Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

.1

Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu

2024-11-19 00:38:27

“Hoang đường sao?” Chu Như Diệu cau mày, phản bác, nói: “Nhưng rõ ràng đây là cách đơn giản nhất mà. Đến khi chúng ta điều tra được rõ hành tung của Lục Man, xuất hiện bên cạnh cô ấy vài lần để cô ấy có thể quan sát được sự thay đổi của chúng ta. Chắc chắn là cô ấy sẽ thấy kỳ lạ rồi bắt đầu nghi ngờ đúng chứ?

Cậu vừa nói vừa quay đầu qua nhìn Cố Chi Hành.

Cố Chi Hành gật đầu. Sau đó, Chu Như Diệu bổ sung thêm: “Cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến chuyến du lịch học tập rồi, cậu có chắc cậu nghĩ ra được phương án giải quyết không?”

“Không nghĩ ra không có nghĩa là nhất định phải sử dụng một phương án có tính khả thi không cao.” Lý Hàn Sơn ngập ngừng chút rồi nói: “Hơn nữa tính cách và thói quen của con người cũng không thay đổi trong một sớm một chiều đâu. Khả năng mô phỏng và biểu diễn kém cỏi chỉ tạo hiệu ứng trái ngược lại thôi.”

“Cậu cũng chưa thử thì làm sao mà biết tốt xấu được.” Chu Như Diệu hạ khóe miệng xuống, ngửa cằm lên rồi cười nói: “Hay là thế này đi, bây giờ chúng ta bốc thăm, viết tên vào giấy rồi rút thăm được không?”

Lý Hàn Sơn cau mày nhưng không nói gì. Cố Chi Hành thấy cậu ta không nói gì nên nhướng mày ra hiệu cho Chu Như Diệu.

Chu Như Diệu hiểu ý, cúi đầu xuống lật tìm giấy bút trong cặp sách, một lát sau, cậu tạo ra ba cục giấy.

Cậu để trong lòng bàn tay, lắc lên, để nó trên tay. Ba người, mỗi người chọn một cục giấy.

Ban đầu Chu Như Diệu không giấu nổi chuyện gì, cậu cứ cười hớn hở mở tờ giấy ra: “Bây giờ tôi là Lý Hàn Sơn rồi.”

Nói xong, cậu thu lại nụ cười, đến cả tư thế đứng huênh hoang của cậu cũng được thu lại không ít.

Lý Hàn Sơn mím môi, nói: “Cố Chi Hành.”

Cố Chi Hành nhìn tờ giấy trong tay một lúc, một lúc lâu rồi mới cố gắng cười một nụ cười méo mó.

Chu Như Diệu: “A Hành, đó là tôi sao?”

Cố Chi Hành: “Khó để nhìn ra lắm sao?”

Chu Như Diệu: “Nói thế nào nhỉ, trông hơi đáng sợ.”

Cố Chi Hành: “Sao cậu không nói Lý Hàn Sơn ấy, cậu ấy không hề cố gắng để diễn tôi.”

Hai người họ đều quay sang nhìn Lý Hàn Sơn.

Lý Hàn Sơn im lặng vài giây, mặt cậu ta lại lạnh lùng, đôi mắt lại bình tĩnh, không biểu cảm gì, đôi môi mỏng khẽ cong lên.

Rõ ràng chỉ thay đổi biểu cảm một chút thôi nhưng ngay lập tức, khí chất ôn hòa, quý phái trên người cậu ta biến mất khá nhiều. Cả người cậu ta có vẻ gì đó lạnh lùng nham hiểm một cách khó hiểu.

Chu Như Diệu và Cố Chi Hành không nói gì một lúc lâu, làm Lý Hàn Sơn bị nhìn đến mức không được thoải mái.

Lý Hàn Sơn: “Làm sao thế?”

Cố Chi Hành: “Cậu không bình thường lắm.”

Chu Như Diệu: “Vốn là ở trong sách bảo cậu cố chấp, điên cuồng tôi còn không tin. Nhưng mà bây giờ thì tôi hơi tin rồi.”

Không phải là hai cậu bảo tôi làm vậy sao?

Đi từ trong ký ức ra, Lý Hải Sơn bắt đầu hối hận vì dễ dàng tin tưởng vào chủ ý của họ. Sau đó cậu ta cũng âm thầm thấy xấu hổ thay cho bộ óc nghĩ phương án này khả thi.

