Quan Môn

Xâm nhập lòng đất

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

“Như thế này đúng là kỳ lạ, lẽ ra đã đặt thuốc chống rắn rết côn trùng thì không có rắn mới đúng.” Nam Cung Kinh Hồng thấy vậy, nhất thời sửng sốt. Ông không nghĩ rằng nơi đây lại có rắn xuất hiện.

Vào lúc thiết kế ban đầu, Nam Cung Kinh Hồng lo lắng đến chuyện phòng côn trùng rắn rết nên có bố trí rất chu đáo. Bởi vậy sau khi thấy Diệp Khai chém chết một con thảo hoa xà thì ông cũng thấy kinh ngạc.

Thoạt nhìn tình huống trong này không như bản thân dự đoán, nếu lại có rắn độc thì nên làm cái gì bây giờ?

Cũng may hai người đi tiếp về phía trước thì không tiếp tục gặp rắn. Vào lúc Nam Cung Kinh Hồng chọc gậy vào mấy túi thuốc chống rắn đặt ở góc thì thấy vì thời gian quá lâu nên thuốc đã mất đi hiệu lực.

“Khó trách sẽ có rắn......” Diệp Khai gật gật đầu nói.

Tuy rằng nói Nam Cung Kinh Hồng đã đặt dược vật, nhưng dược vật mất đi hiệu lực thì rất khó ngăn cản côn trùng rắn rết theo đường thông gió tiến vào đây. Một khi đã như vậy thì đi lại trong này càng nên cẩn thận.

Bất quá Diệp Khai cũng không đem chuyện này để ở trong lòng. Hắn nghĩ rằng chỉ cần không phải xuất hiện cự mãng linh tinh gì đó, chính mình chỉ dùng xẻng công binh liền đủ để ứng phó.

Nhưng nghĩ đến tuổi của Nam Cung Kinh Hồng đã cao, Diệp Khai cũng thấy lo ông không thể chống đỡ được, vì thế hỏi,“ Có cần tiến về trước đặt thuốc chống rắn rồi đi tiếp?”

Dù sao bảo tàng ở bên trong, bên ngoài có người của Diệp Khai trông coi, không cần lo lắng xảy ra vấn đề gì.

Nam Cung Kinh Hồng c lắc đầu nói,“Hiện tại ông chỉ nghĩ đến lấy vật truyền thừa, về phần nói mấy con rắn nhỏ thì có chuyện gì?”

“Cũng đúng. Lúc trước Hán cao tổ khởi sự cũng chém qua bạch xà...... Lão gia tử ngài hùng tâm vẫn còn, bội phục bội phục......” Diệp Khai nghe xong, nhất thời cười ha hả. Hai người tiếp tục đi tiếp về phía trước.

Thông đạo này từ trên xuống dưới dài chừng mấy trăm mét, giống như là một địa đạo.

Hai người đi qua mấy tiếng, cuối cùng đến một chỗ có một cửa sắt đúc từ thép nguyên chất. Diệp Khai nhìn bề mặt cũng không phát hiện chốt mở ở nơi nào.

“Đẩy đổ con sư tử đá bên trái.” Nam Cung Kinh Hồng nói với Diệp Khai.

Diệp Khai theo lời đẩy đổ con sư tử đá thì thấy dưới mặt sàn như một bảng mật mã. Tuy rằng cách vài thập niên nhưng bàn mật mã vẫn sáng lấp lánh như mới.

“Mặt trên có dầu a......” Diệp Khai lấy tay nhẹ nhàng chạm vào liền cảm giác trơn bóng,“Trách không được bảo tồn tốt như vậy.”

“Đây là biện pháp chống phân huỷ thường dùng.” Nam Cung Kinh Hồng đi tới, lấy tay nhấn trên mặt vài cái, dường như mở công tắc điện. Chợt nghe cánh cửa thép chậm rãi mở ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Khai nhìn kỹ, chỉ thấy dưới cánh cửa thép có ray như đường ray xe lửa. Mặt trên đường ray đã có dấu vết rỉ ăn mòn, dù sao qua nhiều năm như vậy vẫn có thể tự động mở ra, đủ để làm người ta bội phục người thiết kế và thi công năm đó quả nhiên bất phàm.

Hắn lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy cánh cửa thép kia là do sắt tấm ghép lại từng tầng, ở giữa còn có một số vật liệu đặc biệt, chắc có thể chống được cả thuốc nổ giống như lớp giáp của xe tăng, quả thật làm người ta có chút giật mình.

Diệp Khai đánh giá, cho dù là dùng đạn xuyên thép để bắn cũng phải vất vả một hồi.

Lúc cánh cửa thép vừa mở ra thì liền ngửi thấy một luồng không khí lưu cữu ùa tới. Hai người vội vàng lui về phía sau, che miệng mũi lại.

Không gian bên trong cửa thép không nhỏ, chừng mấy trăm mét vuông. Lúc này đèn đã bật sáng, máy quạt gió cũng chuyển động xua hết không khí ngột ngạt bên trong, thổi không khí tươi mát của núi rừng vào.

“Vào xem tàng bảo của Nam Cung gia nào....” Nam Cung Kinh Hồng huơ cây gậy nói với Diệp Khai.

“Đang muốn vậy mà.” Diệp Khai gật gật đầu. Năm đó Nam Cung thế gia phú khả địch quốc, tuy rằng lúc đi ra hải ngoại tránh họa đã mang đi nhiều thứ nhưng vì tài vật quá nhiều, cho nên không thể không để lại một số thứ. Tàng bảo nơi này tập trung nhiều nhất những thứ còn lại của Nam Cung thế gia, quả thật làm hắn tràn ngập tò mò.

Diệp Khai vừa đi vào thì lập tức chấn động.

Xuất hiện ngay trước mặt hắn là một tòa núi vàng, chính xác là một tòa núi xây lên từ gạch vàng, áng chừng hơn trăm tấn, từ ký hiệu bên trên có thể đọc được xuất xứ của chúng.

“ Gạch vàng của Nhật Bản?!” Diệp Khai có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.

Nếu không phải nhìn thấy dấu hoa cúc khắc trên mặt gạch vàng, Diệp Khai thật đúng là không thể tưởng được Nam Cung thế gia lại tàng trữ nhiều gạch vàng ở nơi này đến như vậy.

Chỉ là sau khi biết được xuất xứ của số gạch vàng này, Diệp Khai

càng thêm nghi hoặc. Sao số gạch vàng của Nhật Bản này lại rơi vào tay Nam Cung Kinh Hồng?

“Năm đó trước khi Nhật Bản chiến bại từng đem rất nhiều tài phú cướp đoạt từ các thuộc địa đến đây, nhất là hoàng kim châu báu, chuẩn bị vận hồi bản thổ. Vừa khéo ông nhận được tin tức tình báo nên tổ chức cướp lại.....” Nam Cung Kinh Hồng tự đắc giải thích,“Sau lại bởi vì quá nhiều người nhìn vào số tài phú này nên ông không dám để chúng lộ diện, đành phải chôn ở chỗ này.”

Năm đó tuy rằng nói Nam Cung Kinh Hồng cũng là nhất thế chi hùng, nhưng người có thể áp chế ông cũng rất nhiều, ví dụ như đám quân phiệt tay cầm trọng binh, ngay cả lãnh tụ Tưởng Giới Thạch cũng bằng mặt không bằng lòng, sao phải e ngại Nam Cung thế gia?

Nếu không phải bởi vì Nam Cung thế gia cất dấu kín đáo, lại có đội ngũ sát thủ khiến người ta khó lòng phòng bị thì chắc ông đã bị vô số cừu gia tiêu diệt.

Số vàng này quả thật quá lớn, chính cái gọi là tiền tài động lòng người. Nam Cung Kinh Hồng lo lắng một khi số tài vật này lộ diện sẽ đưa tới vô số sói đói nên đành để lại đại lục. Hơn nữa lúc ông rời đi đại lục thì tình huống đã chuyển biến xấu, cho nên không có cơ hội lấy lại số vàng này.

“Chỗ này chắc là trên trăm tấn?” Diệp Khai cũng không phải người không có kiến thức, tuy rằng ban đầu chói mắt nhưng rất nhanh liền trấn định lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Muốn nói tài phú nắm giữ thực tế, tiền tài có thể thuyên chuyển trong tay Diệp Khai còn nhiều hơn số vàng này. Vì thế sau khi hắn ước lượng qua giá trị số vàng này cũng không thấy quá bất ngờ.

“Ước chừng một trăm năm mươi tấn vàng......” Nam Cung Kinh Hồng nghĩ số vàng này có thể làm Diệp Khai chấn động nhưng lúc này thấy hắn vẫn bình thản thì thầm khâm phục,“Chỗ vàng này coi như đồ hồi môn của Nam Cung Vân như thế nào?”

Diệp Khai vừa nghe liền rầu rĩ nói,“ Ông đem cả một núi vàng như vậy cho cháu thì cháu cũng chẳng hưởng được.”

Tổng vàng dự trữ trong nước cũng không có bao nhiêu, chỗ vàng này đủ để làm vô số người điên cuồng. Diệp Khai hắn như thế nào có khả năng lấy thúng úp voi, đem số vàng lớn như vậy làm của riêng?

Cho dù đây là số vàng tư nhân nhưng cao tầng cũng không thể để xảy ra khả năng cho nó trở thành tài sản riêng của Diệp Khai. Cho nên Nam Cung Kinh Hồng nói tặng Kim Sơn khẳng định là không thể thực hiện .

“Ha ha.” Nam Cung Kinh Hồng cười hai tiếng rồi tiếp tục dẫn Diệp Khai đi về phía trước.

Dọc theo đường đi thấy đều là kỳ trân dị bảo, thậm chí cũng không thiếu thi họa của danh nhân. Những thứ này đều được bảo tồn đặc biệt, bên ngoài đều dùng đồng viên đắp lên rồi phủ sáp, không những chống được gỉ, đồng thời còn có thể bảo trì độ ẩm.

“Nam Cung thế gia quả nhiên là phú khả địch quốc...” Diệp Khai nhìn mấy thứ này, cũng không khỏi cảm khái một phen, dù sao hơn một ngàn năm truyền thừa, tài phú tích lũy thật sự là thiên văn sổ tự, không phải giàu xổi như Diệp Khai có thể bằng được .

Nếu không phải Nam Cung thế gia đi xa hải ngoại phát triển thì lực ảnh hưởng trong nước của họcũng sẽ là phi thường khổng lồ .

Điều này cũng làm cho Diệp Khai ý thức được một vấn đề. Vào lúc kiến quốc thì các đại thế gia trên cơ bản đều bị đập nát, nhưng trải qua cải cách thì một ít đại gia tộc trước kia lại bắt đầu từ hải ngoại dần dần chảy trở về , tân thế gia chính trị chỉ sợ rất nhanh sẽ thành hình.

Nếu lão Diệp gia không thể đủ mau chóng kiến tạo quyền uy của mình ở cả hai giới chính trị và thương mại thì vài năm sau khẳng định sẽ là cái đích công kích của mọi người.

Hai người vách đống bảo vật chồng chất đi tới một vùng trống chính giữa, chỗ này đặt một cái tủ bảo hiểm rất nặng. Đoán chừng bên trong này cất giữ vật truyền thừa của Nam Cung thế gia.

“Hy vọng không bị rỉ sét.” Nam Cung Kinh Hồng nói một tiếng, sau đó mà bắt đầu đưa tay lên bấm trên mặt tủ bảo hiểm.

Nhìn Nam Cung Kinh Hồng thao tác trên mặt tủ chừng hai phút thì cửa tủ kêu lên ken két. Nam Cung Kinh Hồng chậm rãi mở ra để lộ những thứ bên trong.

Bên trong có rất nhiều thứ, không ít là giấy tờ là văn kiện hay là khế ước. Nam Cung Kinh Hồng cũng không coi trọng mấy thứ này, tùy tiện dẹp qua một bên.

Diệp Khai tiện tay mở ra một số trong đó thấy là giấy tờ đất. Mấy thứ này đã sớm vô dụng, thay đổi triều đại nên chứng nhận đất đai cũng vô dụng dù năm đó là tài sản cực lớn.

“Chính là thứ này .” Nam Cung Kinh Hồng nói, Diệp Khai xem qua liền thấy trên tay ông là một hộp gỗ tử đàn có diện tích chừng 30 cm vuông.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0