Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
.1
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
2024-11-19 00:38:27
Mười một giờ mười phút sáng, ba người Cố Chi Hành một trước một sau đi ra khỏi phòng báo cáo, bước đi có hơi vội vội vàng vàng.
Cố Chi Hành bỏ tay vào trong túi: “Cậu sợ rồi à?”
Chu Như Diệu nghiêng đầu: “Cậu đi nhanh quá đó nha, không phải có người thật sự sợ rồi chứ?”
“Đúng vậy, không phải đó chứ?” Vẻ mặt Cố Chi Hành hờ hững nhưng giọng nói lại đầy sự nghi hoặc: “Không phải chứ? Cái người đó là cậu sao?”
Lý Hàn Sơn: “...”
Hai người các cậu một vừa hai phải thôi nha.
Lý Hàn Sơn không nói chuyện, chỉ là đưa hai người họ đi đến nơi mà họ đều rất quen thuộc——Chòi nghỉ mát trong rừng trúc.
Bước chân của Lý Hàn Sơn vừa dừng lại thì nghe thấy Chu Như Diệu nói: “Đừng lo lắng, thực ra tôi và A Hành đã nghĩ ra cách.”
Hai người đầu óc rỗng tuếch các cậu lại nghĩ ra ý kiến tồi chưa từng có nữa rồi đúng không?
Lý Hàn Sơn nhiều lần nhịn xuống ham muốn nói ra những lời này, chỉ nói: “Cậu nói đi.”
Chu Như Diệu cười đùa hí hửng, đôi chân dài sải bước, ngồi dựa lưng vào chòi nghỉ mát: “Tôi cảm thấy độ nguy hiểm của Lục Man quá cao, nếu lỡ như kích động đến cô ấy, nói không chừng thậm chí cô ấy dứt khoát chuyển sang ra tay với ba chúng ta. Cách của tôi là, chúng ta cứ thẳng thắn ra tay trước để giành thế chủ động.”
Lý Hàn Sơn: “... Ra tay trước giành thế chủ động là sao?”
Chu Như Diệu đưa tay vắt ngang lên cổ, nhẹ nhàng thè lưỡi ra.
Lý Hàn Sơn: “...?”
Chu Như Diệu, độ nguy hiểm của cậu cao hơn nhiều so với cô ấy.
Lý Hàn Sơn kiềm chế sự không ổn định trong lòng mình: “Trước tiên không tính toán mất mát, nếu chúng ta bị phát hiện thì sẽ rút dây động rừng, hơn nữa như vậy sẽ chỉ càng thêm kích động cô ấy.”
Chu Như Diệu bĩu môi, rung đôi chân dài, nhìn về về phía Cố Chi Hành: “A Hành, cậu có cách gì không?”
“Tôi thật sự cảm thấy cậu càng ngày càng có óc phán đoán rồi.”
Cố Chi Hành trả lời với tâm trạng phức tạp.
Chu Như Diệu gãi đầu, cười hi hi.
Cố Chi Hành nói: “Động lực để hành động của cô ấy rất mạnh mẽ. Tôi cảm thấy bây giờ nên nghĩ ra cách để hạn chế hành động tự do của cô ấy, sau đó trong khoảng thời gian này chuẩn bị cho tốt.”
Chu Như Diệu: “Ý của cậu là play đúng không?”
Cố Chi Hành: “Không, ý của tôi là để cô ấy không cách nào liên lạc được với thế giới bên ngoài và đi ra ngoài trong khoảng thời gian ngắn.”
Chu Như Diệu: “Đó là giam cầm.”
Cố Chi Hành: “Thì ra là vậy, vậy chúng ta giam cầm cô ấy đi nhỉ?”
Chu Như Diệu: “Cũng không phải không được.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Lý Hàn Sơn cảm thấy lý trí của bản thân biến thành sản phẩm tiêu hao rồi, trong lòng cảm thấy lần đầu tiên trong đời cậu ta bất lực như vậy: “Không phải, não của các cậu có bệnh hay sao vậy? Nhiệm vụ cấp bách hiện tại là lấy máy tính, nghĩ cách để biết kế hoạch của cô ấy là gì mà?”
Cố Chi Hành và Chu Như Diệu nhao nhao lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cố Chi Hành nói: “Vẫn là chàng trai cool ngầu của Địa Ngục của chúng ta, đầu óc đúng là hữu dụng.”
Chu Như Diệu gật đầu: “Thật ra, đứa trẻ này thông minh từ nhỏ, không uổng công đã đọc nhiều sách.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Lý Hàn Sơn không muốn suy nghĩ nữa, chỉ nói: “Nhưng bây giờ có hai vấn đề, đầu tiên là làm sao để lấy được máy tính, thứ hai là làm sao để điều tra nội dung trong máy tính của cô ấy.”
“Chuyện thứ hai không cần phải lo lắng.” Chu Như Diệu cười, khẽ nói: “A Hành từng học rồi.”
Lý Hàn Sơn nhìn Cố Chi Hành: “Cậu từng học à?”
Cố Chi Hành nói: “Ừm, tôi rất hiểu biết về máy tính.”
“Thật ra, lúc nhỏ A Hành xem phim thì cảm thấy hacker rất ngầu nên tự mua rất nhiều sách, còn đăng ký lớp học nữa.” Chu Như Diệu gãi đầu cười hi hi: “Vận may của cậu không tệ.”
Thật thì Lý Hàn Sơn không dám tin Cố Chi Hành vẫn có lúc nghiêm túc nhưng cũng chỉ có thể liều một phen, lại nói: “Vậy chúng ta chỉ cần suy nghĩ chuyện thứ nhất thôi.”
Cậu ta rảo đi qua đi lại: “Báo cáo sẽ kéo dài đến mười hai giờ, chúng ta vẫn còn thời gian bốn mươi phút nữa. Cách mà tôi nghĩ là phân tán sự chú ý của cô ấy, sau đó ôm máy tính đi.”
“Nhưng mà chắc chắn cô ấy sẽ phát hiện.”
Chu Như Diệu không hiểu.
Lý Hàn Sơn ngừng đi qua đi lại: “Đương nhiên cô ấy sẽ phát hiện, nhưng trong khoảng thời gian đó đủ để chúng ta tìm hiểu kế hoạch của cô ấy rồi. Các cậu còn nhớ máy tính của cô ấy ra sao không?”
Chu Như Diệu: “Màu hồng.”
Lý Hàn Sơn: “...”
“ Dòng guo của hãng tugj.” Cố Chi Hành ngừng lại một chút rồi lại nói: “Từ kích thước của màn hình cho thấy, có lẽ là guo mini 907.”
Lý Hàn Sơn hơi ngạc nhiên, sau đó ngay lập tức cảm thấy yên tâm rồi.
Xem ra, Cố Chi Hành đúng thật là rất hiểu máy tính.
Lý Hàn Sơn nói: “Bây giờ tôi cho người đi đặt mua một chiếc về, đợi chút nữa tôi sẽ nói kế hoạch.”
Phần cần cẩn thận nhất trong kế hoạch là…
Lục Man đang nghĩ ngợi trong lòng, các ngón tay bay lượn trên bàn phím dừng lại, lúc chuẩn bị tiếp tục thì cảm nhận được có người đang đến gần.
Lục Man đóng máy tính lại ngay lập tức, xoay đầu nhìn qua.
Cái nhìn này khiến cô ấy hơi hoảng hốt.
Là ba người Cố Chi Hành, Chu Như Diệu và Lý Hàn Sơn.
Lục Man cười với Cố Chi Hành một cái, hơi vui vẻ: “A Hành, sao thế?”
Cố Chi Hành xách theo máy tính, cụp đôi mắt đen láy xuống, có phần hơi thờ ơ: “Ở đây ít người hơn.”
“Tôi còn cho rằng sau khi các cậu làm xong báo cáo thì đi rồi chứ.” Trong lòng Lục Man có một chút sự vui vẻ không thể nói thành lời, nhanh chóng nói tiếp: “Các cậu mau ngồi đi.”
Lục Man nói rồi bất giác liếc nhìn Lý Hàn Sơn, ánh mắt cậu ta hơi buồn ngủ, nụ cười trên mặt cũng nhàn nhạt.
Cố Chi Hành bỏ tay vào trong túi: “Cậu sợ rồi à?”
Chu Như Diệu nghiêng đầu: “Cậu đi nhanh quá đó nha, không phải có người thật sự sợ rồi chứ?”
“Đúng vậy, không phải đó chứ?” Vẻ mặt Cố Chi Hành hờ hững nhưng giọng nói lại đầy sự nghi hoặc: “Không phải chứ? Cái người đó là cậu sao?”
Lý Hàn Sơn: “...”
Hai người các cậu một vừa hai phải thôi nha.
Lý Hàn Sơn không nói chuyện, chỉ là đưa hai người họ đi đến nơi mà họ đều rất quen thuộc——Chòi nghỉ mát trong rừng trúc.
Bước chân của Lý Hàn Sơn vừa dừng lại thì nghe thấy Chu Như Diệu nói: “Đừng lo lắng, thực ra tôi và A Hành đã nghĩ ra cách.”
Hai người đầu óc rỗng tuếch các cậu lại nghĩ ra ý kiến tồi chưa từng có nữa rồi đúng không?
Lý Hàn Sơn nhiều lần nhịn xuống ham muốn nói ra những lời này, chỉ nói: “Cậu nói đi.”
Chu Như Diệu cười đùa hí hửng, đôi chân dài sải bước, ngồi dựa lưng vào chòi nghỉ mát: “Tôi cảm thấy độ nguy hiểm của Lục Man quá cao, nếu lỡ như kích động đến cô ấy, nói không chừng thậm chí cô ấy dứt khoát chuyển sang ra tay với ba chúng ta. Cách của tôi là, chúng ta cứ thẳng thắn ra tay trước để giành thế chủ động.”
Lý Hàn Sơn: “... Ra tay trước giành thế chủ động là sao?”
Chu Như Diệu đưa tay vắt ngang lên cổ, nhẹ nhàng thè lưỡi ra.
Lý Hàn Sơn: “...?”
Chu Như Diệu, độ nguy hiểm của cậu cao hơn nhiều so với cô ấy.
Lý Hàn Sơn kiềm chế sự không ổn định trong lòng mình: “Trước tiên không tính toán mất mát, nếu chúng ta bị phát hiện thì sẽ rút dây động rừng, hơn nữa như vậy sẽ chỉ càng thêm kích động cô ấy.”
Chu Như Diệu bĩu môi, rung đôi chân dài, nhìn về về phía Cố Chi Hành: “A Hành, cậu có cách gì không?”
“Tôi thật sự cảm thấy cậu càng ngày càng có óc phán đoán rồi.”
Cố Chi Hành trả lời với tâm trạng phức tạp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Như Diệu gãi đầu, cười hi hi.
Cố Chi Hành nói: “Động lực để hành động của cô ấy rất mạnh mẽ. Tôi cảm thấy bây giờ nên nghĩ ra cách để hạn chế hành động tự do của cô ấy, sau đó trong khoảng thời gian này chuẩn bị cho tốt.”
Chu Như Diệu: “Ý của cậu là play đúng không?”
Cố Chi Hành: “Không, ý của tôi là để cô ấy không cách nào liên lạc được với thế giới bên ngoài và đi ra ngoài trong khoảng thời gian ngắn.”
Chu Như Diệu: “Đó là giam cầm.”
Cố Chi Hành: “Thì ra là vậy, vậy chúng ta giam cầm cô ấy đi nhỉ?”
Chu Như Diệu: “Cũng không phải không được.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Lý Hàn Sơn cảm thấy lý trí của bản thân biến thành sản phẩm tiêu hao rồi, trong lòng cảm thấy lần đầu tiên trong đời cậu ta bất lực như vậy: “Không phải, não của các cậu có bệnh hay sao vậy? Nhiệm vụ cấp bách hiện tại là lấy máy tính, nghĩ cách để biết kế hoạch của cô ấy là gì mà?”
Cố Chi Hành và Chu Như Diệu nhao nhao lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cố Chi Hành nói: “Vẫn là chàng trai cool ngầu của Địa Ngục của chúng ta, đầu óc đúng là hữu dụng.”
Chu Như Diệu gật đầu: “Thật ra, đứa trẻ này thông minh từ nhỏ, không uổng công đã đọc nhiều sách.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Lý Hàn Sơn không muốn suy nghĩ nữa, chỉ nói: “Nhưng bây giờ có hai vấn đề, đầu tiên là làm sao để lấy được máy tính, thứ hai là làm sao để điều tra nội dung trong máy tính của cô ấy.”
“Chuyện thứ hai không cần phải lo lắng.” Chu Như Diệu cười, khẽ nói: “A Hành từng học rồi.”
Lý Hàn Sơn nhìn Cố Chi Hành: “Cậu từng học à?”
Cố Chi Hành nói: “Ừm, tôi rất hiểu biết về máy tính.”
“Thật ra, lúc nhỏ A Hành xem phim thì cảm thấy hacker rất ngầu nên tự mua rất nhiều sách, còn đăng ký lớp học nữa.” Chu Như Diệu gãi đầu cười hi hi: “Vận may của cậu không tệ.”
Thật thì Lý Hàn Sơn không dám tin Cố Chi Hành vẫn có lúc nghiêm túc nhưng cũng chỉ có thể liều một phen, lại nói: “Vậy chúng ta chỉ cần suy nghĩ chuyện thứ nhất thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ta rảo đi qua đi lại: “Báo cáo sẽ kéo dài đến mười hai giờ, chúng ta vẫn còn thời gian bốn mươi phút nữa. Cách mà tôi nghĩ là phân tán sự chú ý của cô ấy, sau đó ôm máy tính đi.”
“Nhưng mà chắc chắn cô ấy sẽ phát hiện.”
Chu Như Diệu không hiểu.
Lý Hàn Sơn ngừng đi qua đi lại: “Đương nhiên cô ấy sẽ phát hiện, nhưng trong khoảng thời gian đó đủ để chúng ta tìm hiểu kế hoạch của cô ấy rồi. Các cậu còn nhớ máy tính của cô ấy ra sao không?”
Chu Như Diệu: “Màu hồng.”
Lý Hàn Sơn: “...”
“ Dòng guo của hãng tugj.” Cố Chi Hành ngừng lại một chút rồi lại nói: “Từ kích thước của màn hình cho thấy, có lẽ là guo mini 907.”
Lý Hàn Sơn hơi ngạc nhiên, sau đó ngay lập tức cảm thấy yên tâm rồi.
Xem ra, Cố Chi Hành đúng thật là rất hiểu máy tính.
Lý Hàn Sơn nói: “Bây giờ tôi cho người đi đặt mua một chiếc về, đợi chút nữa tôi sẽ nói kế hoạch.”
Phần cần cẩn thận nhất trong kế hoạch là…
Lục Man đang nghĩ ngợi trong lòng, các ngón tay bay lượn trên bàn phím dừng lại, lúc chuẩn bị tiếp tục thì cảm nhận được có người đang đến gần.
Lục Man đóng máy tính lại ngay lập tức, xoay đầu nhìn qua.
Cái nhìn này khiến cô ấy hơi hoảng hốt.
Là ba người Cố Chi Hành, Chu Như Diệu và Lý Hàn Sơn.
Lục Man cười với Cố Chi Hành một cái, hơi vui vẻ: “A Hành, sao thế?”
Cố Chi Hành xách theo máy tính, cụp đôi mắt đen láy xuống, có phần hơi thờ ơ: “Ở đây ít người hơn.”
“Tôi còn cho rằng sau khi các cậu làm xong báo cáo thì đi rồi chứ.” Trong lòng Lục Man có một chút sự vui vẻ không thể nói thành lời, nhanh chóng nói tiếp: “Các cậu mau ngồi đi.”
Lục Man nói rồi bất giác liếc nhìn Lý Hàn Sơn, ánh mắt cậu ta hơi buồn ngủ, nụ cười trên mặt cũng nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro