Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
.3
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
2024-11-19 00:38:27
Chu Như Diệu đập bàn, hừ một tiếng: “Tôi nói là máy tính của Lý Hàn Sơn, bộ phận tản nhiệt cháy rồi!”
“Vãi.” Cố Chi Hành cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên nhìn thấy máy tính của Lý Hàn Sơn bốc khói lên nên nhanh chóng tắt máy, bắt đầu tháo rời vỏ máy tính: “Có phải vừa nãy tôi đã rút card màn hình ra rồi không.”
Lý Hàn Sơn: “... Cái này cũng có thể quên sao?”
Lý Hàn Sơn hít một hơi, đang muốn nói thì lại bị một trận âm thanh gõ cửa mãnh liệt cắt ngang.
“Bạn học ở bên trong ra đây! Ra đây! Chúng tôi tra ra rồi!”
Giọng nói khàn khàn vô cùng thô bạo.
Ba người trố mắt nhìn nhau.
Trong văn phòng, ba người cùng với Lục Man đứng ngay ngắn chỉnh tề. Giáo viên trực ban đứng ở nơi cách đó không xa, dường như đang liên lạc với ai đó.
Ba người tự biết là âm mưu đã bại lộ, ai cũng không nhìn Lục Man.
Ngược lại Lục Man mở miệng trước: “Tại sao các cậu lại cố ý tráo đổi máy tính của tôi?”
Chu Như Diệu liếc cô ấy một cái, lại nhìn sang Cố Chi Hành, vẫn không nói chuyện.
Lục Man tiếp tục nói: “Lúc tôi đi kiểm tra camera, nhân viên điều khiển sắp tan ca rồi, tôi hết cách nên tôi dùng cái cớ khác.”
Cố Chi Hành và Lý Hàn Sơn nhìn cô ấy.
Lục Man khẽ siết nhẹ ngón tay, giọng nói trầm thấp: “Tôi nói với họ là thật ra trong máy tính của tôi có một phần dữ liệu thương nghiệp, đó là một thỏa thuận quyên góp đạt được giữa gia đình chúng tôi và nhà trường. Nếu máy tính bị lấy đi thì rất có thể đang có người đánh cắp bí mật.”
Cố Chi Hành: “...”
Chu Như Diệu: “...”
Lý Hàn Sơn: “...”
Ngay lúc này thì cô ấy lại thông minh vãi ra nhỉ.
Lý Hàn Sơn cảm thấy IQ lúc cô ấy xử lý sự việc rất chênh lệch.
Giọng nói Lục Man khẽ run lên, nói: “A Hành, tại sao? Tại sao cậu phải ở cùng một phía với Lý Hàn Sơn.”
Cố Chi Hành vươn tay: “Đừng ăn nói linh tinh.”
Lục Man nghẹn lời vài giây mới tiếp tục nói: “Mối quan hệ của các cậu không nên tốt như vậy, cậu và Chu Như Diệu cũng không nên lén lút tráo đổi máy tính của tôi. Tôi không hiểu, tại sao sự việc lại trở thành như vậy? Hôm nay cậu nói chuyện với tôi là vì muốn tráo đổi máy tính sao?”
Chu Như Diệu nói xen vào: “ Cậu hỏi quá nhiều rồi đó.”
Lục Man phớt lờ Chu Như Diệu, nghiêm túc nhìn Cố Chi Hành, trong đôi mắt đen tràn ngập sự buồn bã: “Tôi không biết tại sao cậu lại thay đổi, có phải Lý Hàn Sơn đã nói gì đó với cậu?”
Cô ấy nói đến nỗi dường như dùng cái lý do này thuyết phục được bản thân luôn rồi. Cô ấy vô thức bước gần đến phía trước một chút rồi nắm lấy tay của Cố Chi Hành, giọng nói trở nên dồn dập: “A Hành, cậu nghe tôi nói, Lý Hàn Sơn cậu ta không có ý tốt với cậu! Cậu ta muốn giết cậu, cậu ta là người xấu, cậu không thể tin tưởng cậu ta! Trước tiên đừng hỏi tôi tại sao biết, cậu tin tôi có được không? A Hành, cậu tin tôi được không!”
