Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

.2

Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu

2024-11-19 00:38:27

“Hacker là tôi nói mà.” Chu Như Diệu trợn mắt, nhìn cậu ta một cách không vui: “Bản thân A Hành cũng đâu nói đâu, hơn nữa, bây giờ là A Hành đang giúp cậu đấy.”

“Vậy thì thật lòng xin lỗi.” Lý Hàn Sơn cười như không cười: “Tôi còn phải cảm ơn các cậu đã năm lần bảy lượt đưa vấn đề mạng sống của tôi làm thú vui đúng không?”

Chu Như Diệu bĩu môi: “Người tiếc mạng như vậy thì không cần làm chàng trai cool ngầu của Địa Ngục!”

Lý Hàn Sơn: “... Cũng đâu phải tôi muốn làm.”

“Tôi cảm thấy——” Cố Chi Hành xoay đầu nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu thật sự quá để ý những thứ trong tiểu thuyết rồi, giống y như Như Diệu.”

Lý Hàn Sơn khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ cậu thì không để ý chút nào sao?”

“Đương nhiên để ý.” Cố Chi Hành vừa tháo vỏ máy tính ra, tỉ mỉ kiểm tra khóa ở gần đĩa cứng vừa nói: “Đối với cậu mà nói, có thể so với Như Diệu thì tôi còn phải tỏ ra ngu ngốc và vụng về hơn một chút.”

Chu Như Diệu: “... A Hành, tại phải nói là ‘hơn’?”

Cố Chi Hành: “Cậu rất để ý sao?”

Chu Như Diệu: “Rất để ý.”

Cố Chi Hành: “Vậy tôi không vụng về bằng cậu?”

Chu Như Diệu: “... À không, không phải, không phải ý này mà!”

Lý Hàn Sơn không có tâm trạng nhìn họ khoe khoang, chẳng qua là cậu ta để ý tới lời nói của cô một cách không thể giải thích được, thế là cậu ta cắt ngang, nói: “Cậu muốn nói cái gì?”

“Tôi đã từng nói rất nhiều lần rồi, sách lược cũng được, kế hoạch cũng được, những thứ này nên dùng cho những chỗ đáng để tâm.” Cố Chi Hành ngừng một chút, xoay đầu nhìn về phía Lý Hàn Sơn, nói: “Đừng bó buộc trong nỗi sợ hãi của bản thân mà không thể thoát ra, con người bởi vì nỗi sợ hãi mới từng bước từng bước đi vào vòng xoáy của số mệnh.”

Lý Hàn Sơn khẽ cau mày, ánh mắt thâm trầm, bắt đầu đánh giá Cố Chi Hành, dường như giờ phút này cậu ta mới nhận ra cô chính là như vậy.

Lúc này Cố Chi Hành lại cúi đầu bận rộn, mái tóc đen nhánh che mất biểu cảm của cô, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nghiêng xinh đẹp và sắc sảo của cô.

Lý Hàn Sơn nói: “Lời của cậu nói rất mâu thuẫn, nếu cậu không chống đối nội dung của tiểu thuyết thì sao cậu lại phải chống đối những nữ chính này?”

Chu Như Diệu cười một tiếng, hai tay kéo mặt của Cố Chi Hành, đầu gác lên vai của cô, nói: “A Hành, nhìn xem, đây là vấn đề tranh luận khá điển hình.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Hàn Sơn: “...”

Cậu ta chỉ là đang chỉ ra vấn đề của cô ở mặt logic thôi mà.

Cố Chi Hành lắc đầu, mái tóc đen bồng bềnh lay động , lay đến rớt tay và đầu của Chu Như Diệu xuống, nói: “Tôi đang bận.”

Cô cúi đầu, tiếp tục bận bịu: “Là logic của cậu có vấn đề. Tôi không nói là tôi không chống đối, chỉ là tôi không sợ hãi. Cho dù Như Diệu mơ thấy hôm nay tôi chết, tôi cũng phải sống lâu hơn một chút, khát vọng sống của tôi mạnh hơn bất kỳ người nào.”

Chu Như Diệu lại cười một tiếng, dường như nghĩ ra gì đó: “ quả thật.”

Cậu nhìn Lý Hàn Sơn, nói: “A Hành với tôi, còn có em trai của tôi, ba người chúng tôi lúc nhỏ đã tham gia một trại hè quân sự. Kết quả chúng tôi bị tụt lại phía sau, sau đó dựa vào năng lực sinh tồn mạnh mẽ của A Hành mới có thể chống đỡ đến lúc tìm được đội cứu hộ.”

Lý Hàn Sơn: “... Đội cứu hộ?”

Chu Như Diệu: “Vì lúc đó đang huấn luyện những thứ đại loại như bò lan về phía trước và mai phục ở trong rừng.”

Lý Hàn Sơn: “Sao lại tụt ở phía sau?”

Chu Như Diệu: “Tôi nhặt được một nhánh cây nhỏ xinh đẹp, A Hành cũng muốn nhặt. Em trai tôi muốn giật lấy của tôi và đưa cho A Hành, sau đó ba người chúng tôi đánh nhau ở phía sau.”

Lý Hàn Sơn: “...?”

Cuộc đời của các cậu không có nhánh cây nhỏ thì không sống được sao?

Lý Hàn Sơn không hiểu, nhưng lại rất đỗi dao động.

Bên kia, Cố Chi Hành đã cài xong đĩa cứng, mở nguồn lên rồi và đang chạy thử máy, cô lại nói: “Lúc đó quan hệ giữa tôi và A Quyết không tệ.”

“Vậy sao cậu không nói chuyện nó đã làm nhục IQ của tôi trước mặt tôi chứ?” Vẻ mặt Chu Như Diệu cực kỳ sợ hãi: “Vậy mà nó lại nói người thiểu năng như tôi tại sao phải gọi là Chu Diệu, còn sỉ nhục cái tên này.”

Lý Hàn Sơn: “...? Cho nên tên của cậu vốn dĩ là Chu Diệu?”

Chu Như Diệu: “Đúng vậy.”

Lý Hàn Sơn: “Vậy tên bây giờ của cậu?”

Chu Như Diệu: “Ba mẹ tôi cảm thấy em trai tôi nói rất đúng, cho nên đổi tên thành Chu Như Diệu cho tôi, nói tôi thật sự nhục nhã.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Chi Hành: “Con người rồi có một ngày phải thừa nhận bản thân không xứng với cái tên của mình, không giống tôi, tôi vẫn luôn rất tốt.” (1)

Lý Hàn Sơn: “...”

Cậu ta cảm thấy chuyện này từ đầu đến đuôi đều đầy sự thần kỳ và quái lạ nhưng mà cậu ta cạn lời đến nỗi không biết nên nói như thế nào.

“À, được rồi.” Cố Chi Hành xoay máy tính về phía bọn họ: “Đến đây cùng nhau xem sách kế hoạch đi.”

Ba người cùng nhau tập trung tinh thần, mấy phút sau, cả ba người không cách nào xem tiếp được.

Sách kế hoạch có tất cả ba ngàn từ, bao gồm hai ngàn tám từ chuẩn bị trước khi sự việc xảy ra cùng với các loại khả năng tiêu hủy xác chết. Thậm chí trong phần trước khi sự việc xảy ra việc còn viết năm sáu trăm kế hoạch cúng bái Thần Phật, xin quẻ, đếm ngày tốt trong giờ hoàng đạo cùng với thời vận cung hoàng đạo.

Chu Như Diệu: “Cô ấy đang thử cầu Thần để giết cậu rồi.”

Cố Chi Hành: “Tôi cảm thấy dùng sóng điện não có thể sẽ nhanh hơn.”

Lý Hàn Sơn: “Não của cô ấy vốn không gánh nổi kế hoạch giết người của ”mình.

Ba người họ đạt được sự đồng thuận hiếm có, quyết định từ bỏ việc tiếp tục nghiên cứu bản kế hoạch không thể gọi là kế hoạch này.

Chu Như Diệu nói: “Nhưng mà các cậu nói xem, Thần sẽ bị sự thành kính của cô ấy cảm động mà giáng xuống phép lạ không.”

“Giấc mơ của cậu đã đủ để những người thuộc chủ nghĩa duy vật sụp đổ rồi.” Lý Hàn Sơn hít sâu một hơi, lại nói: “Đừng nói đến những chủ nghĩa thần bí này nữa.”

Cố Chi Hành suy nghĩ một chút, vẫn là nên copy lại dữ liệu này, lại nói: “Cho dù lại như thế nào đi nữa, nếu là tôi, tôi sẽ chỉ cảm thấy buồn cười.”

Cô nở một nụ cười hiếm có, hơn nữa nụ cười nhếch nơi khóe miệng này cũng đầy sự hờ hững: “Lý Hàn Sơn, cô ấy cần phải cầu Thần bái Phật cầu nguyện phép lạ để cậu biến mất. Cô ấy cho rằng chỉ có sức mạnh to lớn mới có thể chống chọi lại với cậu. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ coi cô ấy và các vị thần của cô ấy quá yếu ớt đến nỗi không đáng để nhắc đến.”

Lý Hàn Sơn im lặng suy nghĩ vài giây thì đột nhiên nghe thấy giọng của Chu Như Diệu.

Chu Như Diệu: “Cmn, cháy đến nơi rồi!”

Lý Hàn Sơn: “...?”

Cố Chi Hành tặc lưỡi một tiếng, nhìn Chu Như Diệu: “Bớt lắm lời lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Số ký tự: 0