Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
.1
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
2024-11-19 00:38:27
"Vâng em sẽ chú ý. Em sẽ cố gắng hết sức để trở lại lớp vào tuần sau."
"Em nên chú ý đến cơ thể của mình nhiều hơn. Tôi nghĩ em đã khỏe hơn khi xin nghỉ vào hai ngày trước rồi, sao bây giờ còn tệ hơn vậy?"
"Tại bản thân em không đủ cẩn thận ạ, em xin lỗi vì gây rắc rối cho cô."
"Không sao đâu, em dưỡng bệnh thì cũng đừng quên đọc nhiều sách và làm thêm mấy đề kiểm tra đó."
Sau khi Lục Mạn xin nghỉ xong cũng đã sắp đến giờ tan học, vừa bước ra khỏi văn phòng, cô là người đầu tiên nhìn thấy ánh nắng mặt trời nhuộm một tầng ánh sáng vàng trên hành lang.
Cô nheo mắt lại theo bản năng, đôi mắt sưng đỏ và khô rát khiến cô rất khó chịu.
Đợi đến lúc Lục Mạn quen dần với ánh sáng, cô chậm rãi mở mắt ra, bước từng bước nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đến thất thần. Khoảnh khắc bị A Hành ... Không! Từ lúc bị Cố Chi Hành từ chối đến nay cũng đã ba bốn ngày trôi qua, nhưng dường như cô khó có thể thoát ra khỏi hồi ức đó, thậm chí đến bây giờ nghĩ lại cô cũng muốn khóc.
Lục Mạn cầm lấy dây đeo cặp sách, càng lúc càng cảm thấy buồn.
Tại sao A Hành có thể trở thành bạn tốt của Lý Hàn Sơn? Tại sao A Hành không đối xử tốt với cô như kiếp trước?
Rốt cuộc vì sao mọi thứ lại thay đổi mất khống chế như vậy?
Vì sao A Hành lại chán ghét cô như vậy?
Càng ngày càng có nhiều câu hỏi được đặt ra bên trong đầu của cô, nhưng mà tất cả những điều đó tới cuối cùng đều biến thành một tiếng thở dài.
Lục Mạn nghĩ có lẽ mọi thứ chỉ là một giấc mơ.
Cô chậm rãi bước xuống tòa nhà dạy học nhưng trong lòng chỉ cảm thấy chua xót và không cam lòng. Cô đã trọng sinh một chuyến để quay trở về nhưng lại không thể cứu vãn được điều gì. Không thể ngăn cản Cố Chi Hành và Lý Hàn Sơn giải quyết lẫn nhau, cũng không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, cô như mất hết ý nghĩa của việc trọng sinh.
Lục Mạn cảm thấy chuyện này giống như trời cao đang trêu đùa số phận của cô, cho cô hy vọng thay đổi cuộc sống của A Hành để rồi sau đó làm tan vỡ nó đi.
Đã như vậy, mười năm sau tại sao lại không để cô bị Lý Hàn Sơn tra tấn đến chết đi.
Càng suy nghĩ càng khiến Lục Mạn bi quan hơn, hai tròng mắt khóc đến khô khốc chua xót nhưng nước mắt lại như muốn tiếp tục trào ra.
Trong chốc lát cô thất thần nên bị trượt chân, bước hụt một bậc thang.
Lục Mạn trợn to hai mắt vội vàng muốn nắm lấy tay vịn nhưng ngón tay của cô lại bị kẹt ở đoạn sắt rỗng trang trí dưới tay vịn.
"Răng rắc— "
Ngón tay phát ra một tiếng giòn tan, sau đó là âm thanh của một thứ gì đó nặng nề đập xuống đất.
Lục Mạn khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, cô đau đến nỗi rơi nước mắt, hơi nóng từ tai truyền đến toàn bộ khuôn mặt.
Đau quá.
Hơi thở của cô ngày một nhanh hơn.
Lục Mạn cảm thấy xương đau đến xuyên tim, ngón tay cũng đau kinh khủng, trái tim đập rất dữ dội.
Cô ngơ ngác ngồi trên cầu thang, đồng tử giãn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Suýt nữa, suýt chút nữa đã té xuống rồi.
Có thể cô đã sắp chết ....
Nhưng sau khi không có A Hành, không phải lúc nào cô cũng cảm thấy sống không bằng chết sao?
Lục Mạn ngồi yên một lúc lâu.
Tuy nhiên, thời gian dài này thực tế cũng chỉ mới mười phút mà thôi.
Mười phút sau, Lục Mạn đột nhiên muốn ăn một cây kem đậu xanh giá rẻ.
Đó là thương hiệu đã bị ngừng sản xuất ở mười năm sau.
Nhưng cô có thể ăn nó ngay bây giờ nếu cô muốn.
Lục Mạn đứng dậy xoa xoa xương cụt, cô khập khiễng mà chạy đi.
Còn chưa tới giờ tan học nên trường học lúc này hơi vắng vẻ, hàng cây bạch dương bị gió thổi xào xạc, tiếng chổi quét sân đầy bụi đất của dì lao công truyền tới.