Lục Man nói mà đôi mắt đẫm nước, nước mắt dường như sắp rơi xuống.
Ngay lúc này, cô ấy không còn giống một nữ minh tinh thành công đã đắm mình trong làng giải trí nhiều năm nữa mà lại lộ ra vẻ bất lực và mất mát hoàn toàn.
Cố Chi Hành nhẹ nhàng gỡ tay của cô ấy ra, vươn một tay khác ra vỗ vào vai của cô ấy, cô nói: “Lý Hàn Sơn là bạn của tôi. Chúng tôi lấy máy tính của cô đi cũng là vì vô tình nhìn thấy sách kế hoạch cô muốn âm mưu giết Lý Hàn Sơn, cho nên chúng tôi phải bảo vệ Lý Hàn Sơn.”
Lục Man đứng hình, cả người cứng ngắc, ngớ người ra nhìn cô.
Cố Chi Hành vẫn tiếp tục nói: “Lục Man, chúng ta vốn không thân thiết. Tôi không biết tại sao cậu phải dùng suy đoán chủ quan để can thiệp vào cuộc sống của tôi. Hy vọng sau này cậu đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Cuối cùng nước mắt của Lục Man cũng rơi xuống, đôi môi mỏng run lên, cổ họng nghẹn lại, dốc sức hất tay của cô ra: “Cố Chi Hành cái tên khốn kiếp nhà cậu, cậu biết cậu đang nói gì không? Tôi là vì bảo vệ cậu, bởi vì bảo vệ cậu, tôi không dám làm phiền mọi thứ, không dám tham gia tham quan nghiên cứu thực tế! Tôi buộc mình phải hiểu biết rõ tất cả mọi chuyện! Tôi nỗ lực như vậy là vì muốn thay đổi mọi thứ, nỗ lực như vậy vì muốn gặp cậu một lần! Tôi đã làm sai cái gì mà phải bị cậu chà đạp như vậy? Cậu dựa vào cái gì hả, cậu thì hiểu cái gì chứ? Sao cậu lại trở nên như vậy? Tôi chán ghét cậu! Tôi chán ghét cậu!”
Tốc độ nói chuyện của cô ấy càng ngày càng nhanh, nỗi muộn phiền cũng càng ngày càng kích động, những lời nói lên án làm thế nào cũng không dừng lại được. Tuy nhiên, cuối cùng chỉ nhận lại được vẻ mặt có hơi không kiên nhẫn cùng với lời nói lạnh lùng của Cố Chi Hành.
Cố Chi Hành nói: “Liên quan đ* gì đến tôi.”
Đến khóc lóc Lục Man cũng cảm thấy khó khăn, cô ấy nhìn Cố Chi Hành thật lâu như đang nhìn một người lạ. Trong mắt cô ấy tràn ngập sự thất vọng và buồn bã, mấy giây sau, cô ấy quay lưng bỏ chạy như thể không kìm chế được cảm xúc.
Trong lúc chạy đụng phải cô giáo đang nghe điện thoại cũng không thèm ngoảnh lại, cứ thế lao ra khỏi văn phòng.
Cố Chi Hành xoa mu bàn tay của mình: “Cô ấy dùng sức dữ quá.”
Chu Như Diệu nói: “Xem ra là cô ấy rất đau lòng.”
Lý Hàn Sơn hít một hơi lạnh: “Rõ chàng cậu còn giống người xấu hơn so với tôi.”
“Tôi biết.” Cố Chi Hành thu tay lại, nói: “Cô ấy nhất định phải hiểu, đây không phải là tương lai của cô ấy. Bây giờ tôi và cô ấy không còn quan hệ gì, tôi không hi vọng việc trùng sinh (2) của cô ấy là vì cứu tôi.”
“Bởi vì tất cả những khả năng chưa biết đều là sự cám dỗ.” Lý Hàn Sơn dừng lại một chút, mím môi mỏng, lại nói: “Có phải tôi nên cảm ơn các cậu, cảm ơn các cậu bảo vệ tôi.”
Cố Chi Hành: “Vậy cậu gọi một tiếng anh Hành nghe thử đi.”
Chu Như Diệu: “Còn tôi nữa, còn tôi nữa, gọi một tiếng anh Diệu.”
Cố Chi Hành: “Gọi một tiếng anh, mạng này cho cậu luôn.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Các cậu có thể cút được không.
Có vẻ như vì nước mắt và việc bỏ chạy của đương sự Lục Man, cả ba người đã được dạy dỗ cho một trận vì trò đùa quái đản, sau đó sự việc cũng đã kết thúc.
Lúc ba người rời khỏi văn phòng thì đã sắp tới giờ vào lớp rồi.
Cố Chi Hành chậm rãi bước đi: “Như Diệu, quyển vở thế nào rồi?”
Chu Như Diệu nghiêng đầu lật quyển vở, sau đó 'hây da' một tiếng: “Vẫn là một mớ hỗn độn, đoán chừng là đang chỉnh sửa tình tiết đấy.”
“Tôi cảm thấy A Hành nói rất rõ rồi.” Lý Hàn Sơn nhận lấy quyển vở từ trong tay cậu, lật ra: “Có lẽ cô ấy sẽ nhanh chóng hiểu rằng cô ấy không cần gánh vác sứ mệnh gì trên người cả.”
Cố Chi Hành nói: “Nếu không được thì làm sao đây?.”
Chu Như Diệu nghĩ ngơi một hồi: “Vậy thì để Lý Hàn Sơn chết thật luôn đi.”
Lý Hàn Sơn: “...”
“Đúng rồi, trong câu chuyện này của cậu đánh dấu vai phụ thứ ba không phải cũng là tôi đó chứ?” Lý Hàn Sơn đưa một trang cho Chu Như Diệu: “Nữ chính này tên là Triệu Nhất Nhất, tóm lại không thể nào là vì tên của cô ấy phức tạp, đến tên của tôi thì viết đơn giản đâu nhỉ?”
Cố Chi Hành liếc mắt, câu đầu tiên phía trên là mình tự lái xe vượt qua nữ chính.
Cố Chi Hành: “...?”
Cô nghĩ ngợi vài giây: “Đây chính là câu chuyện đến nay tôi vẫn ngồi xe đạp đi học đấy à?”
“Ồ ồ, đúng rồi.” Chu Như Diệu lấy quyển vở qua, lại nói: “Không viết tên của cậu là vì cậu là tên súc sinh kỳ quái.”
Lý Hàn Sơn: “...?”
Thì ra vẫn là người xấu, bây giờ sao lại là tên súc sinh rồi.
Rốt cuộc là cậu ta không giống Cố Chi Hành ở chỗ nào, dựa vào cái gì là cứ luôn làm người xấu.
Chu Như Diệu hắng giọng, bắt đầu đọc to lên với tốc độ nhanh như chớp: “Sau khi Triệu Nhất Nhất và Lý Hàn Sơn chia tay thì tổng kết ra được những khuyết điểm là tính tình lạnh nhạt, bệnh ưa sạch sẽ và sự xa cách. Nhưng không ngờ tới sau khi chia tay thì cô ấy lập tức trúng được năm trăm vạn, liên hôn với Cố Chi Hành, con nhà giàu có tài giỏi hơn người. Tuy rằng tính khí Cố Chi Hành nóng nảy, nói một là một hai là hai nhưng lại cưng chiều cô ấy lên trời. Chính vào lúc hai người sắp thành hôn, cô ấy vấp vào góc váy nên té ngã về thời học cấp ba, mà lại còn vào cái hôm cô ấy đâm phải xe của Cố Chi Hành. Từ đó mỗi buổi tối cô ấy đều sẽ biến thành em bé sáu tuổi dễ thương. Triệu Nhất Nhất yêu cầu Cố Chi Hành chịu trách nhiệm, một khóc hai quậy ba la lối om sòm, điều này khiến Cố Chi Hành cảm thấy liên tục đau lòng nên ôm chầm lấy và dỗ dành: “Em bé ngoan.” Kết quả lúc này Lý Hàn Sơn lại chen chân vào, nhìn trúng em bé dễ thương là cô ấy, mỗi ngày đều đặt cô ấy lên đôi chân dài rồi trêu đùa. Hứ! Kiếp trước anh lạnh lùng phớt lờ tôi, bây giờ thì anh đã không xứng trèo cao nữa! Nhưng mà không ngờ, lúc đầu chỉ là làm vợ chồng tình thú với Cố Chi Hành, nhưng lại vì hình dạng em bé dễ thương này mà lên hẳn show tạp kỹ, hotsearch em bé dễ thương Triệu Nhất Nhất khiến tôi muốn kết hôn đã treo tít trên cao! Hây da, hôm nay Triệu Nhất Nhất cũng được tranh giành để dỗ dành! Hứ! Nguyên văn chỉ giới thiệu một câu đơn giản: Sau khi chia tay với người yêu cũ, tôi trúng được năm trăm vạn, ly hôn với con nhà giàu có rồi lại trùng sinh biến thành đại ca sáu tuổi rưỡi được cưng chiều trong lòng bàn tay, bỗng nhiên lên hot search!”
Cố Chi Hành: “...”
Lý Hàn Sơn: “...?”
Cmn, cậu đây là, không phải? Cậu đây là, phải không? Hả?
Cố Chi Hành im lặng một lúc lâu: “Cậu đặt đống buff ở đây à?”
Chu Như Diệu hít một hơi dài: “Sách giết người chất thành nhiều tầng như vậy, giết muốn điên luôn rồi nhỉ.”
Lý Hàn Sơn: “Sáu tuổi rưỡi, Cố Chi Hành, cmn cậu có đam mê biến thái với trẻ em à?”
“Cậu mới phải đấy?” Cố Chi Hành trợn to mắt, vẻ mặt lạnh lùng vụn vỡ: “Lúc trước cậu phớt lờ không đếm xỉa gì con người ta, biến thành con nít rồi lại lập tức chạy đi dỗ dành, buồn nôn! Cậu đi đến cục cảnh sát đi!”
Chu Như Diệu: “Cậu xem, tôi nói cậu là súc sinh mà!”
Lý Hàn Sơn: “...”
Cậu ta sụp đổ rồi, cậu ta không cách nào phản kháng, cậu ta không hiểu.
(1): Chữ Hành và được đồng âm với nhau chữ Xing
(2): Sống lại
“Vãi.” Cố Chi Hành cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên nhìn thấy máy tính của Lý Hàn Sơn bốc khói lên nên nhanh chóng tắt máy, bắt đầu tháo rời vỏ máy tính: “Có phải vừa nãy tôi đã rút card màn hình ra rồi không.”
Lý Hàn Sơn: “... Cái này cũng có thể quên sao?”
Lý Hàn Sơn hít một hơi, đang muốn nói thì lại bị một trận âm thanh gõ cửa mãnh liệt cắt ngang.
“Bạn học ở bên trong ra đây! Ra đây! Chúng tôi tra ra rồi!”
Giọng nói khàn khàn vô cùng thô bạo.
Ba người trố mắt nhìn nhau.
Trong văn phòng, ba người cùng với Lục Man đứng ngay ngắn chỉnh tề. Giáo viên trực ban đứng ở nơi cách đó không xa, dường như đang liên lạc với ai đó.
Ba người tự biết là âm mưu đã bại lộ, ai cũng không nhìn Lục Man.
Ngược lại Lục Man mở miệng trước: “Tại sao các cậu lại cố ý tráo đổi máy tính của tôi?”
Chu Như Diệu liếc cô ấy một cái, lại nhìn sang Cố Chi Hành, vẫn không nói chuyện.
Lục Man tiếp tục nói: “Lúc tôi đi kiểm tra camera, nhân viên điều khiển sắp tan ca rồi, tôi hết cách nên tôi dùng cái cớ khác.”
Cố Chi Hành và Lý Hàn Sơn nhìn cô ấy.
Lục Man khẽ siết nhẹ ngón tay, giọng nói trầm thấp: “Tôi nói với họ là thật ra trong máy tính của tôi có một phần dữ liệu thương nghiệp, đó là một thỏa thuận quyên góp đạt được giữa gia đình chúng tôi và nhà trường. Nếu máy tính bị lấy đi thì rất có thể đang có người đánh cắp bí mật.”
Cố Chi Hành: “...”
Chu Như Diệu: “...”
Lý Hàn Sơn: “...”
Ngay lúc này thì cô ấy lại thông minh vãi ra nhỉ.
Lý Hàn Sơn cảm thấy IQ lúc cô ấy xử lý sự việc rất chênh lệch.
Giọng nói Lục Man khẽ run lên, nói: “A Hành, tại sao? Tại sao cậu phải ở cùng một phía với Lý Hàn Sơn.”
Cố Chi Hành vươn tay: “Đừng ăn nói linh tinh.”
Lục Man nghẹn lời vài giây mới tiếp tục nói: “Mối quan hệ của các cậu không nên tốt như vậy, cậu và Chu Như Diệu cũng không nên lén lút tráo đổi máy tính của tôi. Tôi không hiểu, tại sao sự việc lại trở thành như vậy? Hôm nay cậu nói chuyện với tôi là vì muốn tráo đổi máy tính sao?”
Chu Như Diệu nói xen vào: “ Cậu hỏi quá nhiều rồi đó.”
Lục Man phớt lờ Chu Như Diệu, nghiêm túc nhìn Cố Chi Hành, trong đôi mắt đen tràn ngập sự buồn bã: “Tôi không biết tại sao cậu lại thay đổi, có phải Lý Hàn Sơn đã nói gì đó với cậu?”
Cô ấy nói đến nỗi dường như dùng cái lý do này thuyết phục được bản thân luôn rồi. Cô ấy vô thức bước gần đến phía trước một chút rồi nắm lấy tay của Cố Chi Hành, giọng nói trở nên dồn dập: “A Hành, cậu nghe tôi nói, Lý Hàn Sơn cậu ta không có ý tốt với cậu! Cậu ta muốn giết cậu, cậu ta là người xấu, cậu không thể tin tưởng cậu ta! Trước tiên đừng hỏi tôi tại sao biết, cậu tin tôi có được không? A Hành, cậu tin tôi được không!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Man nói mà đôi mắt đẫm nước, nước mắt dường như sắp rơi xuống.
Ngay lúc này, cô ấy không còn giống một nữ minh tinh thành công đã đắm mình trong làng giải trí nhiều năm nữa mà lại lộ ra vẻ bất lực và mất mát hoàn toàn.
Cố Chi Hành nhẹ nhàng gỡ tay của cô ấy ra, vươn một tay khác ra vỗ vào vai của cô ấy, cô nói: “Lý Hàn Sơn là bạn của tôi. Chúng tôi lấy máy tính của cô đi cũng là vì vô tình nhìn thấy sách kế hoạch cô muốn âm mưu giết Lý Hàn Sơn, cho nên chúng tôi phải bảo vệ Lý Hàn Sơn.”
Lục Man đứng hình, cả người cứng ngắc, ngớ người ra nhìn cô.
Cố Chi Hành vẫn tiếp tục nói: “Lục Man, chúng ta vốn không thân thiết. Tôi không biết tại sao cậu phải dùng suy đoán chủ quan để can thiệp vào cuộc sống của tôi. Hy vọng sau này cậu đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Cuối cùng nước mắt của Lục Man cũng rơi xuống, đôi môi mỏng run lên, cổ họng nghẹn lại, dốc sức hất tay của cô ra: “Cố Chi Hành cái tên khốn kiếp nhà cậu, cậu biết cậu đang nói gì không? Tôi là vì bảo vệ cậu, bởi vì bảo vệ cậu, tôi không dám làm phiền mọi thứ, không dám tham gia tham quan nghiên cứu thực tế! Tôi buộc mình phải hiểu biết rõ tất cả mọi chuyện! Tôi nỗ lực như vậy là vì muốn thay đổi mọi thứ, nỗ lực như vậy vì muốn gặp cậu một lần! Tôi đã làm sai cái gì mà phải bị cậu chà đạp như vậy? Cậu dựa vào cái gì hả, cậu thì hiểu cái gì chứ? Sao cậu lại trở nên như vậy? Tôi chán ghét cậu! Tôi chán ghét cậu!”
Tốc độ nói chuyện của cô ấy càng ngày càng nhanh, nỗi muộn phiền cũng càng ngày càng kích động, những lời nói lên án làm thế nào cũng không dừng lại được. Tuy nhiên, cuối cùng chỉ nhận lại được vẻ mặt có hơi không kiên nhẫn cùng với lời nói lạnh lùng của Cố Chi Hành.
Cố Chi Hành nói: “Liên quan đ* gì đến tôi.”
Đến khóc lóc Lục Man cũng cảm thấy khó khăn, cô ấy nhìn Cố Chi Hành thật lâu như đang nhìn một người lạ. Trong mắt cô ấy tràn ngập sự thất vọng và buồn bã, mấy giây sau, cô ấy quay lưng bỏ chạy như thể không kìm chế được cảm xúc.
Trong lúc chạy đụng phải cô giáo đang nghe điện thoại cũng không thèm ngoảnh lại, cứ thế lao ra khỏi văn phòng.
Cố Chi Hành xoa mu bàn tay của mình: “Cô ấy dùng sức dữ quá.”
Chu Như Diệu nói: “Xem ra là cô ấy rất đau lòng.”
Lý Hàn Sơn hít một hơi lạnh: “Rõ chàng cậu còn giống người xấu hơn so với tôi.”
“Tôi biết.” Cố Chi Hành thu tay lại, nói: “Cô ấy nhất định phải hiểu, đây không phải là tương lai của cô ấy. Bây giờ tôi và cô ấy không còn quan hệ gì, tôi không hi vọng việc trùng sinh (2) của cô ấy là vì cứu tôi.”
“Bởi vì tất cả những khả năng chưa biết đều là sự cám dỗ.” Lý Hàn Sơn dừng lại một chút, mím môi mỏng, lại nói: “Có phải tôi nên cảm ơn các cậu, cảm ơn các cậu bảo vệ tôi.”
Cố Chi Hành: “Vậy cậu gọi một tiếng anh Hành nghe thử đi.”
Chu Như Diệu: “Còn tôi nữa, còn tôi nữa, gọi một tiếng anh Diệu.”
Cố Chi Hành: “Gọi một tiếng anh, mạng này cho cậu luôn.”
Lý Hàn Sơn: “...”
Các cậu có thể cút được không.
Có vẻ như vì nước mắt và việc bỏ chạy của đương sự Lục Man, cả ba người đã được dạy dỗ cho một trận vì trò đùa quái đản, sau đó sự việc cũng đã kết thúc.
Lúc ba người rời khỏi văn phòng thì đã sắp tới giờ vào lớp rồi.
Cố Chi Hành chậm rãi bước đi: “Như Diệu, quyển vở thế nào rồi?”
Chu Như Diệu nghiêng đầu lật quyển vở, sau đó 'hây da' một tiếng: “Vẫn là một mớ hỗn độn, đoán chừng là đang chỉnh sửa tình tiết đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi cảm thấy A Hành nói rất rõ rồi.” Lý Hàn Sơn nhận lấy quyển vở từ trong tay cậu, lật ra: “Có lẽ cô ấy sẽ nhanh chóng hiểu rằng cô ấy không cần gánh vác sứ mệnh gì trên người cả.”
Cố Chi Hành nói: “Nếu không được thì làm sao đây?.”
Chu Như Diệu nghĩ ngơi một hồi: “Vậy thì để Lý Hàn Sơn chết thật luôn đi.”
Lý Hàn Sơn: “...”
“Đúng rồi, trong câu chuyện này của cậu đánh dấu vai phụ thứ ba không phải cũng là tôi đó chứ?” Lý Hàn Sơn đưa một trang cho Chu Như Diệu: “Nữ chính này tên là Triệu Nhất Nhất, tóm lại không thể nào là vì tên của cô ấy phức tạp, đến tên của tôi thì viết đơn giản đâu nhỉ?”
Cố Chi Hành liếc mắt, câu đầu tiên phía trên là mình tự lái xe vượt qua nữ chính.
Cố Chi Hành: “...?”
Cô nghĩ ngợi vài giây: “Đây chính là câu chuyện đến nay tôi vẫn ngồi xe đạp đi học đấy à?”
“Ồ ồ, đúng rồi.” Chu Như Diệu lấy quyển vở qua, lại nói: “Không viết tên của cậu là vì cậu là tên súc sinh kỳ quái.”
Lý Hàn Sơn: “...?”
Thì ra vẫn là người xấu, bây giờ sao lại là tên súc sinh rồi.
Rốt cuộc là cậu ta không giống Cố Chi Hành ở chỗ nào, dựa vào cái gì là cứ luôn làm người xấu.
Chu Như Diệu hắng giọng, bắt đầu đọc to lên với tốc độ nhanh như chớp: “Sau khi Triệu Nhất Nhất và Lý Hàn Sơn chia tay thì tổng kết ra được những khuyết điểm là tính tình lạnh nhạt, bệnh ưa sạch sẽ và sự xa cách. Nhưng không ngờ tới sau khi chia tay thì cô ấy lập tức trúng được năm trăm vạn, liên hôn với Cố Chi Hành, con nhà giàu có tài giỏi hơn người. Tuy rằng tính khí Cố Chi Hành nóng nảy, nói một là một hai là hai nhưng lại cưng chiều cô ấy lên trời. Chính vào lúc hai người sắp thành hôn, cô ấy vấp vào góc váy nên té ngã về thời học cấp ba, mà lại còn vào cái hôm cô ấy đâm phải xe của Cố Chi Hành. Từ đó mỗi buổi tối cô ấy đều sẽ biến thành em bé sáu tuổi dễ thương. Triệu Nhất Nhất yêu cầu Cố Chi Hành chịu trách nhiệm, một khóc hai quậy ba la lối om sòm, điều này khiến Cố Chi Hành cảm thấy liên tục đau lòng nên ôm chầm lấy và dỗ dành: “Em bé ngoan.” Kết quả lúc này Lý Hàn Sơn lại chen chân vào, nhìn trúng em bé dễ thương là cô ấy, mỗi ngày đều đặt cô ấy lên đôi chân dài rồi trêu đùa. Hứ! Kiếp trước anh lạnh lùng phớt lờ tôi, bây giờ thì anh đã không xứng trèo cao nữa! Nhưng mà không ngờ, lúc đầu chỉ là làm vợ chồng tình thú với Cố Chi Hành, nhưng lại vì hình dạng em bé dễ thương này mà lên hẳn show tạp kỹ, hotsearch em bé dễ thương Triệu Nhất Nhất khiến tôi muốn kết hôn đã treo tít trên cao! Hây da, hôm nay Triệu Nhất Nhất cũng được tranh giành để dỗ dành! Hứ! Nguyên văn chỉ giới thiệu một câu đơn giản: Sau khi chia tay với người yêu cũ, tôi trúng được năm trăm vạn, ly hôn với con nhà giàu có rồi lại trùng sinh biến thành đại ca sáu tuổi rưỡi được cưng chiều trong lòng bàn tay, bỗng nhiên lên hot search!”
Cố Chi Hành: “...”
Lý Hàn Sơn: “...?”
Cmn, cậu đây là, không phải? Cậu đây là, phải không? Hả?
Cố Chi Hành im lặng một lúc lâu: “Cậu đặt đống buff ở đây à?”
Chu Như Diệu hít một hơi dài: “Sách giết người chất thành nhiều tầng như vậy, giết muốn điên luôn rồi nhỉ.”
Lý Hàn Sơn: “Sáu tuổi rưỡi, Cố Chi Hành, cmn cậu có đam mê biến thái với trẻ em à?”
“Cậu mới phải đấy?” Cố Chi Hành trợn to mắt, vẻ mặt lạnh lùng vụn vỡ: “Lúc trước cậu phớt lờ không đếm xỉa gì con người ta, biến thành con nít rồi lại lập tức chạy đi dỗ dành, buồn nôn! Cậu đi đến cục cảnh sát đi!”
Chu Như Diệu: “Cậu xem, tôi nói cậu là súc sinh mà!”
Lý Hàn Sơn: “...”
Cậu ta sụp đổ rồi, cậu ta không cách nào phản kháng, cậu ta không hiểu.
(1): Chữ Hành và được đồng âm với nhau chữ Xing
(2): Sống lại
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro