái hơn nhiều, có lẽ đây là một loại phản ứng tâm lý, nhưng quả thật là có chút đổi mới.

- Trong truyền thống Trung Quốc ngay lối vào có cánh cửa, mọi người ra vào nhất định phải vượt qua cánh cửa xem như là giảm xóc bước chân, có tác dụng ngăn cản ngoại lực, ngăn cản nhân tố bất lợi bên ngoài cùng phòng ngừa tài vận tiết ra ngoài, có tầm quan trọng đối với phong thủy nơi ở. Cánh cửa đứt gãy, tựa như đòn dông chính đứt gãy, chủ hung. Cánh cửa nguyên vẹn thì nơi ở thông suốt, đứt gãy thì vận trệ, nếu như cánh cửa bị đứt gãy thì phải sớm thay thế.

Diệp Khai nói tiếp:

- Cửa trước là cửa nhập đạo, chảy vào thế tục thì trở thành đạo quan ải thứ nhất khi tiến vào chỗ ở, ở tây phương cửa trước còn có ẩn chứa tiền tài vận thế của gia đình. Cửa trước tại nơi ở có tính tác dụng quyết định cho phong thủy, cũng trang trí đại sảnh thêm khí phái. Nếu thiết trí cửa trước thích đáng, có thể hóa giải sát khí bên ngoài xông thẳng vào trong cửa lớn, còn có thể phòng ngừa vượng khí trong nhà tiết ra ngoài, còn có thể làm cho người tĩnh khí liễm thần, điều chỉnh khí tức trực tiếp tăng thêm dương khí cát tường vận thế. Về phần màn tường thủy tinh, có thể làm tan rã sát khí, chỗ tốt là đem bất lợi của đối phương phản xạ ngược lại, tận lực đem sát khí của đối phương hóa giải vô hình!

Đường Vượng nghe được liên tục gật đầu, cảm thấy Diệp Khai cũng không phải thuận miệng nói lung tung, xác thực là hắn hiểu được những thứ này.

Vì vậy một đám người lại tiếp tục xếp đặt trong phòng, dựa theo yêu cầu của Diệp Khai một lần nữa sắp xếp bố trí.

Đương nhiên, động tác của bọn họ vẫn phi thường cẩn thận, e sợ kinh động thủ trưởng còn đang hôn mê.

- Giả thần giả quỷ, làm chuyện khó hiểu!

Một gã bác sĩ không nhịn được thầm nói:

- Nếu như vậy cũng có thể chữa bệnh thì cần bác sĩ chúng ta để làm gì?

- Chuyện không liên quan chúng ta, tùy tiện bọn họ thôi!

Một bác sĩ khác khuyên can.

- Cũng không thể nói như vậy, bệnh viện là của chúng ta, người bệnh là do chúng ta phụ trách, vạn nhất xảy ra chuyện gì sơ suất thì phải làm sao bây giờ?

Tên bác sĩ kia hỏi ngược lại.

- Do tiền nhiệm thư ký của Phương lão làm chủ, anh quan tâm tới làm gì chứ?

- Chuyện này cần phải sớm thông tri viện trưởng một tiếng, tránh khỏi lúc đó chúng ta gặp khó khăn.

Cuối cùng vẫn có bác sĩ bất mãn thông báo với viện trưởng.

Qua thêm vài phút, viện trưởng đầu đầy tóc trắng vội vàng chạy tới, sắc mặt hiển nhiên thật khó xem.

Ở sau lưng hắn còn đi theo năm sáu cao tầng trong bệnh viện, hiển nhiên đã nghe được tin tức này, trong nội tâm phi thường khẩn trương nhanh chóng chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0