Lục Mạn lao ra khỏi cổng trường với vẻ mặt hạnh phúc, thoải mái và mãn nguyện giống như bất kỳ học sinh nào đã xin nghỉ phép thành công.
"Quay trở lại mười năm trước, cô ấy có quá nhiều hy vọng nhỏ nhoi và tiếc nuối không thể thành hiện thực. Cô chưa kịp nói với người bạn tốt của mình một câu cảm ơn, đã từng quên mất việc chôn bức thư dưới gốc cây keo, cô cũng từng bỏ lỡ một trận thi đấu vũ đạo ....Sự tái sinh của cô dường như rất nhỏ bé và vô dụng, nhưng như vậy đã là đủ rồi. Tiêu đề: chữa lành, trưởng thành, mùa hoa mùa mưa. "
Chu Như Diệu đọc xong câu cuối cùng rồi khép lại cuốn sổ ghi chép.
Vừa lúc, ba người đi tới cổng trường.
Cố Chi Hành bình luận: "Không tệ, có vẻ như Lục Mạn đã tìm thấy được ý nghĩa của việc trọng sinh của mình rồi. "
"Thật ra tôi cũng rất hâm mộ cô ấy. " Chu Như Diệu dừng lại một chút rồi nói: "Nhưng nếu tôi quay trở lại mười năm trước thì lúc đó tôi chỉ mới có tám tuổi, đó không phải là vô ích sao. "
Lý Hàn Sơn buồn ngủ đến mức ngáp mấy cái, sắc mặt cũng rất khó coi: "Hai người các cậu cũng không thể để tài xế đến trườngđón các cậu sao? " Cậu ta nói xong đưa cặp mắt đen bực bội nhìn về phía Chu Như Diệu và Cố Chi Hành: "Nếu không phải vì đi đón hai người, tôi cũng không cần phải dậy sớm hơn bình thường mười lăm phút. "
"Thảo nào tôi thấy sắc mặt của cậu lại xấu xí như vậy. " Chu Như Diệu thở dài: "Thì ra là cậu không được ngủ ngon nên tức giận với người khác, điểm này cậu giống với A Hành rồi đó."
Cố Chi Hành cũng ngáp một cái rồi xoay xoay cái cổ nói: "Không phải đâu, Lý Hàn Sơn hôm nay tới đón chúng ta nên tôi dậy muộn hơn bình thường nửa tiếng, vì vậy tôi đã ngủ rất thoải mái."
Chu Như Diệu gật đầu đồng ý: "Tôi cũng ngủ rất thoải mái."
Lý Hàn Sơn: "..."
"Em nên chú ý đến cơ thể của mình nhiều hơn. Tôi nghĩ em đã khỏe hơn khi xin nghỉ vào hai ngày trước rồi, sao bây giờ còn tệ hơn vậy?"
"Tại bản thân em không đủ cẩn thận ạ, em xin lỗi vì gây rắc rối cho cô."
"Không sao đâu, em dưỡng bệnh thì cũng đừng quên đọc nhiều sách và làm thêm mấy đề kiểm tra đó."
Sau khi Lục Mạn xin nghỉ xong cũng đã sắp đến giờ tan học, vừa bước ra khỏi văn phòng, cô là người đầu tiên nhìn thấy ánh nắng mặt trời nhuộm một tầng ánh sáng vàng trên hành lang.
Cô nheo mắt lại theo bản năng, đôi mắt sưng đỏ và khô rát khiến cô rất khó chịu.
Đợi đến lúc Lục Mạn quen dần với ánh sáng, cô chậm rãi mở mắt ra, bước từng bước nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đến thất thần. Khoảnh khắc bị A Hành ... Không! Từ lúc bị Cố Chi Hành từ chối đến nay cũng đã ba bốn ngày trôi qua, nhưng dường như cô khó có thể thoát ra khỏi hồi ức đó, thậm chí đến bây giờ nghĩ lại cô cũng muốn khóc.
Lục Mạn cầm lấy dây đeo cặp sách, càng lúc càng cảm thấy buồn.
Tại sao A Hành có thể trở thành bạn tốt của Lý Hàn Sơn? Tại sao A Hành không đối xử tốt với cô như kiếp trước?
Rốt cuộc vì sao mọi thứ lại thay đổi mất khống chế như vậy?
Vì sao A Hành lại chán ghét cô như vậy?
Càng ngày càng có nhiều câu hỏi được đặt ra bên trong đầu của cô, nhưng mà tất cả những điều đó tới cuối cùng đều biến thành một tiếng thở dài.
Lục Mạn nghĩ có lẽ mọi thứ chỉ là một giấc mơ.
Cô chậm rãi bước xuống tòa nhà dạy học nhưng trong lòng chỉ cảm thấy chua xót và không cam lòng. Cô đã trọng sinh một chuyến để quay trở về nhưng lại không thể cứu vãn được điều gì. Không thể ngăn cản Cố Chi Hành và Lý Hàn Sơn giải quyết lẫn nhau, cũng không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, cô như mất hết ý nghĩa của việc trọng sinh.
Lục Mạn cảm thấy chuyện này giống như trời cao đang trêu đùa số phận của cô, cho cô hy vọng thay đổi cuộc sống của A Hành để rồi sau đó làm tan vỡ nó đi.
Đã như vậy, mười năm sau tại sao lại không để cô bị Lý Hàn Sơn tra tấn đến chết đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng suy nghĩ càng khiến Lục Mạn bi quan hơn, hai tròng mắt khóc đến khô khốc chua xót nhưng nước mắt lại như muốn tiếp tục trào ra.
Trong chốc lát cô thất thần nên bị trượt chân, bước hụt một bậc thang.
Lục Mạn trợn to hai mắt vội vàng muốn nắm lấy tay vịn nhưng ngón tay của cô lại bị kẹt ở đoạn sắt rỗng trang trí dưới tay vịn.
"Răng rắc— "
Ngón tay phát ra một tiếng giòn tan, sau đó là âm thanh của một thứ gì đó nặng nề đập xuống đất.
Lục Mạn khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, cô đau đến nỗi rơi nước mắt, hơi nóng từ tai truyền đến toàn bộ khuôn mặt.
Đau quá.
Hơi thở của cô ngày một nhanh hơn.
Lục Mạn cảm thấy xương đau đến xuyên tim, ngón tay cũng đau kinh khủng, trái tim đập rất dữ dội.
Cô ngơ ngác ngồi trên cầu thang, đồng tử giãn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Suýt nữa, suýt chút nữa đã té xuống rồi.
Có thể cô đã sắp chết ....
Nhưng sau khi không có A Hành, không phải lúc nào cô cũng cảm thấy sống không bằng chết sao?
Lục Mạn ngồi yên một lúc lâu.
Tuy nhiên, thời gian dài này thực tế cũng chỉ mới mười phút mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười phút sau, Lục Mạn đột nhiên muốn ăn một cây kem đậu xanh giá rẻ.
Đó là thương hiệu đã bị ngừng sản xuất ở mười năm sau.
Nhưng cô có thể ăn nó ngay bây giờ nếu cô muốn.
Lục Mạn đứng dậy xoa xoa xương cụt, cô khập khiễng mà chạy đi.
Còn chưa tới giờ tan học nên trường học lúc này hơi vắng vẻ, hàng cây bạch dương bị gió thổi xào xạc, tiếng chổi quét sân đầy bụi đất của dì lao công truyền tới.
Lục Mạn lao ra khỏi cổng trường với vẻ mặt hạnh phúc, thoải mái và mãn nguyện giống như bất kỳ học sinh nào đã xin nghỉ phép thành công.
"Quay trở lại mười năm trước, cô ấy có quá nhiều hy vọng nhỏ nhoi và tiếc nuối không thể thành hiện thực. Cô chưa kịp nói với người bạn tốt của mình một câu cảm ơn, đã từng quên mất việc chôn bức thư dưới gốc cây keo, cô cũng từng bỏ lỡ một trận thi đấu vũ đạo ....Sự tái sinh của cô dường như rất nhỏ bé và vô dụng, nhưng như vậy đã là đủ rồi. Tiêu đề: chữa lành, trưởng thành, mùa hoa mùa mưa. "
Chu Như Diệu đọc xong câu cuối cùng rồi khép lại cuốn sổ ghi chép.
Vừa lúc, ba người đi tới cổng trường.
Cố Chi Hành bình luận: "Không tệ, có vẻ như Lục Mạn đã tìm thấy được ý nghĩa của việc trọng sinh của mình rồi. "
"Thật ra tôi cũng rất hâm mộ cô ấy. " Chu Như Diệu dừng lại một chút rồi nói: "Nhưng nếu tôi quay trở lại mười năm trước thì lúc đó tôi chỉ mới có tám tuổi, đó không phải là vô ích sao. "
Lý Hàn Sơn buồn ngủ đến mức ngáp mấy cái, sắc mặt cũng rất khó coi: "Hai người các cậu cũng không thể để tài xế đến trườngđón các cậu sao? " Cậu ta nói xong đưa cặp mắt đen bực bội nhìn về phía Chu Như Diệu và Cố Chi Hành: "Nếu không phải vì đi đón hai người, tôi cũng không cần phải dậy sớm hơn bình thường mười lăm phút. "
"Thảo nào tôi thấy sắc mặt của cậu lại xấu xí như vậy. " Chu Như Diệu thở dài: "Thì ra là cậu không được ngủ ngon nên tức giận với người khác, điểm này cậu giống với A Hành rồi đó."
Cố Chi Hành cũng ngáp một cái rồi xoay xoay cái cổ nói: "Không phải đâu, Lý Hàn Sơn hôm nay tới đón chúng ta nên tôi dậy muộn hơn bình thường nửa tiếng, vì vậy tôi đã ngủ rất thoải mái."
Chu Như Diệu gật đầu đồng ý: "Tôi cũng ngủ rất thoải mái."
Lý Hàn Sơn: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro