Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
.2
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
2024-11-19 00:38:27
Cẩn thận, tuyệt đối không thể làm ra hành động khiến cậu ta để mắt đến.
Trong lòng Lục Man trở nên cảnh giác.
Đúng ngay lúc cô ấy đang nghĩ như vậy thì lại nghe thấy Chu Như Diệu nói chuyện: “Lục Man, tôi có thể đổi vị trí với cậu không? Tôi muốn dựa vào tường ngủ một chút.”
Lục Man có hơi sửng sốt nhìn Chu Như Diệu.
Nhưng cô ấy chỉ thấy Chu Như Diệu cúi người, ôm máy tính, lộ ra vẻ vừa đáng thương lại vừa hơi buồn cười.
Ấn tượng của Lục Man đối với cậu rất sâu sắc, cô ấy nhớ cậu là bạn thân nhất của A Hành.
Trong mười mấy năm A Hành bị giết hại, bạn bè của A Hành trong bản gốc đều lần lượt quên đi và buông bỏ chuyện này xuống. Chỉ có cậu vẫn kiên trì ngăn cản và kìm hãm việc phát triển sự nghiệp của Lý Hàn Sơn trong tất cả các ngành mà cậu có thể nhúng tay vào.
Lục Man thoát khỏi hồi ức, đứng dậy nhường chỗ một cách đầy ấm áp, nói: “Đi vào đi.”
“Được ư!” Trên mặt của Chu Như Diệu đầy sự vui vẻ, nụ cười xán lạn, sau đó ôm máy tính trượt vào trong rồi dựa vào tường và nhắm mắt lại.
Lục Man kéo máy tính qua, ngồi xuống.
Cố Chi Hành và Lý Hàn Sơn cũng ngồi xuống.
Bây giờ bên trái của Lục Man là Cố Chi Hành, bên phải là Chu Như Diệu, ngược lại người có độ nguy hiểm cao nhất là Lý Hàn Sơn đã bị Cố Chi Hành ngồi chắn nên ngồi ở ngoài cùng. Tạm thời trong lúc này, cô ấy cảm thấy khá yên tâm.
Nhưng bây giờ chắc chắn không thể tiếp tục viết sách kế hoạch nữa rồi.
Lục Man hít vào một hơi.
Cô ấy không tự chủ được mà đứng thẳng dậy, muốn để tư thế của mình tốt hơn một chút nhưng lại cứ cảm thấy ánh mắt của Cố Chi Hành dừng trên mặt của mình một cách không rõ ràng.
Lục Man có hơi ngại ngùng, cô ấy nhúc nhích đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoay đầu nhìn sang Cố Chi Hành: “A Hành, trên mặt tôi có thứ gì sao?”
“Không có.” Cố Chi Hành chống cằm, cặp mắt đen lạnh lùng để lộ ra phần không tập trung, giọng nói rất nhẹ: “Chỉ là tôi rất muốn xem cậu nhảy lại.”
Lục Man sững sờ, càng thêm ngại ngùng nhưng cũng sinh ra chút cảm giác trống trãi.
Giống y như tin đồn trong trí nhớ của cô ấy, Cố Chi Hành thích những cô gái học múa thân kiều thể nhuyễn (1), hơn nữa còn vui vẻ với việc hẹn hò với những cô gái như vậy.
(1): Cơ thể mềm mại, yêu kiều
Lúc đó Lục Man cũng dựa vào điều này mới có thể thành công hẹn Cố Chi Hành ra ngoài một lần.
Lục Man suy nghĩ, không khỏi cảm thấy có hơi khó chịu, cô ấy thấp giọng nói: “Đã mấy ngày tôi không luyện tập rồi, sợ là nhảy không tốt.”
Cô ấy nói xong, chỉ thấy Cố Chi Hành cười một tiếng.
Cố Chi Hành vươn tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô ấy lên, ý cười nơi khóe miệng dường như có phần hơi cười nhạo: “Cô nhảy theo nhạc thể dục của đài, tôi cũng sẽ thừa nhận.”
Đôi mắt hạnh nhân của Lục Man tròn xoe, có hơi sốc, trên mặt đỏ ửng một mảng, cảm giác kinh ngạc vui mừng bùng cháy trong não.
Nhưng nhiều hơn là cảm giác bối rối ngỡ ngàng.
Cô ấy thất thần một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “A Hành…”
Cố Chi Hành thả tay, giọng điệu tùy tiện, đôi mắt đen vẫn nhìn vào cô ấy: “Dù gì cậu sinh ra cũng đã rất xinh đẹp rồi.”
Lục Man lại đứng hình lần nữa, cảm giác ngạc nhiên của lúc nãy đột nhiên giảm xuống, hàng lông mày bất giác nhíu lại.
Cô ấy cảm thấy rất khó chịu, rất kỳ lạ, trái lại sự mất mát thì xếp ở sau cùng.
Bởi vì trong ký ức của cô ấy, Cố Chi Hành không ngả ngớn như vậy. A Hành của cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững, ngôn từ không khéo, cô đơn nhưng chân thành chứ không phải giống như bây giờ.
Ngả ngớn, nói năng tùy tiện, khinh thường.
Lục Man không nói gì.
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên.
Lục Man nhìn vào bóng lưng của Cố Chi Hành, mở miệng muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói.
Cố Chi Hành nhận lấy ánh mắt công kích của Lục Man, chịu đựng sự mất tự nhiên giả vờ tùy ý,: “Đi ra cửa thì chúng ta mau chạy, tôi sắp bị cô ấy lườm chết rồi.”
“Đáng đời cậu.” Chu Như Diệu tức giận bất bình: “Lý Hàn Sơn kêu cậu nói chuyện để phân tán sự chú ý của cô ấy, không phải để cậu tán tỉnh cô ấy. Tôi ở bên cạnh lén lút tráo máy tính mà còn phải nghe các cậu tán tỉnh, buồn nôn!”
Đôi mắt đen của Cố Chi Hành ngơ ra, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện ra một chút kinh ngạc.
Cô nhìn Lý Hàn Sơn một cái: “Chu Như Diệu nói thật sao? Chuyện mà tôi làm là tán tỉnh hả?”
Lý Hàn Sơn im lặng vài giây, ánh mắt phức tạp: “Khá phù hợp với ghi chép của tiểu thuyết.”
Cố Chi Hành: “...”
Chu Như Diệu xách theo túi máy tính sải bước lớn, liếc xéo cô một cái: “Nhưng mà đừng nói, thật ra cũng có chút mùi vị ở trong(2).”
(2) Ngôn ngữ mạng: Bày tỏ sự chế giễu, giễu cợt, chỉ trích hoặc chế giễu
Cố Chi Hành: “... Được rồi đừng nói nữa.”
Ba người vừa đi vừa nói, chốc lát sau đã đến phòng học trống.
Lý Hàn Sơn mở cửa phòng học, Cố Chi Hành xoay đầu khóa lại, cất chìa khóa vào túi.
Chu Như Diệu lấy máy tính từ trong túi máy tính ra, mở nguồn: “A Hành, đến lượt cậu ra tay rồi.”
Lý Hàn Sơn đứng ở bên cạnh, có hơi do dự: “Cậu có thể phá mật khẩu không?”
Cố Chi Hành nâng cằm: “Yên tâm.”
Cô đi đến trước máy tính, hào hứng đặt mười ngón tay xuống, nhìn màn hình khóa một cái
[Tên người dùng: welove]
[Xin nhập mật mã:]
Cố Chi Hành vươn tay, gõ lên bàn phím vài cái.
Lý Hàn Sơn mở to mắt nhìn Cố Chi Hành nhập vào năm chữ cái: “admin”
Lý Hàn Sơn: “...?”
Cố Chi Hành nhấn phím enter.
Máy tính hiện lên nhắc nhở.
[Sai mật mã]
Cố Chi Hành nói: “ Ai da, không phá được.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Lý Hàn Sơn: “Cậu đừng nói với tôi, cậu học kỹ thuật máy tính là học cái này?”
Cố Chi Hành nói: “Đương nhiên không phải.”
Cố Chi Hành lấy ra một hộp dụng cụ nhỏ trong túi máy tính của Chu Như Diệu, sau đó cô lấy ra một cái tua vít.
Lý Hàn Sơn: “... Đây là công cụ phá mật khẩu?”
Chu Như Diệu: “A Hành, chuyên nghiệp thật.”
Cố Chi Hành nói: “Không phải, tôi đang chuẩn bị mở đĩa cứng ra.”
Lý Hàn Sơn: “...?”
Không phải, cmn không thể dựa dẫm vào các cậu một lần sao?
Trong lòng Lục Man trở nên cảnh giác.
Đúng ngay lúc cô ấy đang nghĩ như vậy thì lại nghe thấy Chu Như Diệu nói chuyện: “Lục Man, tôi có thể đổi vị trí với cậu không? Tôi muốn dựa vào tường ngủ một chút.”
Lục Man có hơi sửng sốt nhìn Chu Như Diệu.
Nhưng cô ấy chỉ thấy Chu Như Diệu cúi người, ôm máy tính, lộ ra vẻ vừa đáng thương lại vừa hơi buồn cười.
Ấn tượng của Lục Man đối với cậu rất sâu sắc, cô ấy nhớ cậu là bạn thân nhất của A Hành.
Trong mười mấy năm A Hành bị giết hại, bạn bè của A Hành trong bản gốc đều lần lượt quên đi và buông bỏ chuyện này xuống. Chỉ có cậu vẫn kiên trì ngăn cản và kìm hãm việc phát triển sự nghiệp của Lý Hàn Sơn trong tất cả các ngành mà cậu có thể nhúng tay vào.
Lục Man thoát khỏi hồi ức, đứng dậy nhường chỗ một cách đầy ấm áp, nói: “Đi vào đi.”
“Được ư!” Trên mặt của Chu Như Diệu đầy sự vui vẻ, nụ cười xán lạn, sau đó ôm máy tính trượt vào trong rồi dựa vào tường và nhắm mắt lại.
Lục Man kéo máy tính qua, ngồi xuống.
Cố Chi Hành và Lý Hàn Sơn cũng ngồi xuống.
Bây giờ bên trái của Lục Man là Cố Chi Hành, bên phải là Chu Như Diệu, ngược lại người có độ nguy hiểm cao nhất là Lý Hàn Sơn đã bị Cố Chi Hành ngồi chắn nên ngồi ở ngoài cùng. Tạm thời trong lúc này, cô ấy cảm thấy khá yên tâm.
Nhưng bây giờ chắc chắn không thể tiếp tục viết sách kế hoạch nữa rồi.
Lục Man hít vào một hơi.
Cô ấy không tự chủ được mà đứng thẳng dậy, muốn để tư thế của mình tốt hơn một chút nhưng lại cứ cảm thấy ánh mắt của Cố Chi Hành dừng trên mặt của mình một cách không rõ ràng.
Lục Man có hơi ngại ngùng, cô ấy nhúc nhích đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoay đầu nhìn sang Cố Chi Hành: “A Hành, trên mặt tôi có thứ gì sao?”
“Không có.” Cố Chi Hành chống cằm, cặp mắt đen lạnh lùng để lộ ra phần không tập trung, giọng nói rất nhẹ: “Chỉ là tôi rất muốn xem cậu nhảy lại.”
Lục Man sững sờ, càng thêm ngại ngùng nhưng cũng sinh ra chút cảm giác trống trãi.
Giống y như tin đồn trong trí nhớ của cô ấy, Cố Chi Hành thích những cô gái học múa thân kiều thể nhuyễn (1), hơn nữa còn vui vẻ với việc hẹn hò với những cô gái như vậy.
(1): Cơ thể mềm mại, yêu kiều
Lúc đó Lục Man cũng dựa vào điều này mới có thể thành công hẹn Cố Chi Hành ra ngoài một lần.
Lục Man suy nghĩ, không khỏi cảm thấy có hơi khó chịu, cô ấy thấp giọng nói: “Đã mấy ngày tôi không luyện tập rồi, sợ là nhảy không tốt.”
Cô ấy nói xong, chỉ thấy Cố Chi Hành cười một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Chi Hành vươn tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô ấy lên, ý cười nơi khóe miệng dường như có phần hơi cười nhạo: “Cô nhảy theo nhạc thể dục của đài, tôi cũng sẽ thừa nhận.”
Đôi mắt hạnh nhân của Lục Man tròn xoe, có hơi sốc, trên mặt đỏ ửng một mảng, cảm giác kinh ngạc vui mừng bùng cháy trong não.
Nhưng nhiều hơn là cảm giác bối rối ngỡ ngàng.
Cô ấy thất thần một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “A Hành…”
Cố Chi Hành thả tay, giọng điệu tùy tiện, đôi mắt đen vẫn nhìn vào cô ấy: “Dù gì cậu sinh ra cũng đã rất xinh đẹp rồi.”
Lục Man lại đứng hình lần nữa, cảm giác ngạc nhiên của lúc nãy đột nhiên giảm xuống, hàng lông mày bất giác nhíu lại.
Cô ấy cảm thấy rất khó chịu, rất kỳ lạ, trái lại sự mất mát thì xếp ở sau cùng.
Bởi vì trong ký ức của cô ấy, Cố Chi Hành không ngả ngớn như vậy. A Hành của cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững, ngôn từ không khéo, cô đơn nhưng chân thành chứ không phải giống như bây giờ.
Ngả ngớn, nói năng tùy tiện, khinh thường.
Lục Man không nói gì.
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên.
Lục Man nhìn vào bóng lưng của Cố Chi Hành, mở miệng muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói.
Cố Chi Hành nhận lấy ánh mắt công kích của Lục Man, chịu đựng sự mất tự nhiên giả vờ tùy ý,: “Đi ra cửa thì chúng ta mau chạy, tôi sắp bị cô ấy lườm chết rồi.”
“Đáng đời cậu.” Chu Như Diệu tức giận bất bình: “Lý Hàn Sơn kêu cậu nói chuyện để phân tán sự chú ý của cô ấy, không phải để cậu tán tỉnh cô ấy. Tôi ở bên cạnh lén lút tráo máy tính mà còn phải nghe các cậu tán tỉnh, buồn nôn!”
Đôi mắt đen của Cố Chi Hành ngơ ra, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện ra một chút kinh ngạc.
Cô nhìn Lý Hàn Sơn một cái: “Chu Như Diệu nói thật sao? Chuyện mà tôi làm là tán tỉnh hả?”
Lý Hàn Sơn im lặng vài giây, ánh mắt phức tạp: “Khá phù hợp với ghi chép của tiểu thuyết.”
Cố Chi Hành: “...”
Chu Như Diệu xách theo túi máy tính sải bước lớn, liếc xéo cô một cái: “Nhưng mà đừng nói, thật ra cũng có chút mùi vị ở trong(2).”
(2) Ngôn ngữ mạng: Bày tỏ sự chế giễu, giễu cợt, chỉ trích hoặc chế giễu
Cố Chi Hành: “... Được rồi đừng nói nữa.”
Ba người vừa đi vừa nói, chốc lát sau đã đến phòng học trống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Hàn Sơn mở cửa phòng học, Cố Chi Hành xoay đầu khóa lại, cất chìa khóa vào túi.
Chu Như Diệu lấy máy tính từ trong túi máy tính ra, mở nguồn: “A Hành, đến lượt cậu ra tay rồi.”
Lý Hàn Sơn đứng ở bên cạnh, có hơi do dự: “Cậu có thể phá mật khẩu không?”
Cố Chi Hành nâng cằm: “Yên tâm.”
Cô đi đến trước máy tính, hào hứng đặt mười ngón tay xuống, nhìn màn hình khóa một cái
[Tên người dùng: welove]
[Xin nhập mật mã:]
Cố Chi Hành vươn tay, gõ lên bàn phím vài cái.
Lý Hàn Sơn mở to mắt nhìn Cố Chi Hành nhập vào năm chữ cái: “admin”
Lý Hàn Sơn: “...?”
Cố Chi Hành nhấn phím enter.
Máy tính hiện lên nhắc nhở.
[Sai mật mã]
Cố Chi Hành nói: “ Ai da, không phá được.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Lý Hàn Sơn: “Cậu đừng nói với tôi, cậu học kỹ thuật máy tính là học cái này?”
Cố Chi Hành nói: “Đương nhiên không phải.”
Cố Chi Hành lấy ra một hộp dụng cụ nhỏ trong túi máy tính của Chu Như Diệu, sau đó cô lấy ra một cái tua vít.
Lý Hàn Sơn: “... Đây là công cụ phá mật khẩu?”
Chu Như Diệu: “A Hành, chuyên nghiệp thật.”
Cố Chi Hành nói: “Không phải, tôi đang chuẩn bị mở đĩa cứng ra.”
Lý Hàn Sơn: “...?”
Không phải, cmn không thể dựa dẫm vào các cậu một lần sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro