Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

.2

Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu

2024-11-19 00:38:27

Lý Hàn Sơn nhìn laptop trước mặt, chỉnh sửa lại báo cáo của, đôi mắt cũng đã hơi không mở nổi nữa.

Cậu ta cầm nước tăng lực trên bàn nhỏ bên cạnh lên uống một ngụm.

Cố Chi Hành hơi kỳ quái nhìn Lý Hàn Sơn: “Cậu buồn ngủ lắm sao?”

Lý Hàn Sơn mỉm cười, đôi mắt đen đầy đau thương như đọng nước: “Tôi cũng không ngờ được bộ phận của các cậu có nhiều vấn đề như vậy. Thoạt nhìn quả thật cứ như là tin tức của hai con tinh tinh trước khi chết để lại vậy, lung tung đến tuyệt vọng luôn, bằng không tôi sẽ không bắt đầu sửa từ buổi sáng bảy giờ.”

Cậu ta lại nhìn Cố Chi Hành, cũng hơi quái lạ: “Ngược lại là cậu, không buồn ngủ sao?”

Cố Chi Hành nói: “Không buồn ngủ, cậu buồn ngủ là bởi vì cậu đang nghiêm túc làm việc.”

Lý Hàn Sơn: “…”

Lý Hàn Sơn nói: “Chu Như Diệu thì sao?”

Cố Chi Hành: “Cậu ấy buồn ngủ là vì cậu ấy thật sự nghiêm túc nghe hết báo cáo.”

Lý Hàn Sơn: “…”

Cậu vừa không nghiêm túc làm việc, vừa không nghiêm túc nghe báo, đừng có mà dương dương tự đắc như vậy được không?

Lý Hàn Sơn quay đầu tiếp tục nhìn máy tính.

Cố Chi Hành nói: “Hiện tại Lục Man đang ở cùng một hội trường với chúng ta, cậu không sợ cô ấy làm thứ gì đó à?”

“Dưới sự con mắt của nhiều người như vậy, cô ấy sẽ không ngu đến nỗi đó.”

Lý Hàn Sơn còn chẳng thèm quay đầu.

“Tôi cũng nghĩ vậy..” Cố Chi Hành cảm thấy cực kỳ có lý: “Tôi vừa mới quan sát cô ấy, cậu nói xem cô ấy cũng không đi du lịch, không cần làm bài tập báo cáo này, cầm máy tính chăm chú xem cả buổi làm gì chứ.”

“Các cậu nói chuyện tôi không ngủ được, thôi tôi không ngủ nữa.” Chu Như Diệu mở bừng mắt, hàm hồ rồi lại ngáp một cái: “Lại nói cái này có gì đâu mà hoang mang, giết thời gian đó.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Như Diệu nói xong, nhìn về phía Lục Man.

Cô ấy ngồi ở vị trí từ dưới đếm ngược lên mấy dãy của nửa bên phải sát tường, cúi đầu nhìn máy tính không ngừng thao tác ngón tay, nhưng vì trong góc khuất, không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện cô ấy ở đó.

“Cậu xem động tác của cô ấy đi, vừa nhìn đã biết là đang tám chuyện.” Chu Như Diệu ngừng lại, thấy hơi kỳ lạ,lẩm bẩm một câu: “Mà cũng không đúng nữa, không phải phòng hội trường có máy chắn sóng sao?”

“Có thể là cô ấy đang chơi game dành cho một người?” Cố Chi Hành suy nghĩ, rồi lại nói: “Nhưng mà so với chuyện này, tôi càng tò mò vì sao cô ấy lại có một mình, tin tức tôi thu được không nói cô ấy bị cô lập mà.”

Mối quan hệ xã hội của Lục Man luôn khá tốt, lúc này lại ngồi trong góc một mình đúng thật là có vẻ hơi kỳ lạ.

Lý Hàn Sơn nhấn nút save, truyền vào USB: “Tôi không biết chuyện này có gì đáng giá để các cậu chú ý, nhưng tôi hy vọng sau này các cậu có thể dùng thái độ này nghiên cứu cho thật tốt nên ứng phó với nữ chủ sau này như thế nào.”

Chu Như Diệu: “Tôi cá cô ấy đang chơi Spider Solitaire.”

Cố Chi Hành: “Tần suất thao tác cao tới như vậy, tôi cá là dò mìn, vẫn luôn bấm chơi lại.”

Chu Như Diệu: “Tiền đặt cược?”

Cố Chi Hành: “Một trăm tệ.”

Chu Như Diệu: “Quyết định vậy đi.”

Lý Hàn Sơn: “……”

Thôi, cậu ta đã dần quen rồi.

Hai người họ đặt tiền cược xong, lại nhìn Lý Hàn Sơn.

Lý Hàn Sơn giơ tay lên làm dáng vẻ đầu hàng: “Không tham gia.”

Cố Chi Hành nói một câu “nhạt nhẽo”, rồi vô cùng hào hứng khom lưng: “Đi, chúng ta lén qua đó đi, liếc một phát rồi về ngay.”

Chu Như Diệu làm dấu “ok”, rồi cũng nâng eo lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người cứ như vậy mà ra sức cuộn người mình lại, rất cẩn thận luồn lách từ giữa hàng ghế lẻn đi mất.

Lý Hàn Sơn nhìn mà hết chỗ nói.

Vì sao bọn họ luôn có thể nhàn nhã như vậy.

Chưa tới vài phút, hai người họ lại khom lưng trở lại, giống hai con người lùn nhỏ vậy.

Lý Hàn Sơn quét mắt sang bọn họ: “Xem được kết quả gì không?”

Hai người đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt quái dị mà nhìn cậu ta, sau đó cùng rút một tờ tiền mặt từ trong túi ra.

Sau đó, Cố Chi Hành mở bàn tay cậu ta ra, rút tiền trong tay Chu Như Diệu ra, đặt hai tờ tiền mặt lên.

Lý Hàn Sơn: “…?”

Vẻ mặt Lý Hàn Sơn khó hiểu: “Sao vậy?”

Chu Như Diệu cười “hê hê”, gãi tung mái tóc đen lên như một con chó con: “Chúng tôi vừa mới lẻn qua, Lục Man đã khép máy tính lại.”

Lý Hàn Sơn: “Cô ấy phát hiện ra các cậu?”

Cố Chi Hành lắc đầu: “Không phải, cô ấy chuẩn bị đi ra ngoài nói chuyện điện thoại, cho nên chúng tôi nhanh chóng lẻn trở về.”

“Cho nên? Các cậu không thấy được?” Lý Hàn Sơn nhướng mày, lung lay hai tờ tiền mặt: “Còn cái này thì có ý gì?”

Cố Chi Hành nói: “Chúng tôi thấy chứ, Lục Man đang soạn thảo văn bản, tiêu đề là ‘Bản kế hoạch mưu sát Lý Hàn Sơn thứ hai’.”

Chu Như Diệu nói: “Cô ấy gọi điện thoại có thể là chuẩn bị thuê sát thủ.”

Lý Hàn Sơn: “Ừm, tôi biết…”

Lý Hàn Sơn: “… Ủa?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Số ký tự: 0