Ba người họ cứ như vậy, đi lên du thuyền với ánh mắt kỳ lạ của những bạn học sinh xung quanh.

Trú Hành Hàn Băng quy mô không được tính là lớn lắm, chỉ có chín tầng thôi. Bốn tầng là phòng ở của khách, tầng năm đến tầng tám là các loại nhà hàng trên thuyền và các câu lạc bộ vận động, giải trí, các cửa hàng miễn thuế vân vân. Tầng trên cùng là khu hoạt động trên khoang.

“Phòng 4010, đây rồi.” Chu Như Diệu quẹt thẻ phòng để mở cửa. Thứ đầu tiên đập vào mắt là nơi ngắm cảnh ở chỗ sâu nhất trong phòng, cửa sổ kính lớn có thể nhìn hết được cảnh bên ngoài. Cậu ấy còn chưa xách hành lý lên đã chạy qua đó, dính mặt vào cửa sổ, bắt đầu ngắm cảnh: “A Hành, mau đến đây xem đi, cảnh ở đây chán ghê.”

Cố Chi Hành: “…”

Cô đạp hành lý ở cửa một cái: “Mau thu dọn hành lý đi.”

Lý Hàn Sơn im lặng mang túi vào trong khoang phòng, nhìn xung quanh rồi chọn bừa một phòng.

Cậu ta mang hành lý vào trong phòng, nói: “Hy vọng nếu không cần thiết thì chúng ta đừng làm phiền nhau.”

Chu Như Diệu “chẹp” một tiếng: “Làm cái gì thế? Sống cùng một chỗ luôn rồi, sao phải khách sáo với nhau thế làm gì.”

Bọn họ đặt một phòng khoang có ba phòng nhỏ, bao gồm cả phòng tắm độc lập, đài ngắm cảnh, phòng khách.

“Đúng vậy, bọn tôi có ép cậu đâu.” Cố Chi Hành ngập ngừng một chút rồi nói trông đầy vẻ nghiêm túc: “Bọn tôi chỉ nói cậu ở một mình có khả năng sẽ bị ám sát thôi.”

Đây rõ ràng là uy hiếp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Hàn Sơn mỉm cười, đang định nói gì thì Chu Như Diệu lại đi tới, đứng bên cạnh cậu ta, cười một nụ cười đầy ý vị: “Rất hài hước.”

Cố Chi Hành mở miêng ra, cười một tràng rất tròn vành rõ chữ: “Ha ha ha ha ha.”

Lý Hàn Sơn nói: “Bây giờ không có ai khác cả.”

“Bây giờ cậu thả lỏng thì lát diễn kiểu gì?”

Cố Chi Hành nói rất nghiêm túc: “Cậu tưởng đầu gấu trường dễ làm lắm à?”

Lý Hàn Sơn: “Tôi không thấy nó khó ở đâu cả.”

Cố Hành Chi “xì” một tiếng, cực kỳ tức giận.

Chu Như Diệu nói: “Đừng có xem thường bọn tôi. Tôi hỏi cậu nhé, nếu cậu là đầu gấu trường trung học Thịnh Hoài, cậu phải bảo vệ trật tự thế giới ngầm của cả ngôi trường, hơn nữa có điều trùng hợp là cậu gặp hai học sinh lớp 10 đánh nhau, thế thì cậu phải làm thế nào?”

Báo cho giáo viên? Coi như chưa thấy?

Lý Hàn Sơn suy nghĩ một chút rồi quyết định trả lời theo cách của một học sinh hư: “Giúp bên đúng đánh nhau.”

Chu Như Diệu không nhịn nổi, bật cười: “Sai rồi, A Hành, nói xem cậu sẽ làm thế nào đi.”

Cố Chi Hành nhếch mép, cười khểnh: “Đánh cho bọn họ một trận rồi thu phí bảo kê, cho bọn họ ngoan ngoãn lại.”

Hai người giữ trật tự hay là tạo ra sự hỗn loạn thế?

Du thuyền chưa bắt đầu đi lâu thì hai khối đã được chia ra hai hướng đi nghe người ta nói kiến thức giữ an toàn và huấn luyện cứu sinh rồi. Đây là một mục không thể thiếu nếu đi du thuyền.

Sau khi buổi huấn luyện cứu sinh kết thúc, các học sinh được hoạt động tự do.

Cố Chi Hành lười về phòng nên đề nghị lên khoang tầng cao nhất để ngắm cảnh, hai người còn lại không có ý gì.

Trên khoang thuyền, ngoài đài ngắm cảnh biển ra thì còn mấy câu lạc bộ bơi lác đác trên đó, có cả hoạt động lướt sóng, nhảy dù trên khoang thuyền nữa. Nhưng mà ba người họ đều không muốn vận động lắm nên chọn bừa một chỗ mát mẻ để ngồi xuống. Không lâu sau, tiếng hò hét của các học sinh nam, học sinh nữ bắt đầu vang lên từ chỗ lướt sóng ở đằng xa.

Cố Chi Hành nhìn qua, cô thấy cô gái mặc đồ lướt sóng, chân đạp trên ván lướt, đứng ở đầu cơn sóng, tạo ra một đường cong rất đẹp. Mái tóc màu đen đã ướt dính vào chiếc cổ thon gầy trắng xinh. Có vài giọt nước trên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt cong cong ánh lên bọt sóng màu trắng.

Trong tiếng hò hét của những chàng trai cô gái xung quanh, cô ấy vẫn rất bình tĩnh, nụ cười nơi khóe miệng lại càng cuốn hút.

Cố Chi Hành tay gõ gõ xuống đầu gối, cô đang định đứng dậy để xem thì cảm giác hai bên vai đồng thời bị Lý Hàn Sơn và Chu Như Diệu ấn xuống.

Lý Hàn Sơn nói: “Trí nhớ của tôi tốt lắm, vậy nên những gì Chu Như Diệu ghi trên sổ tôi đều nhớ cả.”

Cố Chi Hành hơi ngơ ngác: “Hả?”

Lý Hàn Sơn thu tay lại, lấy cái bịt tai ra từ trong túi. Cố Chi Hành đột nhiên có dự cảm không lành, cô quay đầu lại nhìn Chu Như Diệu.

Chu Như Diệu lật cuốn sổ ra, cậu cười, khiến miệng cậu tạo thành một đường cong.

Cố Chi Hành giữ tay Lý Hàn Sơn lại, một tay khác giành lấy cái bịt tai mà cậu ta chưa kịp dùng, ném thật mạnh ra xa.

Lý Hàn Sơn trợn tròn mắt lên, nhỏ giọng nói: “Cậu điên à, cậu làm cái gì thế? Đây là câu chuyện của cậu chứ có phải của tôi đâu.”

Cố Chi Hành nói như mình có lý lắm vậy: “Con mẹ nó lẽ nào tôi chưa từng nghe chuyện cậu đẩy cô gái khác vào tường bảo đừng rời đi à?”

Chu Như Diệu đứng dậy, cười híp mắt, đi sau hai người bọn họ, mỗi tay để trên vai một người.

Giọng cậu ấy rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất xa: “Nào, cùng nghe đi, không ai trốn được đâu.”

Lý Hàn Sơn đỏ mắt nhìn Cố Chi Hành. Cố Chi Hành nhìn Lý Hàn Sơn rồi cười ác. Cuối cùng, chỉ có giọng khàn khàn của Chu Như Diệu truyền tới thôi.

“Trong trường trung học Thịnh Hoài, người không nên làm quen nhất chắc là Cố Chi Hành và Ứng Thái Liên, một người là người thừa kế của nhà họ Cố giàu có, lạnh lùng kiêu ngạo, bướng bỉnh, phong lưu. Một người nhà nghèo, yếu đuối dễ bắt nạt, tính tính rất mềm mỏng. Nhưng mà Ứng Thái Liên sai ở chỗ trông y hệt như chị gái, chỉ vì trong một chuyến du lịch học tập, góc nghiêng của chị gái khi lướt sóng thu hút sự chú ý của Cố Chi Hành. Chuyến du lịch học tập kết thúc, chị gái đi du học ở nước ngoài, còn cô ấy thì bị ép phải trở thành chú chim nhỏ bên cạnh cậu, ngày nào cũng mượn thế của Cố Chi Hành để bắt nạt người khác, cáo mượn oai hùm. Mọi người thấy Cố Chi Hành yêu chiều dung túng nên không ai dám làm gì cô ấy cả. Chỉ có Ứng Thái Liên mới biết cô ấy đang bị Cố Chi Hành rèn giữa, phải làm một đứa yểu điệu. Mở miệng thì gọi anh trai, ngậm miệng lại thì liếc mắt đưa tình, ôm tay, giậm chân.”

Chu Như Diệu đọc xong, cậu liếm môi, trông hơi khó xử.

Nhưng mà cậu ấy thấy hai gương mặt méo mó của Lý Hàn Sơn và Cố Chi Hành thì lại có động lực đọc tiếp ngay: “Lâu dần, Ứng Thái Liên nghĩ cô ấy đã quen rồi, nhưng đến khi chị cô quay lại, cô ấy bị bỏ rơi. Khi Ứng Thái Liên thấy cuối cùng mình cũng được tự do rồi, Lý Hàn Sơn.”

Lý Hàn Sơn ngắt lời cậu ấy: “Tôi có nhìn thấy tên tôi trong cuốn sổ đâu.”

Chu Như Diệu cười kiểu vừa bất cần vừa châm biếm: “Tên Ứng Thái Liên phức tạp quá, vậy nên lúc viết cậu tôi vẽ một vòng tròn, vòng tròn là cậu.”

Lý Hàn Sơn sụp đổ trong sự thầm lặng.

“Vậy mà Lý Hàn Sơn lại nhìn trúng cái đứa giả tạo kia, lại còn tiêu tốn một đống tiền để bao nuôi nữa, chỉ vì thích nghe cô ấy gọi mình là anh trai. Nhưng may mà Lý Hàn Sơn tuy bản tính lạnh lùng cố chấp nhưng vẫn luôn ôm cái vỏ bọc quý công tử nho nhã, dịu dàng. Cô ấy sống thoải mái hơn sống bên Cố Chi Hành nhiều, nhưng lúc này, Cố Chi Hành lại thấy không cam lòng. Một ngày nào đó, cô kéo cô ấy xông vào trong trạm phát thanh, tuyên bố với toàn trường Ứng Thái Liên là người phụ nữ của cô.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Như Diệu đọc một loạt rất dài rồi bắt đầu uống nước ừng ực cả.

Cố Chi Hành im lặng một lát rồi nói: “Lý Hàn Sơn, gu cậu là kiểu này hả?”

Lý Hàn Sơn im lặng một lát ròi nói: “Cậu không thích à?”

Chu Như Diệu uống nước xong thì về chỗ nằm, biểu cảm trông vui vẻ vô cùng, cậu ấy nói: “Theo tôi thấy, nữ chính của cậu, bọn tôi không tiếp xúc là xong. Dù sao thì trong mơ cô ấy luôn là một người đáng thương bị đám chủ nghĩa tư bản này bắt nạt.”

Cố Chi Hành không hùa theo bọn họ, chỉ trầm tư suy nghĩ một chút rồi bảo: “Hai cậu không tò mò cái đứa yểu điệu đấy yểu điệu như thế nào sao?”

“Không phải tôi vừa đọc rồi sao, gọi người ta là anh trai, liếc mắt đưa tình, thích giậm chân chân.”

Chu Như Diệu nói “từ láy” nghe hơi buồn nôn.

Lý Hàn Sơn nói: “Tại sao thế thôi mà cũng có thể làm tôi bỏ tiền ra bao nuôi cô ấy thế?”

“Làm sao mà tôi biết được.” Chu Như Diệu trợn mắt một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng mà cũng chưa chắc, khẩu vị của mấy người có tiền chúng ta khó nói lắm. Lần trước A Hành nhặt được một cái cành cây đẹp còn vác theo về chung cư đóng khung treo lên nữa kìa.”

Cố Chi Hành nhìn Chu Như Diệu, mặt lạnh lùng: “Cậu mà không giành với tôi thì tôi có phải đóng khung treo lên không?”

Chu Như Diệu cau mày, giọng điệu đầy vẻ bất mãn: “Nhưng mà rõ ràng là tôi nhìn thấy trước mà.”

Hai cậu là chó à?

Cố Chi Hành lại quay đầu lại nói: “Đúng rồi, cái cành cây đấy đẹp thật, lần sau cậu đến nhà tôi tôi có thể cho cậu chơi một chút.”

Lý Hàn Sơn nói: “Thôi cảm ơn.”

“Sao cậu cho cậu ta chơi không cho tôi chơi cơ?” Chu Như Diệu uất ức lắm, cậu ấy lại lấy điện thoại ra chọc chọc vài cái: “Tôi chụp ảnh rồi, cậu xem xong không từ chối đâu.”

Lý Hàn Sơn liếc một cái, nói ra theo bản năng: “Thẳng quá, mượt quá.”

Cố Chi Hành và Chu Như Diệu đều ngớ người, sau đó, mặt họ có nét khen ngợi, ánh mắt như đang tán thưởng cậu ta.

Không đúng, sao mình lại quan sát nó thật nhỉ, tại sao lại khen thật nhỉ. Vào khoảnh khắc đó, cậu ta đang thầm mắng bản thân, vậy mà mình lại bị rơi vào cách suy nghĩ của bọn họ. Đồng thời, cậu ta cũng khuyên não mình đừng rơi vào địa ngục vô hình đó nữa.

Ba người họ từ nhà ăn đi về khoang phòng là buổi tối rồi. Biển bên ngoài đài quan sát lấp la lấp lánh, mặt trăng treo ở nơi xa xa, trông cứ như đống mực tàu nồng quá không hòa loãng ra được.

Chu Như Diệu mệt mỏi ngã ra sô pha: “Mệt quá đi, vừa phải trốn khối mỹ thuật vừa phải trốn Ứng Thái Liên, cứ như đánh du kích vậy, không chịu được nữa rồi.”

Cố Chi Hành cũng mệt đến mức buồn ngủ, nằm ở một bên của ghế sô pha: “Mệt quá, cách điểm dừng đầu tiên còn bao xa nữa vậy?”

“Không còn cách nào khác cả, gặp rồi thì cũng chỉ có thể.” Lý Hàn Sơn tự dưng ngừng lại: “Đưa quyển sổ cho tôi, hình như tôi để xót gì đó.”

“Biết rồi biết rồi, đừng giục nữa, mệt chết đi được.”

Chu Như Diệu dùng chút sức lực cuối cùng để sờ trên người, sờ mãi mới tìm được cuốn sổ, ném qua chỗ Lý Hàn Sơn.

Lý Hàn Sơn nhận được xong lập tức cúi đầu đọc nó. Cố Chi Hành nằm trên ghê sô pha, cô có hơi thiêm thiếp rồi.

Chu Như Diệu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn Lý Hàn Sơn: “Sao thế?”

Lý Hàn Sơn bỏ quyển sổ xuống, nói: “Sao những nội dung liên quan đến Lục Man chỉ ghi chuyện của mười năm sau thế, không có nội dung gì về việc cô ấy quay về tính kể các thứ.”

Chu Như Diệu thấy hơi nghi ngờ: “Sao trông cậu đầy vẻ ngờ vực thế. Yên tâm đi, không đến mức để cậu chết ngay đâu. Chỉ là trong mơ phần lớn toàn là chuyện của cô ấy mười năm sau, sau đó mới sống lại, sau đó thì cậu chết rồi, tôi cũng tỉnh dậy.”

Lý Hàn Sơn: “Không đến mức chết ngay?”

Chu Như Diệu chớp mắt, cười hi hi cả.

Lý Hàn Sơn đưa quyển sổ qua đó, hít một hơi thật sâu: “Kỳ lạ quá, vì từ những gì cậu ghi chép và miêu tả thì gần như không có gì nhắc đến chuyến du lịch học tập này cả.”

Cố Chi Hành đưa một tay ra, ôm lấy phần sau của sô pha để đứng dậy, giọng nói của cô cứ bị ngắt quãng: “Liệu có khi nào, Lục Man không hề đến không?”

Lý Hàn Sơn cau mày, hỏi Cố Chi Hành: “Cậu không điều trả à?”

Biểu cảm của Cố Chi Hành trông hết sức kỳ lạ, cô nhìn Chu Như Diệu: “Cậu không điều tra gì à?”

Chu Như Diệu nhìn Lý Hàn Sơn, giọng hơi ngập ngừng: “Đây không phải cuốn tiểu thuyết của cậu sao, tôi tưởng cậu điều tra rồi chứ.”

Hai cậu như này không điều tra gì mà bảo Lục Man cũng ở đây à? Con mẹ nó tôi làm mặt lạnh cả ngày nay để làm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Số ký tự: 0