Vật truyền thừa của Nam Cung gia
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
“Vật truyền thừa của Nam Cung gia?” Diệp Khai nghe xong, có chút giật mình.
“Không sai, đúng là vật truyền thừa của Nam Cung gia.” Nam Cung Kinh Hồng gật đầu khẳng định nói,“Làm một đại gia tộc, Nam Cung thế gia cũng có truyền thừa chính mình, nhưng căn cứ tổ huấn, thứ này không thể cho rời khỏi phạm vi Hoa Hạ. Cho nên mặc dù là năm đó ông phải ra hải ngoại tránh nạn cũng không dám vi phạm tổ huấn, đem vật truyền thừa ra khỏi Thần Châu.”
Ông giải thích như vậy, Diệp Khai lập tức liền có phản ứng, khó trách Nam Cung Kinh Hồng lớn tuổi nhưng vẫn muốn về đại lục một chuyến, đơn giản chính là bởi vì không muốn để cho truyền thừa của Nam Cung gia đứt đoạn trên tay mình.
Nghiêm khắc mà nói, truyền thừa của gia chủ một đại thế gia có khả năng là một loại nghi thức đặc thù, cũng có có thể là một loại tín vật đặc thù. Theo phản ứng của Nam Cung Kinh Hồng thì vật truyền thừa của gia chủ Nam Cung thế gia chắc là một loại tín vật, chỉ không rõ là vật gì mà thôi.
Đã qua gần nửa thế kỷ nhưng bảo tàng dưới lòng đất này vẫn y nguyên như cũ. Diệp Khai rất muốn nhìn xem vật truyền thừa của Nam Cung thế gia là gì mà có thể khiến cho Nam Cung Kinh Hồng nóng ruột nóng gan như thế?
“Vật này...... không tầm thường.....” Nam Cung Kinh Hồng thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Diệp Khai, vốn định nói cho hắn biết nhưng lời vừa ra đến miệng lại nuốt trở vào, tựa hồ phương diện này có chút không tầm thường.
Diệp Khai gật gật đầu, thầm nói Nam Cung thế gia truyền thừa sâu xa như vậy, nếu vật truyền thừa chỉ hời hợt lưu lại thì cũng không ý nghĩa gì, thứ này ít nhất cũng có thể là thiên tài địa bảo.
“Nhưng thứ này nếu không ở bên trong lăng mộ thì ở đâu?” Diệp Khai hào hứng.
“Đi theo ông là được.” Nam Cung Kinh Hồng ra vẻ đã định liệu trước, dẫn Diệp Khai đi về hướng tây.
Đi vòng theo chân núi chừng được trăm mét, Nam Cung Kinh Hồng liền dừng cước bộ, chỗ này đã là rừng sâu hiếm người lui tới, cây cối rậm rạp, che khuất ánh mặt trời. Mọi người theo Nam Cung Kinh Hồng chậm rãi đi vào trong rừng liền cảm giác được hàn khí bức người, bất giác rùng mình.
Đi tới trong rừng cây thì phát hiện một vùng trống, diện tích cũng không lớn, chỉ chừng trăm thước vuông, ở giữa không hề có một ngọn cỏ, khác biệt với chung quanh.
Diệp Khai chú ý quan sát một chút màu sắc thổ nhưỡng thì không khác chung quanh, như vậy nguyên nhân cỏ không mọc được khẳng định là do con người.
Bất quá chính như lời của Nam Cung Kinh Hồng, nếu như không có mộ gió của vợ ông thì thật khó tìm ra vùng này giữa một cánh rừng rậm.
“Hẳn là ngay tại nơi này .” Nam Cung Kinh Hồng dùng cây gậy xoa xoa trên mặt đất, vẽ ra một vòng tròn.
Diệp Khai gật đầu, sau đó bảo mọi người đào xuống phía dưới.
Tầng đất bên trên cũng không dày, qua tầng này là tầng hỗn hợp của vôi và đất sét. Sau khi đào xuống phía dưới đào chừng nửa thước liền lộ ra tầng đá bản dày, đây chính là nguyên nhân khiến cây cỏ nơi đây không thể sinh trưởng.
Mọi người đào rộng ra chừng mười mấy mét vuông thì lộ ra một tấm đá phiến nguyên khối, rõ ràng là qua thiết kế tỉ mỉ mà thành.
“Thùng thùng đông...... Thùng thùng đông......” Phía sau, Nam Cung Kinh Hồng nhẹ nhàng nhảy xuống, dùng gậy gõ vào phiến đá,“ Đào trong này một chút......”
Lập tức mấy người dùng xẻng công binh dọn sạch bề mặt phiến đá.
Nam Cung Kinh Hồng cúi xuống lấy tay sờ trên bề mặt phiến đá một hồi, tìm được một vị trí rồi nói với Diệp Khai,“Chính là nơi này , đem cái chìa khóa lại đây.”
Diệp Khai đem cái chìa khóa đưa cho Nam Cung Kinh Hồng.
Nam Cung Kinh Hồng cầm chìa khóa đút vào một khe hở trên bề mặt tảng đá, sau đó thử điều chỉnh phương vị, tiếp theo dùng sức nhấn một cái xoay theo chiều nghịch kim đồng hồ chừng hơn mười vòng mới ngừng lại.
Phía sau, mọi người đều nghe được mặt dưới truyền đến chấn động và thanh âm ù ù rất nhỏ, quả nhiên là có cơ quan .
Bất quá đợi cho thanh âm đình chỉ cũng không có sự tình gì phát sinh, phiến đá vẫn bất động như trước. Mọi người còn đang hoài nghi cơ quan hỏng rồi thì thấy Nam Cung Kinh Hồng lại hành động. Ông rút chìa khóa ra, đút vào một khe hở khác cách chỗ cũ chừng một thượng, lặp lại động tác như cũ.
“Mọi người rời khỏi nơi này, tiếp theo chắc sẽ có động tĩnh lớn.” Nam Cung Kinh Hồng sau khi cắm chìa khóa vào liền nói với mọi người nói, cùng với đám Diệp Khai ra khỏi miệng hố, đứng ở một bên quan sát.
Tất cả mọi người rời khỏi phạm vi phiến đá, đứng bên trên nhìn xuống. Chỉ thấy phiến đá tựa hồ có biến hóa, không ngừng lên xuống, nhấp nhô nhiều chỗ rồi cuối cùng lộ ra một cửa hang chừng hai thước vuông.
Nhìn vào bên trong thấy một bậc thềm đá kéo dài xuống dưới, không biết nông sâu?
“Thông gió đã rồi xuống.” Nam Cung Kinh Hồng nói.
Diệp Khai còn đang định phái người về lấy máy quạt gió thì lại thấy bên dưới có ngọn đèn sáng lên, tiếp theo chợt nghe tiếng quạt gió ù ù, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhìn vẻ mặt chấn động của Diệp Khai, Nam Cung Kinh Hồng liền giải thích,“Năm đó thiết kế bảo tàng này có sử dụng một số người Mĩ cho nên sau khi cơ quan mở ra thì bên dưới sẽ tự động khởi động máy phát điện, chẳng những có thiết bị chiếu sáng, cũng có thiết bị để thở, sau chừng nửa giờ là có thể sử dụng bình thường.”
“Không nghĩ tới......” Diệp Khai nghe xong, không khỏi lắc đầu nói,“Năm đó trong điều kiện khẩn trương vẫn có thể thiết kế phương án hoàn chỉnh, trách không được Nam Cung lão gia tử tin tưởng sau hơn bốn mươi năm vẫn thuận lợi lấy được bảo tàng.”
Năm đó tiền triều tan tác, có thể nói là binh bại như núi đổ, vậy mà Nam Cung Kinh Hồng còn có thể thiết kế một bảo tàng có kết cấu nghiêm cẩn đến thế, đủ để thuyết minh thế lực của ông lúc ấy lớn thế nào.
Trọng yếu hơn, đến giờ bảo tàng vẫn không bị người phát hiện, điều này càng nói rõ vấn đề.
Bất quá Diệp Khai cân nhắc một chút, điều này cũng bởi vì cơn sốt bất động sản chưa bùng nổ, hơn nữa chung quanh vùng này là địa bàn của quân khu, người bình thường cũng không có năng lực chạy đến đây làm loạn. Nếu trải qua chừng mười hay hai mươi năm nữa thì e là bảo tàng đã bị hủy diệt rồi.
Tuy rằng Nam Cung Kinh Hồng cũng không nói về trình tự hủy diệt của bảo tàng là gì nhưng Diệp Khai có lý do tin tưởng, vị trùm tình báo ngầm của mấy thập niên trước tuyệt đối không có khả năng để cho người khác có được bảo tàng của ông.
Nửa giờ cũng qua rất nhanh, mọi người đứng trên nói một hồi đã hết.
“Những người khác ở ngoài, hai chúng ta đi vào là được rồi.” Nam Cung Kinh Hồng nói với Diệp Khai.
Diệp Khai do dự một chút, nghĩ đến đây là bảo tàng của Nam Cung Kinh Hồng, chắc sẽ có một số thứ không tiện để người ngoài trông thấy nên nói với đám thủ hạ,“ Mấy người bảo vệ trên đây, nếu có tình huống gì thì cứ nói tên của tôi, giờ tôi cùng Nam Cung lão tiên sinh đi xuống xem sao.”
“Nếu không để tôi theo cùng?” Lý Hải nghe xong liền do dự.
Giờ cũng không quá rõ ràng bên dưới là như thế nào, Lý Hải thật không yên tâm để Diệp Khai một người đi theo Nam Cung Kinh Hồng. Dù sao Nam Cung Kinh Hồng cũng sắp trăm tuổi. Trong mắt Lý Hải, giá trị sinh mạng của Nam Cung Kinh Hồng kém xa so với Diệp Khai.
Nếu Diệp Khai xảy ra chuyện gì vậy thì không hay rồi.
“Không có việc gì.” Diệp Khai khoát nói.
Hắn rất rõ ràng, Nam Cung Kinh Hồng không cần phải đặt bẫy mình, cũng không có lý do này. Giờ toàn bộ Nam Cung thế gia đã trở về đại lục, nếu muốn mượn lực lượng của Diệp Khai thì sao có thể chơi hắn?
“Chúng ta đi thôi.” Nam Cung Kinh Hồng nhìn Diệp Khai rồi chống gậy đi xuống bậc thềm đá.
Diệp Khai cầm theo xẻng công binh, đi xuống cùng với Nam Cung Kinh Hồng. Hắn cảm giác được dù bậc thềm đá ở rất sâu nhưng không ẩm ướt, không khí sau khi được thông gió cũng không có gì khó thở.
Nhưng dù sao nơi đây đã thiết kế lâu như vậy vẫn cảm giác được hơi lạnh, nhiệt độ chừng khoảng trên dưới mười bốn độ, có một chút hơi thở của thực vật dù không quá rõ ràng.
“Lão gia tử, nơi này cách mặt đất khoảng bao nhiêu?” Diệp Khai thuận miệng hỏi một câu.
“Không phải rất sâu, cũng chỉ chừng hơn ba mươi thước thôi.” Nam Cung Kinh Hồng hồi đáp,“Lúc ấy vì đảm bảo bí mật nên không làm được quá sâu, cũng không thể quá cạn, chỉ làm vài khúc quanh, còn có đường lên xuống, có một số kết cấu ngay cả bản thân ông cũng không nhớ rõ ràng.”
Hai người đi dọc theo thềm đá về phía trước, quả nhiên giống như Nam Cung Kinh Hồng nói có lên có xuống có chỗ quanh co. Diệp Khai cũng chú ý tới những chỗ quanh trên cơ bản đều có cơ cấu ngăn cửa sắt. Các cửa này đều đã mở rộng, hiển nhiên đã khởi động từ trước.
Hai bên vách đá đều có gắn đèn chân không kiểu cũ, thỉnh thoảng có bóng đã hỏng nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới ánh sáng.
Hai người đang đi về phía trước, chợt nghe có động tĩnh rồi một cơn gió ập đến trước mặt.
Diệp Khai phản ứng rất nhanh, theo bản năng chém mạnh cây xẻng công binh về phía trước.
Nghe một âm thanh trầm đục vang lên, dường như có một vật gì bị chém rớt xuống.
Hai người tập trung nhìn vào, phát hiện là một con Thảo hoa xà bị Diệp Khai chém rớt đầu, vặn vẹo thân thể trên mặt đất, hiển nhiên là không sống nổi.
“Lại còn có cả rắn......” Diệp Khai thấy liền nhíu mày nói.
“Không sai, đúng là vật truyền thừa của Nam Cung gia.” Nam Cung Kinh Hồng gật đầu khẳng định nói,“Làm một đại gia tộc, Nam Cung thế gia cũng có truyền thừa chính mình, nhưng căn cứ tổ huấn, thứ này không thể cho rời khỏi phạm vi Hoa Hạ. Cho nên mặc dù là năm đó ông phải ra hải ngoại tránh nạn cũng không dám vi phạm tổ huấn, đem vật truyền thừa ra khỏi Thần Châu.”
Ông giải thích như vậy, Diệp Khai lập tức liền có phản ứng, khó trách Nam Cung Kinh Hồng lớn tuổi nhưng vẫn muốn về đại lục một chuyến, đơn giản chính là bởi vì không muốn để cho truyền thừa của Nam Cung gia đứt đoạn trên tay mình.
Nghiêm khắc mà nói, truyền thừa của gia chủ một đại thế gia có khả năng là một loại nghi thức đặc thù, cũng có có thể là một loại tín vật đặc thù. Theo phản ứng của Nam Cung Kinh Hồng thì vật truyền thừa của gia chủ Nam Cung thế gia chắc là một loại tín vật, chỉ không rõ là vật gì mà thôi.
Đã qua gần nửa thế kỷ nhưng bảo tàng dưới lòng đất này vẫn y nguyên như cũ. Diệp Khai rất muốn nhìn xem vật truyền thừa của Nam Cung thế gia là gì mà có thể khiến cho Nam Cung Kinh Hồng nóng ruột nóng gan như thế?
“Vật này...... không tầm thường.....” Nam Cung Kinh Hồng thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Diệp Khai, vốn định nói cho hắn biết nhưng lời vừa ra đến miệng lại nuốt trở vào, tựa hồ phương diện này có chút không tầm thường.
Diệp Khai gật gật đầu, thầm nói Nam Cung thế gia truyền thừa sâu xa như vậy, nếu vật truyền thừa chỉ hời hợt lưu lại thì cũng không ý nghĩa gì, thứ này ít nhất cũng có thể là thiên tài địa bảo.
“Nhưng thứ này nếu không ở bên trong lăng mộ thì ở đâu?” Diệp Khai hào hứng.
“Đi theo ông là được.” Nam Cung Kinh Hồng ra vẻ đã định liệu trước, dẫn Diệp Khai đi về hướng tây.
Đi vòng theo chân núi chừng được trăm mét, Nam Cung Kinh Hồng liền dừng cước bộ, chỗ này đã là rừng sâu hiếm người lui tới, cây cối rậm rạp, che khuất ánh mặt trời. Mọi người theo Nam Cung Kinh Hồng chậm rãi đi vào trong rừng liền cảm giác được hàn khí bức người, bất giác rùng mình.
Đi tới trong rừng cây thì phát hiện một vùng trống, diện tích cũng không lớn, chỉ chừng trăm thước vuông, ở giữa không hề có một ngọn cỏ, khác biệt với chung quanh.
Diệp Khai chú ý quan sát một chút màu sắc thổ nhưỡng thì không khác chung quanh, như vậy nguyên nhân cỏ không mọc được khẳng định là do con người.
Bất quá chính như lời của Nam Cung Kinh Hồng, nếu như không có mộ gió của vợ ông thì thật khó tìm ra vùng này giữa một cánh rừng rậm.
“Hẳn là ngay tại nơi này .” Nam Cung Kinh Hồng dùng cây gậy xoa xoa trên mặt đất, vẽ ra một vòng tròn.
Diệp Khai gật đầu, sau đó bảo mọi người đào xuống phía dưới.
Tầng đất bên trên cũng không dày, qua tầng này là tầng hỗn hợp của vôi và đất sét. Sau khi đào xuống phía dưới đào chừng nửa thước liền lộ ra tầng đá bản dày, đây chính là nguyên nhân khiến cây cỏ nơi đây không thể sinh trưởng.
Mọi người đào rộng ra chừng mười mấy mét vuông thì lộ ra một tấm đá phiến nguyên khối, rõ ràng là qua thiết kế tỉ mỉ mà thành.
“Thùng thùng đông...... Thùng thùng đông......” Phía sau, Nam Cung Kinh Hồng nhẹ nhàng nhảy xuống, dùng gậy gõ vào phiến đá,“ Đào trong này một chút......”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lập tức mấy người dùng xẻng công binh dọn sạch bề mặt phiến đá.
Nam Cung Kinh Hồng cúi xuống lấy tay sờ trên bề mặt phiến đá một hồi, tìm được một vị trí rồi nói với Diệp Khai,“Chính là nơi này , đem cái chìa khóa lại đây.”
Diệp Khai đem cái chìa khóa đưa cho Nam Cung Kinh Hồng.
Nam Cung Kinh Hồng cầm chìa khóa đút vào một khe hở trên bề mặt tảng đá, sau đó thử điều chỉnh phương vị, tiếp theo dùng sức nhấn một cái xoay theo chiều nghịch kim đồng hồ chừng hơn mười vòng mới ngừng lại.
Phía sau, mọi người đều nghe được mặt dưới truyền đến chấn động và thanh âm ù ù rất nhỏ, quả nhiên là có cơ quan .
Bất quá đợi cho thanh âm đình chỉ cũng không có sự tình gì phát sinh, phiến đá vẫn bất động như trước. Mọi người còn đang hoài nghi cơ quan hỏng rồi thì thấy Nam Cung Kinh Hồng lại hành động. Ông rút chìa khóa ra, đút vào một khe hở khác cách chỗ cũ chừng một thượng, lặp lại động tác như cũ.
“Mọi người rời khỏi nơi này, tiếp theo chắc sẽ có động tĩnh lớn.” Nam Cung Kinh Hồng sau khi cắm chìa khóa vào liền nói với mọi người nói, cùng với đám Diệp Khai ra khỏi miệng hố, đứng ở một bên quan sát.
Tất cả mọi người rời khỏi phạm vi phiến đá, đứng bên trên nhìn xuống. Chỉ thấy phiến đá tựa hồ có biến hóa, không ngừng lên xuống, nhấp nhô nhiều chỗ rồi cuối cùng lộ ra một cửa hang chừng hai thước vuông.
Nhìn vào bên trong thấy một bậc thềm đá kéo dài xuống dưới, không biết nông sâu?
“Thông gió đã rồi xuống.” Nam Cung Kinh Hồng nói.
Diệp Khai còn đang định phái người về lấy máy quạt gió thì lại thấy bên dưới có ngọn đèn sáng lên, tiếp theo chợt nghe tiếng quạt gió ù ù, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhìn vẻ mặt chấn động của Diệp Khai, Nam Cung Kinh Hồng liền giải thích,“Năm đó thiết kế bảo tàng này có sử dụng một số người Mĩ cho nên sau khi cơ quan mở ra thì bên dưới sẽ tự động khởi động máy phát điện, chẳng những có thiết bị chiếu sáng, cũng có thiết bị để thở, sau chừng nửa giờ là có thể sử dụng bình thường.”
“Không nghĩ tới......” Diệp Khai nghe xong, không khỏi lắc đầu nói,“Năm đó trong điều kiện khẩn trương vẫn có thể thiết kế phương án hoàn chỉnh, trách không được Nam Cung lão gia tử tin tưởng sau hơn bốn mươi năm vẫn thuận lợi lấy được bảo tàng.”
Năm đó tiền triều tan tác, có thể nói là binh bại như núi đổ, vậy mà Nam Cung Kinh Hồng còn có thể thiết kế một bảo tàng có kết cấu nghiêm cẩn đến thế, đủ để thuyết minh thế lực của ông lúc ấy lớn thế nào.
Trọng yếu hơn, đến giờ bảo tàng vẫn không bị người phát hiện, điều này càng nói rõ vấn đề.
Bất quá Diệp Khai cân nhắc một chút, điều này cũng bởi vì cơn sốt bất động sản chưa bùng nổ, hơn nữa chung quanh vùng này là địa bàn của quân khu, người bình thường cũng không có năng lực chạy đến đây làm loạn. Nếu trải qua chừng mười hay hai mươi năm nữa thì e là bảo tàng đã bị hủy diệt rồi.
Tuy rằng Nam Cung Kinh Hồng cũng không nói về trình tự hủy diệt của bảo tàng là gì nhưng Diệp Khai có lý do tin tưởng, vị trùm tình báo ngầm của mấy thập niên trước tuyệt đối không có khả năng để cho người khác có được bảo tàng của ông.
Nửa giờ cũng qua rất nhanh, mọi người đứng trên nói một hồi đã hết.
“Những người khác ở ngoài, hai chúng ta đi vào là được rồi.” Nam Cung Kinh Hồng nói với Diệp Khai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Khai do dự một chút, nghĩ đến đây là bảo tàng của Nam Cung Kinh Hồng, chắc sẽ có một số thứ không tiện để người ngoài trông thấy nên nói với đám thủ hạ,“ Mấy người bảo vệ trên đây, nếu có tình huống gì thì cứ nói tên của tôi, giờ tôi cùng Nam Cung lão tiên sinh đi xuống xem sao.”
“Nếu không để tôi theo cùng?” Lý Hải nghe xong liền do dự.
Giờ cũng không quá rõ ràng bên dưới là như thế nào, Lý Hải thật không yên tâm để Diệp Khai một người đi theo Nam Cung Kinh Hồng. Dù sao Nam Cung Kinh Hồng cũng sắp trăm tuổi. Trong mắt Lý Hải, giá trị sinh mạng của Nam Cung Kinh Hồng kém xa so với Diệp Khai.
Nếu Diệp Khai xảy ra chuyện gì vậy thì không hay rồi.
“Không có việc gì.” Diệp Khai khoát nói.
Hắn rất rõ ràng, Nam Cung Kinh Hồng không cần phải đặt bẫy mình, cũng không có lý do này. Giờ toàn bộ Nam Cung thế gia đã trở về đại lục, nếu muốn mượn lực lượng của Diệp Khai thì sao có thể chơi hắn?
“Chúng ta đi thôi.” Nam Cung Kinh Hồng nhìn Diệp Khai rồi chống gậy đi xuống bậc thềm đá.
Diệp Khai cầm theo xẻng công binh, đi xuống cùng với Nam Cung Kinh Hồng. Hắn cảm giác được dù bậc thềm đá ở rất sâu nhưng không ẩm ướt, không khí sau khi được thông gió cũng không có gì khó thở.
Nhưng dù sao nơi đây đã thiết kế lâu như vậy vẫn cảm giác được hơi lạnh, nhiệt độ chừng khoảng trên dưới mười bốn độ, có một chút hơi thở của thực vật dù không quá rõ ràng.
“Lão gia tử, nơi này cách mặt đất khoảng bao nhiêu?” Diệp Khai thuận miệng hỏi một câu.
“Không phải rất sâu, cũng chỉ chừng hơn ba mươi thước thôi.” Nam Cung Kinh Hồng hồi đáp,“Lúc ấy vì đảm bảo bí mật nên không làm được quá sâu, cũng không thể quá cạn, chỉ làm vài khúc quanh, còn có đường lên xuống, có một số kết cấu ngay cả bản thân ông cũng không nhớ rõ ràng.”
Hai người đi dọc theo thềm đá về phía trước, quả nhiên giống như Nam Cung Kinh Hồng nói có lên có xuống có chỗ quanh co. Diệp Khai cũng chú ý tới những chỗ quanh trên cơ bản đều có cơ cấu ngăn cửa sắt. Các cửa này đều đã mở rộng, hiển nhiên đã khởi động từ trước.
Hai bên vách đá đều có gắn đèn chân không kiểu cũ, thỉnh thoảng có bóng đã hỏng nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới ánh sáng.
Hai người đang đi về phía trước, chợt nghe có động tĩnh rồi một cơn gió ập đến trước mặt.
Diệp Khai phản ứng rất nhanh, theo bản năng chém mạnh cây xẻng công binh về phía trước.
Nghe một âm thanh trầm đục vang lên, dường như có một vật gì bị chém rớt xuống.
Hai người tập trung nhìn vào, phát hiện là một con Thảo hoa xà bị Diệp Khai chém rớt đầu, vặn vẹo thân thể trên mặt đất, hiển nhiên là không sống nổi.
“Lại còn có cả rắn......” Diệp Khai thấy liền nhíu mày nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro