Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
Chương 38
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
2024-11-19 00:38:27
Vào lúc chín giờ hai mươi ba phút sáng, tàu du lịch cập bến đầu tiên, thành phố G.
Thành phố G là một trong những thành phố du lịch được chào đón nhất trong nước, đương nhiên ưu điểm của nó là nhiều vô số kể, chỉ riêng những tòa kiến trúc cổ kính, nhịp sống chậm rãi, mức tiêu phí thấp, bốn mùa ấm áp như xuân là đã đủ khiến người ta lưu luyến quên về.
Đến tận lúc chuẩn bị gọi xe mà Cố Chi Hành vẫn còn luyến tiếc: “Hay là đến nghỉ hè chúng ta lại đến đây chơi nữa nhé?”
“Lúc hè người đông lắm.” Chu Như Diệu lập tức phản bác không nghĩ ngợi: “Hơn nữa, chẳng phải chúng ta đã nói kỳ nghỉ hè này sẽ đi trượt tuyết hay sao?”
Cố Chi Hành thở dài, lại nhìn sang Lý Hàn Sơn “Sao trông cậu mệt mỏi thế, tối hôm qua không ngủ sao?”
Lý Hàn Sơn đứng một bên, vẻ mặt mệt mỏi ngáp một cái: “Nếu không phải vì hôm qua phải làm rõ với các cậu xem trách nhiệm thuộc về ai, tôi sẽ không thành ra thế này.”
“Này thì có gì đâu, dù sao biết được Lục Man không đến là tốt rồi.” Chu Như Diệu giọng điệu thoải mái: “Lần này phải chơi thật vui nhé.”
Con ngươi đen láy của Lý Hàn Sơn vẫn bình thản: “Cậu nói nghe nhẹ nhàng thật.”
“He he.” Chu Như Diệu cười híp mắt, lại nhìn đồng hồ: “A Hành, bây giờ đã ba giờ rồi, hơn bốn giờ tàu du lịch sẽ lại khởi hành, cậu đã hết đồ cần mua rồi phải không?”
Lý Hàn Sơn và Chu Như Diệu đều chỉ tuỳ ý đi dạo, chỉ có Chu Như Diệu là đi loanh quanh xách theo không ít hàng thủ công mỹ mỹ nghệ, nói là muốn đặt trong nhà.
Cố Chi Hành đung đưa đồ vật trong tay: “Hết rồi, gọi xe trở về thôi.”
Chu Như Diệu gật đầu, cậu đang định đưa tay vẫy xe thì chợt nghe thấy một tiếng gọi.
“Lý Hàn Sơn!”
Một giọng nữ êm tai mang chút kinh ngạc truyền đến từ nơi xa.
Lý Hàn Sơn nhìn qua, một cô gái bên đường đối diện đang vẫy tay về phía cậu ta, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ ngạc nhiên, dường như bên cạnh còn có một cô gái vẻ ngoài tương tự đang đứng bên cạnh.
Là cô gái chơi lướt sóng hôm qua.
Huh? Ánh trăng sáng trong sách?
Chị của Ứng Thải Liên?
Cô ấy quen cậu ta?
Chu Như Diệu và Cố Chi Hành bên cạnh trưng ra vẻ mặt đã hiểu.
Chu Như Diệu: “Minh tu xiễn đạo ám độ trần thương từ khi nào thế?”
Cố Chi Hành: “Tôi biết ngay miệng cậu được lắm mà.”
Chu Như Diệu nắm lấy cổ tay của Chu Như Hành, giậm chân: “Anh ơi, người ta cũng muốn cái kia mà!”
Cố Chi Hành cất giọng cưng chiều: “Cho em, cái mạng này cũng cho em luôn.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Hai cô gã đã băng qua đường, đi đến trước mặt họ.
Cô gái chào hỏi khi nãy giọng điệu vô cùng quen thuộc: “Sao cậu lại ở đây? Đã lâu không gặp!”
“Ứng Thải Việt?” Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Lý Hàn Sơn cũng tìm được ấn tượng mơ hồ trong đầu mình, cậu ta nói tiếp: “Du lịch tu học.”
“Cậu cũng ở Thịnh Hoài à, chúng ta học cùng một trường mà sao tôi không biết nhỉ?” Trên mặt Ứng Thải Việt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn rất vui vẻ, cô ấy kéo cô gái bên cạnh đến trước mặt: “Em gái tôi, Ứng Thải Liên, lúc trước ba người chúng ta học cùng một lớp đấy, cậu còn nhớ không?”
Bọn họ là bạn học cùng lớp năm lớp bảy.
Lý Hàn Sơn gật đầu, nói: “Xin chào, đây là bạn của tôi.”
“Không cần phải giới thiệu đâu, dù cho tôi mới nhập học cũng biết được ho là ai mà, đúng chứ, Cố Chi Hành, Chu Như Diệu?” Ứng Thải Việt hào phóng nở một nụ cười rạng rỡ với Cố Chi Hành và Chu Như Diệu: “Ngược lại là cậu, mọi người chỉ gọi cậu là học sinh chuyển trường, có thành tích tốt và chơi thân với Cố Chi Hành.”
Lý Hàn Sơn căng khóe miệng: “Phải không? Vậy là tôi được thơm lây rồi.”
Vẻ mặt Cố Chi Hành lạnh nhạt: “Đừng khách sáo, chàng trai cool ngầu của Địa Ngục.”
Chu Như Diệu nó: “Đừng ngại, chàng trai cool ngầu của Địa Ngục.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Sao tự nhiên gọi cái biệt danh quái quỷ ấy vào lúc này chứ?
Hoàng hôn trên biển đượm sắc hoa hồng rực rỡ, hoà vào ảnh ngược trên mặt biển càng thêm lộng lẫy hơn.
Cửa khoang buồng trong được mở ra, Lý Hàn Sơn cất thẻ phòng, ngồi xuống.
Chu Như Diệu vươn vai, nói: “Chừng nào mới ăn cơm đây, tôi sắp đói chết rồi.”
“Đợi tôi xếp đồ xong đã.” Cố Chi Hành vừa ôm một đống hộp quà đi mở cửa phòng mình vừa nói: “Nhiều nhà hàng như vậy, muốn đi lúc nào chẳng được.”
“Được rồi.” Chu Như Diệu lấy điện thoại ra bắt đầu sạc pin, lại nhìn Lý Hàn Sơn: “Phải rồi, cậu ở cùng lớp với nữ chính mà không nhớ sao?”
Lý Hàn Sơn nói: “Tôi không muốn lãng phí trí nhớ của mình vào việc này.”
Trong phòng của Cố Chi Hành vang lên mấy tiếng lạch cạch lộp bộp.
Mấy giây sau, Cố Chi Hành bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại: “Tôi dẹp đồ xong rồi.”
Lý Hàn Sơn: “Cậu chỉ vứt đồ vào một góc thôi phải không?”
Cố Chi Hành: “... Chính xác.”
Chu Như Diệu đứng lên, cực kỳ vui vẻ: “Vậy bây giờ chúng ta đi ăn đi, hôm qua tôi nhìn thấy một nhà hàng trang hoàng rất đẹp.”
Cố Chi Hành gật đầu, lại bất chợt nói: “Các cậu có cảm giác gì với đôi chị em mà chúng ta vừa gặp phải kia không?”
“Cảm giác gì?” Chu Như Diệu gãi đầu, mở cửa ra: “Cảm giác người chị, tên là Ứng Thải Việt nhỉ? Tính cách của người chị cũng khá đấy, rất biết cách nói chuyện cũng dễ hòa đồng với người khác. Còn về cô em gái, hình như, ừm…”
Lý Hàn Sơn cũng đứng dậy, ra khỏi buồng trong, nói: “Rất tự ti.”
Cố Chi Hành khoá cửa lại, đuổi theo bước chân của bọn họ: “Nói thế nào.”
Lý Hàn Sơn cẩn thận nhớ lại cảnh tượng trước khi bọn họ tách ra.
Khi ấy, đúng lúc hai tên ngu ngốc này dùng cái tên ngốc nghếch để gọi cậu ta, lúc Ứng Thải Việt nghe được thì cười như điên, còn Ứng Thải Liên thì ban đầu cũng muốn cưới, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Ứng Thải Việt thì thu lại nét mặt, cúi thấp đầu.
Cuối cùng, khi bọn họ tạm biệt lẫn nhau, Ứng Thải Liên cũng nhìn Ứng Thải Việt vẫy tay chào tạm biệt trước, sau đó lại cúi đầu, không phản ứng gì.
Đây là điều thường thấy về mặt tâm lý học, là phản ứng theo quán tính của việc thiếu quyền lên tiếng, cũng là biểu hiện của sự tự ti.
Nhưng cậu ta không muốn phân tích cho bọn họ nghe, dẫu sao cái biệt danh ngu ngốc mà bọn họ cố ý nhắc đến kia đã đủ khiến cho người ta bực bội rồi.
Lý Hàn Sơn nở một nụ cười lễ phép, đổi chủ đề: “Cậu hỏi cái này làm gì? Chẳng phải không định tiếp xúc hay sao?”
“Phải, nhưng tôi tò mò quá.” Đôi mắt đen láy của Cố Chi Hành ngưng trọng, vẻ mặt ngay thẳng “Tôi thật tò mò cô ấy sẽ làm nũng như thế nào, chỉ là, rất tò mò.”
Chu Như Diệu giơ cả hai tay đồng ý: “Tôi cũng tò mò.”
Lý Hàn Sơn: “... Thu lại lòng tò mò của mấy cậu đi.”
“Nhưng mà nói đến tò mò.” Đi được mấy bước, Lý Hàn Sơn quay đầu nói: “Tôi lại thấy rất tò mò tại sao hai người lại lấy cái biệt danh gì mà anh chàng cool ngầu của địa ngục chẳng đâu ra đâu này để đặt cho tôi thế?”
Cố Chi Hành nhìn cậu ta với vẻ cực kỳ khó hiểu: “Không thì, hành giả ma quỷ?”
Chu Như Diệu đưa ra ý kiến mới: “Sứ đồ Minh giới?”
Lý Hàn Sơn: “... Đủ rồi, còn biệt danh của hai người là gì?”
Cố Chi Hành: “Anh Hành, A Hành, đại loại vậy.”
Chu Như Diệu: “Mặt trời nhỏ? Như Diệu? Diệu Diệu? Chúc Chúc?”
Lý Hàn Sơn: “...?”
Không phải, vì sao biệt danh của mấy cậu nghe bình thường như thế, còn cậu ta lại gọi là anh chàng cool ngầu của Địa Ngục gì đó chứ? Rốt cuộc là vì sao?
Lý Hàn Sơn còn chưa suy sụp xong đã nghe thấy Cố Chi Hành hỏi: “Người phía trước là đôi chị em kia đúng không?”
Sau đó lại nghe thấy tiếng chào hỏi nhiệt tình hoạt bát của Chu Như Diệu: “Trùng hợp nhỉ, chúng tôi muốn đi ăn tối, đi cùng không?”
Lý Hàn Sơn chau mày, nhìn về phía Cố Chi Hành: “Chẳng phải đã nói là sẽ không tiếp xúc sao?”
Cố Chi Hành im lặng mấy giây, sau đó cô dùng ánh mắt hết sức phức tạp mà nói: “Xin lỗi, chúng tôi thật sự quá tò mò.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Tôi chỉ không nói chuyện mới một phút mà mấy cậu lại bắt đầu tò mò nữa rồi?
Đây là một nhà hàng kiểu Thái, dùng màu vàng kim làm chủ đề kết hợp với các nhiều kiểu trang trí phức tạp tráng lệ khiến cả nhà hàng đều toát lên một sự nguy nga lộng lẫy.
Năm người ngồi vào gian ghế trong góc, cảnh biển ngoài cửa sổ vừa mỹ lệ lại yên tĩnh.
Đối với kiểu người mặt lạnh không thích nói chuyện như Cố Chi Hành, Ứng Thải Việt cũng không cảm thấy xấu hổ, cô ấy vẫn bình tĩnh như thường mà khuấy động bầu không khí.
Ứng Thải Liên cộng thêm Chu Như Diệu nói nhiều khiến bầu không khí giữa năm người cũng tạm coi là hoà hợp.
Nhưng dường như Ứng Thải Việt có chuyện nên rời đi trước, còn nhờ ba người bọn họ chăm sóc Ứng Thải Liên. Lúc này, cảnh tượng hòa hợp giả dối khi nãy thoáng cái đã vỡ tan, chỉ còn lại Chu Như Diệu xấu hổ tự nói tự đáp, Ứng Thải Liên chỉ cúi đầu đếm hạt cơm trên bàn.
Mấy giây sau, Ứng Thải Liên cũng đứng dậy, khẽ nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Nói rồi, cô ấy cũng rời đi trong hoảng loạn.
Chu Như Diệu gãi đầu trong nỗi bất lực: “Vì sao cô ấy không nói câu nào hết vậy chứ?”
Cố Chi Hành thở dài: “Hay là bỏ đi, tôi thấy cô ấy như thế cũng không giống kiểu người có thể làm nũng.”
Lý Hàn Sơn ngập ngừng: “Con gái cũng đâu thể nào làm nũng với người mình không quen, đúng không?”
“Vậy chẳng lẽ chúng ta phải làm thân trước rồi mới xem được à?” Chu Như Diệu trừng lớn mắt: “Như vậy có tốn thời gian quá không nhỉ?”
Cố Chi Hành uống một ngụm nước, nói: “Vậy thì bỏ đi, chỉ vì tò mò đơn thuần mà đi làm thân rồi quấn lấy người ta thì ngu quá.”
“Vậy cũng phải.” Chu Như Diệu nhún vai: “Đợi lát nữa ăn xong thì đưa cô ấy về, đừng tiếp xúc gì nữa, dù sao câu chuyện của cô ấy cũng không có ảnh hưởng gì.”
“Thật mừng vì mấy cậu chỉ ngốc chứ không xấu.”
Lý Hàn Sơn mỉm cười.
Ứng Thải Liên trở lại rất nhanh, ba người không nói gì nữa, một bữa ăn đơn giản rất nhanh đã ăn xong.
Ba người đến phía trước tính tiền, Ứng Thải Liên cúi đầu theo thói quen, chậm rãi đi theo sau.
Chu Như Diệu trộm quay đầu nhìn Ứng Thải Liên một cái, nói “Thật tò mò cô ấy làm thế nào để khiến cậu chạy đến trạm phát thanh làm chuyện như thế.”
“Đừng nói nữa, chúng ta đã nói là sẽ từ bỏ rồi.” Cố Chi Hành vừa xoa cổ tay vừa thở dài, nói tiếp: “Lý Hàn Sơn cậu không tò mò vì sao cậu lại bỏ tiền vì cô ấy sao?”
Trong lòng Lý Hàn Sơn bình tĩnh thật lâu, lại niệm thêm rất nhiều lần dãy số Fibonacci, cuối cùng mới nói: “Các cậu có từng nghĩ tới việc sáng tác văn chương đều bao gồm xử lý nghệ thuật, cho dù cái gọi là yêu tinh nhỏ nũng nịu kia cũng là do yêu cầu của cốt truyện. Hơn nữa, trong hiện thực, làm gì có cô gái nào rảnh rỗi đến nỗi đi làm nũng õng ẹo với người lạ đâu.”
Lý Hàn Sơn tiến hành tuyên bố tổng kết: “Các cậu đừng để tư duy bị bó buộc vào cái gọi là tiểu thuyết và trong mơ nữa.”
Cố Chi Hành ngây ra giây lát, thở dài xót thương: “Nghe người nói một lời còn hơn nghe nói cả một buổi.”
Chu Như Diệu cũng nói: “A Hành, là mười năm đọc sách.”
Cố Chi Hành sửa lại: “Nghe người mười năm đọc sách còn hơn nghe nói cả một buổi.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Câu ta không kìm nổi nữa, mặt không cảm xúc nói: “Tính tiền trước đã.”
Cố Chi Hành quay đầu, lúc này mới phát hiện có người đã xếp hàng phía sau họ rồi, ông chủ đứng sau quầy thu ngân cũng mất kiên nhẫn: “Bàn số mấy?”
Cố Chi Hành: “Bàn số 72.”
Cô vừa chuẩn bị lấy thẻ tín dụng ra thì lại nghe thấy giọng nói của Ứng Thải Liên: “Kia, cái kia, ngại quá.”
Cố Chi Hành quay đầu, chỉ nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ đỏ ửng của Ứng Thải Liên, giọng nói rất khẽ: “Cậu có thể trả tiền giúp tôi không, tôi quên mang thẻ theo, trở về tôi sẽ chuyển tiền trả cho cậu.”
Vốn dĩ Cố Chi Hành cũng định mời khách, nghe cô ấy nói như thế thì lại cảm thấy buồn cười. Cô tựa vào quầy thu ngân, môi mỏng hơi nhếch lên, đang định lên tiếng thì lại nghe thấy một giọng nói truyền đến: “Em gái nhỏ, gọi một tiếng anh trai, tôi mời em.”
Cố Chi Hành lia mắt nhìn qua, nhìn thấy một gã trai đứng sau bọn họ có giọng nói mạnh mẽ, dáng vẻ cà lơ phất phơ, đang cười trông đến là lưu manh.
“Mày con mẹ nó…”
Cố Chi Hành mắng tục, vừa định nhấc chân lên thì lại thấy Ứng Thải Liên xấu hổ đỏ cả mặt. Sau đó, Ứng Thải Liên nắm chặt hai tay, con ngươi đen láy óng ánh nước, cô ấy cắn môi đỏ giậm chân, dáng vẻ vừa sốt ruột vừa xấu hổ.
Cô ấy run giọng, vừa mềm mại vừa ngọt ngào: “Anh ơi…”
Cố Chi Hành: “...”
Lý Hàn Sơn: “...”
Chu Như Diệu: “...”
Không phải, hoá ra bản thân cậu tự mình chịu dáng vẻ yêu tinh nhỏ nũng nịu này à?
Thành phố G là một trong những thành phố du lịch được chào đón nhất trong nước, đương nhiên ưu điểm của nó là nhiều vô số kể, chỉ riêng những tòa kiến trúc cổ kính, nhịp sống chậm rãi, mức tiêu phí thấp, bốn mùa ấm áp như xuân là đã đủ khiến người ta lưu luyến quên về.
Đến tận lúc chuẩn bị gọi xe mà Cố Chi Hành vẫn còn luyến tiếc: “Hay là đến nghỉ hè chúng ta lại đến đây chơi nữa nhé?”
“Lúc hè người đông lắm.” Chu Như Diệu lập tức phản bác không nghĩ ngợi: “Hơn nữa, chẳng phải chúng ta đã nói kỳ nghỉ hè này sẽ đi trượt tuyết hay sao?”
Cố Chi Hành thở dài, lại nhìn sang Lý Hàn Sơn “Sao trông cậu mệt mỏi thế, tối hôm qua không ngủ sao?”
Lý Hàn Sơn đứng một bên, vẻ mặt mệt mỏi ngáp một cái: “Nếu không phải vì hôm qua phải làm rõ với các cậu xem trách nhiệm thuộc về ai, tôi sẽ không thành ra thế này.”
“Này thì có gì đâu, dù sao biết được Lục Man không đến là tốt rồi.” Chu Như Diệu giọng điệu thoải mái: “Lần này phải chơi thật vui nhé.”
Con ngươi đen láy của Lý Hàn Sơn vẫn bình thản: “Cậu nói nghe nhẹ nhàng thật.”
“He he.” Chu Như Diệu cười híp mắt, lại nhìn đồng hồ: “A Hành, bây giờ đã ba giờ rồi, hơn bốn giờ tàu du lịch sẽ lại khởi hành, cậu đã hết đồ cần mua rồi phải không?”
Lý Hàn Sơn và Chu Như Diệu đều chỉ tuỳ ý đi dạo, chỉ có Chu Như Diệu là đi loanh quanh xách theo không ít hàng thủ công mỹ mỹ nghệ, nói là muốn đặt trong nhà.
Cố Chi Hành đung đưa đồ vật trong tay: “Hết rồi, gọi xe trở về thôi.”
Chu Như Diệu gật đầu, cậu đang định đưa tay vẫy xe thì chợt nghe thấy một tiếng gọi.
“Lý Hàn Sơn!”
Một giọng nữ êm tai mang chút kinh ngạc truyền đến từ nơi xa.
Lý Hàn Sơn nhìn qua, một cô gái bên đường đối diện đang vẫy tay về phía cậu ta, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ ngạc nhiên, dường như bên cạnh còn có một cô gái vẻ ngoài tương tự đang đứng bên cạnh.
Là cô gái chơi lướt sóng hôm qua.
Huh? Ánh trăng sáng trong sách?
Chị của Ứng Thải Liên?
Cô ấy quen cậu ta?
Chu Như Diệu và Cố Chi Hành bên cạnh trưng ra vẻ mặt đã hiểu.
Chu Như Diệu: “Minh tu xiễn đạo ám độ trần thương từ khi nào thế?”
Cố Chi Hành: “Tôi biết ngay miệng cậu được lắm mà.”
Chu Như Diệu nắm lấy cổ tay của Chu Như Hành, giậm chân: “Anh ơi, người ta cũng muốn cái kia mà!”
Cố Chi Hành cất giọng cưng chiều: “Cho em, cái mạng này cũng cho em luôn.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Hai cô gã đã băng qua đường, đi đến trước mặt họ.
Cô gái chào hỏi khi nãy giọng điệu vô cùng quen thuộc: “Sao cậu lại ở đây? Đã lâu không gặp!”
“Ứng Thải Việt?” Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Lý Hàn Sơn cũng tìm được ấn tượng mơ hồ trong đầu mình, cậu ta nói tiếp: “Du lịch tu học.”
“Cậu cũng ở Thịnh Hoài à, chúng ta học cùng một trường mà sao tôi không biết nhỉ?” Trên mặt Ứng Thải Việt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn rất vui vẻ, cô ấy kéo cô gái bên cạnh đến trước mặt: “Em gái tôi, Ứng Thải Liên, lúc trước ba người chúng ta học cùng một lớp đấy, cậu còn nhớ không?”
Bọn họ là bạn học cùng lớp năm lớp bảy.
Lý Hàn Sơn gật đầu, nói: “Xin chào, đây là bạn của tôi.”
“Không cần phải giới thiệu đâu, dù cho tôi mới nhập học cũng biết được ho là ai mà, đúng chứ, Cố Chi Hành, Chu Như Diệu?” Ứng Thải Việt hào phóng nở một nụ cười rạng rỡ với Cố Chi Hành và Chu Như Diệu: “Ngược lại là cậu, mọi người chỉ gọi cậu là học sinh chuyển trường, có thành tích tốt và chơi thân với Cố Chi Hành.”
Lý Hàn Sơn căng khóe miệng: “Phải không? Vậy là tôi được thơm lây rồi.”
Vẻ mặt Cố Chi Hành lạnh nhạt: “Đừng khách sáo, chàng trai cool ngầu của Địa Ngục.”
Chu Như Diệu nó: “Đừng ngại, chàng trai cool ngầu của Địa Ngục.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Sao tự nhiên gọi cái biệt danh quái quỷ ấy vào lúc này chứ?
Hoàng hôn trên biển đượm sắc hoa hồng rực rỡ, hoà vào ảnh ngược trên mặt biển càng thêm lộng lẫy hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa khoang buồng trong được mở ra, Lý Hàn Sơn cất thẻ phòng, ngồi xuống.
Chu Như Diệu vươn vai, nói: “Chừng nào mới ăn cơm đây, tôi sắp đói chết rồi.”
“Đợi tôi xếp đồ xong đã.” Cố Chi Hành vừa ôm một đống hộp quà đi mở cửa phòng mình vừa nói: “Nhiều nhà hàng như vậy, muốn đi lúc nào chẳng được.”
“Được rồi.” Chu Như Diệu lấy điện thoại ra bắt đầu sạc pin, lại nhìn Lý Hàn Sơn: “Phải rồi, cậu ở cùng lớp với nữ chính mà không nhớ sao?”
Lý Hàn Sơn nói: “Tôi không muốn lãng phí trí nhớ của mình vào việc này.”
Trong phòng của Cố Chi Hành vang lên mấy tiếng lạch cạch lộp bộp.
Mấy giây sau, Cố Chi Hành bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại: “Tôi dẹp đồ xong rồi.”
Lý Hàn Sơn: “Cậu chỉ vứt đồ vào một góc thôi phải không?”
Cố Chi Hành: “... Chính xác.”
Chu Như Diệu đứng lên, cực kỳ vui vẻ: “Vậy bây giờ chúng ta đi ăn đi, hôm qua tôi nhìn thấy một nhà hàng trang hoàng rất đẹp.”
Cố Chi Hành gật đầu, lại bất chợt nói: “Các cậu có cảm giác gì với đôi chị em mà chúng ta vừa gặp phải kia không?”
“Cảm giác gì?” Chu Như Diệu gãi đầu, mở cửa ra: “Cảm giác người chị, tên là Ứng Thải Việt nhỉ? Tính cách của người chị cũng khá đấy, rất biết cách nói chuyện cũng dễ hòa đồng với người khác. Còn về cô em gái, hình như, ừm…”
Lý Hàn Sơn cũng đứng dậy, ra khỏi buồng trong, nói: “Rất tự ti.”
Cố Chi Hành khoá cửa lại, đuổi theo bước chân của bọn họ: “Nói thế nào.”
Lý Hàn Sơn cẩn thận nhớ lại cảnh tượng trước khi bọn họ tách ra.
Khi ấy, đúng lúc hai tên ngu ngốc này dùng cái tên ngốc nghếch để gọi cậu ta, lúc Ứng Thải Việt nghe được thì cười như điên, còn Ứng Thải Liên thì ban đầu cũng muốn cưới, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Ứng Thải Việt thì thu lại nét mặt, cúi thấp đầu.
Cuối cùng, khi bọn họ tạm biệt lẫn nhau, Ứng Thải Liên cũng nhìn Ứng Thải Việt vẫy tay chào tạm biệt trước, sau đó lại cúi đầu, không phản ứng gì.
Đây là điều thường thấy về mặt tâm lý học, là phản ứng theo quán tính của việc thiếu quyền lên tiếng, cũng là biểu hiện của sự tự ti.
Nhưng cậu ta không muốn phân tích cho bọn họ nghe, dẫu sao cái biệt danh ngu ngốc mà bọn họ cố ý nhắc đến kia đã đủ khiến cho người ta bực bội rồi.
Lý Hàn Sơn nở một nụ cười lễ phép, đổi chủ đề: “Cậu hỏi cái này làm gì? Chẳng phải không định tiếp xúc hay sao?”
“Phải, nhưng tôi tò mò quá.” Đôi mắt đen láy của Cố Chi Hành ngưng trọng, vẻ mặt ngay thẳng “Tôi thật tò mò cô ấy sẽ làm nũng như thế nào, chỉ là, rất tò mò.”
Chu Như Diệu giơ cả hai tay đồng ý: “Tôi cũng tò mò.”
Lý Hàn Sơn: “... Thu lại lòng tò mò của mấy cậu đi.”
“Nhưng mà nói đến tò mò.” Đi được mấy bước, Lý Hàn Sơn quay đầu nói: “Tôi lại thấy rất tò mò tại sao hai người lại lấy cái biệt danh gì mà anh chàng cool ngầu của địa ngục chẳng đâu ra đâu này để đặt cho tôi thế?”
Cố Chi Hành nhìn cậu ta với vẻ cực kỳ khó hiểu: “Không thì, hành giả ma quỷ?”
Chu Như Diệu đưa ra ý kiến mới: “Sứ đồ Minh giới?”
Lý Hàn Sơn: “... Đủ rồi, còn biệt danh của hai người là gì?”
Cố Chi Hành: “Anh Hành, A Hành, đại loại vậy.”
Chu Như Diệu: “Mặt trời nhỏ? Như Diệu? Diệu Diệu? Chúc Chúc?”
Lý Hàn Sơn: “...?”
Không phải, vì sao biệt danh của mấy cậu nghe bình thường như thế, còn cậu ta lại gọi là anh chàng cool ngầu của Địa Ngục gì đó chứ? Rốt cuộc là vì sao?
Lý Hàn Sơn còn chưa suy sụp xong đã nghe thấy Cố Chi Hành hỏi: “Người phía trước là đôi chị em kia đúng không?”
Sau đó lại nghe thấy tiếng chào hỏi nhiệt tình hoạt bát của Chu Như Diệu: “Trùng hợp nhỉ, chúng tôi muốn đi ăn tối, đi cùng không?”
Lý Hàn Sơn chau mày, nhìn về phía Cố Chi Hành: “Chẳng phải đã nói là sẽ không tiếp xúc sao?”
Cố Chi Hành im lặng mấy giây, sau đó cô dùng ánh mắt hết sức phức tạp mà nói: “Xin lỗi, chúng tôi thật sự quá tò mò.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Tôi chỉ không nói chuyện mới một phút mà mấy cậu lại bắt đầu tò mò nữa rồi?
Đây là một nhà hàng kiểu Thái, dùng màu vàng kim làm chủ đề kết hợp với các nhiều kiểu trang trí phức tạp tráng lệ khiến cả nhà hàng đều toát lên một sự nguy nga lộng lẫy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm người ngồi vào gian ghế trong góc, cảnh biển ngoài cửa sổ vừa mỹ lệ lại yên tĩnh.
Đối với kiểu người mặt lạnh không thích nói chuyện như Cố Chi Hành, Ứng Thải Việt cũng không cảm thấy xấu hổ, cô ấy vẫn bình tĩnh như thường mà khuấy động bầu không khí.
Ứng Thải Liên cộng thêm Chu Như Diệu nói nhiều khiến bầu không khí giữa năm người cũng tạm coi là hoà hợp.
Nhưng dường như Ứng Thải Việt có chuyện nên rời đi trước, còn nhờ ba người bọn họ chăm sóc Ứng Thải Liên. Lúc này, cảnh tượng hòa hợp giả dối khi nãy thoáng cái đã vỡ tan, chỉ còn lại Chu Như Diệu xấu hổ tự nói tự đáp, Ứng Thải Liên chỉ cúi đầu đếm hạt cơm trên bàn.
Mấy giây sau, Ứng Thải Liên cũng đứng dậy, khẽ nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Nói rồi, cô ấy cũng rời đi trong hoảng loạn.
Chu Như Diệu gãi đầu trong nỗi bất lực: “Vì sao cô ấy không nói câu nào hết vậy chứ?”
Cố Chi Hành thở dài: “Hay là bỏ đi, tôi thấy cô ấy như thế cũng không giống kiểu người có thể làm nũng.”
Lý Hàn Sơn ngập ngừng: “Con gái cũng đâu thể nào làm nũng với người mình không quen, đúng không?”
“Vậy chẳng lẽ chúng ta phải làm thân trước rồi mới xem được à?” Chu Như Diệu trừng lớn mắt: “Như vậy có tốn thời gian quá không nhỉ?”
Cố Chi Hành uống một ngụm nước, nói: “Vậy thì bỏ đi, chỉ vì tò mò đơn thuần mà đi làm thân rồi quấn lấy người ta thì ngu quá.”
“Vậy cũng phải.” Chu Như Diệu nhún vai: “Đợi lát nữa ăn xong thì đưa cô ấy về, đừng tiếp xúc gì nữa, dù sao câu chuyện của cô ấy cũng không có ảnh hưởng gì.”
“Thật mừng vì mấy cậu chỉ ngốc chứ không xấu.”
Lý Hàn Sơn mỉm cười.
Ứng Thải Liên trở lại rất nhanh, ba người không nói gì nữa, một bữa ăn đơn giản rất nhanh đã ăn xong.
Ba người đến phía trước tính tiền, Ứng Thải Liên cúi đầu theo thói quen, chậm rãi đi theo sau.
Chu Như Diệu trộm quay đầu nhìn Ứng Thải Liên một cái, nói “Thật tò mò cô ấy làm thế nào để khiến cậu chạy đến trạm phát thanh làm chuyện như thế.”
“Đừng nói nữa, chúng ta đã nói là sẽ từ bỏ rồi.” Cố Chi Hành vừa xoa cổ tay vừa thở dài, nói tiếp: “Lý Hàn Sơn cậu không tò mò vì sao cậu lại bỏ tiền vì cô ấy sao?”
Trong lòng Lý Hàn Sơn bình tĩnh thật lâu, lại niệm thêm rất nhiều lần dãy số Fibonacci, cuối cùng mới nói: “Các cậu có từng nghĩ tới việc sáng tác văn chương đều bao gồm xử lý nghệ thuật, cho dù cái gọi là yêu tinh nhỏ nũng nịu kia cũng là do yêu cầu của cốt truyện. Hơn nữa, trong hiện thực, làm gì có cô gái nào rảnh rỗi đến nỗi đi làm nũng õng ẹo với người lạ đâu.”
Lý Hàn Sơn tiến hành tuyên bố tổng kết: “Các cậu đừng để tư duy bị bó buộc vào cái gọi là tiểu thuyết và trong mơ nữa.”
Cố Chi Hành ngây ra giây lát, thở dài xót thương: “Nghe người nói một lời còn hơn nghe nói cả một buổi.”
Chu Như Diệu cũng nói: “A Hành, là mười năm đọc sách.”
Cố Chi Hành sửa lại: “Nghe người mười năm đọc sách còn hơn nghe nói cả một buổi.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Câu ta không kìm nổi nữa, mặt không cảm xúc nói: “Tính tiền trước đã.”
Cố Chi Hành quay đầu, lúc này mới phát hiện có người đã xếp hàng phía sau họ rồi, ông chủ đứng sau quầy thu ngân cũng mất kiên nhẫn: “Bàn số mấy?”
Cố Chi Hành: “Bàn số 72.”
Cô vừa chuẩn bị lấy thẻ tín dụng ra thì lại nghe thấy giọng nói của Ứng Thải Liên: “Kia, cái kia, ngại quá.”
Cố Chi Hành quay đầu, chỉ nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ đỏ ửng của Ứng Thải Liên, giọng nói rất khẽ: “Cậu có thể trả tiền giúp tôi không, tôi quên mang thẻ theo, trở về tôi sẽ chuyển tiền trả cho cậu.”
Vốn dĩ Cố Chi Hành cũng định mời khách, nghe cô ấy nói như thế thì lại cảm thấy buồn cười. Cô tựa vào quầy thu ngân, môi mỏng hơi nhếch lên, đang định lên tiếng thì lại nghe thấy một giọng nói truyền đến: “Em gái nhỏ, gọi một tiếng anh trai, tôi mời em.”
Cố Chi Hành lia mắt nhìn qua, nhìn thấy một gã trai đứng sau bọn họ có giọng nói mạnh mẽ, dáng vẻ cà lơ phất phơ, đang cười trông đến là lưu manh.
“Mày con mẹ nó…”
Cố Chi Hành mắng tục, vừa định nhấc chân lên thì lại thấy Ứng Thải Liên xấu hổ đỏ cả mặt. Sau đó, Ứng Thải Liên nắm chặt hai tay, con ngươi đen láy óng ánh nước, cô ấy cắn môi đỏ giậm chân, dáng vẻ vừa sốt ruột vừa xấu hổ.
Cô ấy run giọng, vừa mềm mại vừa ngọt ngào: “Anh ơi…”
Cố Chi Hành: “...”
Lý Hàn Sơn: “...”
Chu Như Diệu: “...”
Không phải, hoá ra bản thân cậu tự mình chịu dáng vẻ yêu tinh nhỏ nũng nịu này à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro