Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
.2
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
2024-11-19 00:38:27
Sắc mặt Lý Hàn Sơn càng trở nên khó nhìn, vẻ mặt của cậu ta hơi ảm đạm: "Đừng nói nữa, có lẽ bởi vì có các cậu nên tôi ở mới biến thành người bị bệnh tâm thần trong tiểu thuyết."
"Này, cậu đừng có nóng giận mà, chúng tôi cũng vì bất đắc dĩ nên mới làm vậy." Chu Như Diệu vươn tay khoác bả vai Lý Hàn Sơn, sau đó nhỏ giọng nói: "Nếu tôi lái xe đưa A Hành đi học lỡ đâu đụng phải Triệu Nhất Nhất thì phải làm sao bây giờ? Chuyện này phải nhờ vào cậu rồi."
Cố Chi Hành cũng nghiêng người lại gần đặt tay lên vai cậu: "Để ngăn chặn điều này, Chu Như Diệu vẫn luôn lái xe chở tôi đi học, khiến mông tôi sắp hư rồi. "
Lý Hàn Sơn ủ rũ nói: "Vậy các cậu không thể bắt xe được hay sao?"
Chu Như Diệu buông tay ra như bừng tỉnh lại: "Đúng vậy nha."
Cố Chi Hành nói: "Sao cậu lại không nói sớm chứ. "
Lý Hàn Sơn: "..."
Thật sự không hiểu nổi hai người này làm cách nào mà có thể sống đến bây giờ nữa?
Lý Hàn Sơn thở dài và cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Cả ba người cùng lúc có mặt trong lớp học.
Chỗ ngồi của Cố Chi Hành ở ghế cuối cùng, cô định chuẩn bị đi hướng cửa sau thì nghe thấy một giọng nói của nữ sinh kêu to.
"Cố Chi Hành? Xin hỏi cậu có phải là Cố Chi Hành không? "
Cố Chi Hành quay đầu lại.
Chu Như Diệu đứng ở một bên tò mò nhìn chằm chằm nữ sinh trước mặt hỏi: "Cô là ai vậy? "
Đương nhiên Lý Hàn Sơn không có tâm trạng nghe họn họ tán gẫu, cậu vừa định nhấc chân rời đi thì nghe thấy cô gái trả lời: "A, tôi là Triệu Nhất Nhất, lúc trước tôi nhặt được quyển sách này rất lâu rồi..."
Lý Hàn Sơn dừng lại, cậu ta không còn nghe được những lời sau đó nữa, đầu óc trống rỗng một lúc, sau đó hiện lên mấy từ ngữ mấu chốt.
Sáu tuổi rưỡi, ấu dâm, súc sinh.
Cậu dừng một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Nhất Nhất trong truyền thuyết.
Dáng người Triệu Nhất Nhất khá cao khoảng một mét bảy, có nụ cười duyên và vẻ ngoài khá thanh tú.
Lý Hàn Sơn liếc mắt nhìn Cố Chi Hành và Chu Như Diệu.
Cố Chi Hành vẻ mặt lạnh nhạt, thần sắc lãnh đạm nhưng đôi mắt đen láy lại có vẻ hơi run rẩy giống như không thể chấp nhận hết mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.
Mà Chu Như Diệu vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ, coi như không có việc gì xảy ra, nói: "Lúc trước cô nhặt được sách giáo khoa của A Hành à? Nhưng tại sao bây giờ cô mới trả lại vậy? "
Triệu Nhất Nhất nhất thời cứng họng nhưng ngay sau đó cô nở nụ cười ngượng ngùng và giải thích: "Lúc ấy nhặt được tôi định sẽ đem trả lại nhưng sau đó cứ để ở nhà nên quên mất, hôm nay tôi thu dọn đồ nên mới nhớ tới."
Cô hơi thẹn thùng đưa cuốn sách cho Cố Chi Hành, cơ thể hơi lắc lư nhẹ nói: "Cố Chi Hành, tôi trả lại sách cho cậu đây."
Cố Chi Hành cầm lấy cuốn sách, nhìn vào thì thấy đúng là quyển sách mà lúc trước bản thân cô đã ném nó vào tài xế xe ô tô.
Cô thấp giọng nói: "Cảm ơn cô."
Lý Hàn Sơn và Chu Như Diệu ở bên cạnh lập tức cầm điện thoại di động bắt đầu gửi tin nhắn.
[ Nếu không hãy gọi cháo (3)
Cháo Cháo: Tại sao cậu ấy trông chả có cảm xúc gì? Như mất hồn ấy.
Hàn Sơn: Theo sự hiểu biết của tôi, cậu ta có thể đang bất lực.
Cháo Cháo: Này, nhưng cậu ấy giống như loại người khi uống say sẽ ném đá vào cửa sổ của tôi.
Hàn Sơn: ...
Hàn Sơn: Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Cháo Cháo: Dù sao bây giờ bọn tôi cũng không lái xe, cô ấy cũng sẽ không biến thành đứa trẻ sáu tuổi rưỡi nữa.
Cháo Cháo: Nhưng ngoại trừ biến thành đứa trẻ sáu tuổi rưỡi thì cậu còn là bạn trai cũ của cô ấy, A Hành là vị hôn phu của cô ấy đó.
Cháo Cháo: Bây giờ chỉ có thể yên lặng quan sát sự thay đổi này thôi.
Hàn Sơn: .... Được rồi ]
Hai người vừa mới buông điện thoại xuống thì thấy Triệu Nhất Nhất cắn môi dưới, nâng tay lên nhẹ nhàng chỉ vào trang sách của Cố Chi Hành.
Triệu Nhất Nhất ngại ngùng vén mái tóc bên tai lên, cô lắc lắc người vài cái rồi mở to con ngươi lên, nói: "Đúng rồi, tôi có mở ra xem sách giáo khoa của cậu vẽ rất nhiều hình Doraemon."
Chu Như Diệu: "Anh em tốt, cậu thật trẻ con."
Cố Chi Hành: " .....Thích nó thì có gì sai sao? "
Chu Như Diệu: "Không phải, nhưng cậu không thích Shizuka sao? "
Lý Hàn Sơn: "..."
Hai người các cậu giống hệt nhau khỏi phải cãi nữa, được không?
Lý Hàn Sơn nhìn về phía Triệu Nhất Nhất, nở nụ cười dịu dàng: "Còn chuyện gì nữa không? "
Triệu Nhất Nhất lập tức quay đầu tránh né tầm mắt của cậu ta, sau đó hơi áp sát vào người Cố Chi Hành.
Giọng nói Triệu Nhất Nhất nhẹ nhàng, mỉm cười xinh đẹp: "Tôi không cảm thấy sở thích của cậu trẻ con, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng tôi cũng rất thích Doraemon."
Cố Chi Hành vô cùng cảm động gật đầu nói: "Cảm ơn. "
Triệu Nhất Nhất cúi đầu mỉm cười: "Cậu vẽ rất đẹp, nếu như tôi cũng có tranh vẽ Doraemon thì thật tốt."
Cố Chi Hành hơi khó hiểu nhìn nữ sinh: "Sách giáo khoa của cô không có chỗ để vẽ sao? "
Triệu Nhất Nhất: "..."
Lý Hàn Sơn: "..."
Không phải, tôi cảm thấy cô ấy không phải có ý đó.
Chu Như Diệu mở lời phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, mặt khác cậu khoác vai Cố Chi Hành, một tay còn lại khoác vai Lý Hàn Sơn nói: "Ai da, sắp tới giờ vào lớp rồi chúng ta mau vào lớp học thôi! "
Nói xong cậu cũng mặc kệ Triệu Nhất Nhất có phản ứng gì, kiên định dẫn hai người kia vào .
Ba người tới chỗ ngồi của Cố Chi Hành.
Chu Như Diệu nói: "Lý Hàn Sơn, tôi cảm thấy cậu cần phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ chuyện này."
Lý Hàn Sơn: "Liên quan gì đến tôi chứ?"
Cố Chi Hành nghiêm túc nói: "Nếu không phải tại cậu chia tay với người ta thì sao cô ấy lại biến thành đứa trẻ sáu tuổi rưỡi?"
Lý Hàn Sơn cười mỉa mai: "Nếu cậu không để mất sách giáo khoa thì làm sao cô ấy nhặt được? Làm sao cô ấy có cơ hội để tiếp cận cậu? Làm gì có ai đến sách giáo khoa của mình cũng để mất?"
Chu Như Diệu gãi đầu nói: "Không phải A Hành làm mất sách mà là A Hành đã ném sách giáo khoa lên xe người ta."
"Vốn dĩ người sai là bọn họ, đã không xin lỗi khi lái xe tông phải bọn tôi mà còn bấm còi inh ỏi." Cố Chi Hành bĩu môi nói tiếp: "Cho nên tôi đành phải ném sách giáo khoa để bọn họ thấy kết cục của một tài xế phô trương, cũng không biết ông ta chở hoàng đế hay thái tử hay vua rùa nào nữa."
Lý Hàn Sơn: "..."
Cậu ta nhíu mày, vẫn luôn cảm thấy chuyện này có hơi quen tai thì phải.
"Này, cậu đừng có nóng giận mà, chúng tôi cũng vì bất đắc dĩ nên mới làm vậy." Chu Như Diệu vươn tay khoác bả vai Lý Hàn Sơn, sau đó nhỏ giọng nói: "Nếu tôi lái xe đưa A Hành đi học lỡ đâu đụng phải Triệu Nhất Nhất thì phải làm sao bây giờ? Chuyện này phải nhờ vào cậu rồi."
Cố Chi Hành cũng nghiêng người lại gần đặt tay lên vai cậu: "Để ngăn chặn điều này, Chu Như Diệu vẫn luôn lái xe chở tôi đi học, khiến mông tôi sắp hư rồi. "
Lý Hàn Sơn ủ rũ nói: "Vậy các cậu không thể bắt xe được hay sao?"
Chu Như Diệu buông tay ra như bừng tỉnh lại: "Đúng vậy nha."
Cố Chi Hành nói: "Sao cậu lại không nói sớm chứ. "
Lý Hàn Sơn: "..."
Thật sự không hiểu nổi hai người này làm cách nào mà có thể sống đến bây giờ nữa?
Lý Hàn Sơn thở dài và cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Cả ba người cùng lúc có mặt trong lớp học.
Chỗ ngồi của Cố Chi Hành ở ghế cuối cùng, cô định chuẩn bị đi hướng cửa sau thì nghe thấy một giọng nói của nữ sinh kêu to.
"Cố Chi Hành? Xin hỏi cậu có phải là Cố Chi Hành không? "
Cố Chi Hành quay đầu lại.
Chu Như Diệu đứng ở một bên tò mò nhìn chằm chằm nữ sinh trước mặt hỏi: "Cô là ai vậy? "
Đương nhiên Lý Hàn Sơn không có tâm trạng nghe họn họ tán gẫu, cậu vừa định nhấc chân rời đi thì nghe thấy cô gái trả lời: "A, tôi là Triệu Nhất Nhất, lúc trước tôi nhặt được quyển sách này rất lâu rồi..."
Lý Hàn Sơn dừng lại, cậu ta không còn nghe được những lời sau đó nữa, đầu óc trống rỗng một lúc, sau đó hiện lên mấy từ ngữ mấu chốt.
Sáu tuổi rưỡi, ấu dâm, súc sinh.
Cậu dừng một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Nhất Nhất trong truyền thuyết.
Dáng người Triệu Nhất Nhất khá cao khoảng một mét bảy, có nụ cười duyên và vẻ ngoài khá thanh tú.
Lý Hàn Sơn liếc mắt nhìn Cố Chi Hành và Chu Như Diệu.
Cố Chi Hành vẻ mặt lạnh nhạt, thần sắc lãnh đạm nhưng đôi mắt đen láy lại có vẻ hơi run rẩy giống như không thể chấp nhận hết mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Chu Như Diệu vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ, coi như không có việc gì xảy ra, nói: "Lúc trước cô nhặt được sách giáo khoa của A Hành à? Nhưng tại sao bây giờ cô mới trả lại vậy? "
Triệu Nhất Nhất nhất thời cứng họng nhưng ngay sau đó cô nở nụ cười ngượng ngùng và giải thích: "Lúc ấy nhặt được tôi định sẽ đem trả lại nhưng sau đó cứ để ở nhà nên quên mất, hôm nay tôi thu dọn đồ nên mới nhớ tới."
Cô hơi thẹn thùng đưa cuốn sách cho Cố Chi Hành, cơ thể hơi lắc lư nhẹ nói: "Cố Chi Hành, tôi trả lại sách cho cậu đây."
Cố Chi Hành cầm lấy cuốn sách, nhìn vào thì thấy đúng là quyển sách mà lúc trước bản thân cô đã ném nó vào tài xế xe ô tô.
Cô thấp giọng nói: "Cảm ơn cô."
Lý Hàn Sơn và Chu Như Diệu ở bên cạnh lập tức cầm điện thoại di động bắt đầu gửi tin nhắn.
[ Nếu không hãy gọi cháo (3)
Cháo Cháo: Tại sao cậu ấy trông chả có cảm xúc gì? Như mất hồn ấy.
Hàn Sơn: Theo sự hiểu biết của tôi, cậu ta có thể đang bất lực.
Cháo Cháo: Này, nhưng cậu ấy giống như loại người khi uống say sẽ ném đá vào cửa sổ của tôi.
Hàn Sơn: ...
Hàn Sơn: Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Cháo Cháo: Dù sao bây giờ bọn tôi cũng không lái xe, cô ấy cũng sẽ không biến thành đứa trẻ sáu tuổi rưỡi nữa.
Cháo Cháo: Nhưng ngoại trừ biến thành đứa trẻ sáu tuổi rưỡi thì cậu còn là bạn trai cũ của cô ấy, A Hành là vị hôn phu của cô ấy đó.
Cháo Cháo: Bây giờ chỉ có thể yên lặng quan sát sự thay đổi này thôi.
Hàn Sơn: .... Được rồi ]
Hai người vừa mới buông điện thoại xuống thì thấy Triệu Nhất Nhất cắn môi dưới, nâng tay lên nhẹ nhàng chỉ vào trang sách của Cố Chi Hành.
Triệu Nhất Nhất ngại ngùng vén mái tóc bên tai lên, cô lắc lắc người vài cái rồi mở to con ngươi lên, nói: "Đúng rồi, tôi có mở ra xem sách giáo khoa của cậu vẽ rất nhiều hình Doraemon."
Chu Như Diệu: "Anh em tốt, cậu thật trẻ con."
Cố Chi Hành: " .....Thích nó thì có gì sai sao? "
Chu Như Diệu: "Không phải, nhưng cậu không thích Shizuka sao? "
Lý Hàn Sơn: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người các cậu giống hệt nhau khỏi phải cãi nữa, được không?
Lý Hàn Sơn nhìn về phía Triệu Nhất Nhất, nở nụ cười dịu dàng: "Còn chuyện gì nữa không? "
Triệu Nhất Nhất lập tức quay đầu tránh né tầm mắt của cậu ta, sau đó hơi áp sát vào người Cố Chi Hành.
Giọng nói Triệu Nhất Nhất nhẹ nhàng, mỉm cười xinh đẹp: "Tôi không cảm thấy sở thích của cậu trẻ con, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng tôi cũng rất thích Doraemon."
Cố Chi Hành vô cùng cảm động gật đầu nói: "Cảm ơn. "
Triệu Nhất Nhất cúi đầu mỉm cười: "Cậu vẽ rất đẹp, nếu như tôi cũng có tranh vẽ Doraemon thì thật tốt."
Cố Chi Hành hơi khó hiểu nhìn nữ sinh: "Sách giáo khoa của cô không có chỗ để vẽ sao? "
Triệu Nhất Nhất: "..."
Lý Hàn Sơn: "..."
Không phải, tôi cảm thấy cô ấy không phải có ý đó.
Chu Như Diệu mở lời phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, mặt khác cậu khoác vai Cố Chi Hành, một tay còn lại khoác vai Lý Hàn Sơn nói: "Ai da, sắp tới giờ vào lớp rồi chúng ta mau vào lớp học thôi! "
Nói xong cậu cũng mặc kệ Triệu Nhất Nhất có phản ứng gì, kiên định dẫn hai người kia vào .
Ba người tới chỗ ngồi của Cố Chi Hành.
Chu Như Diệu nói: "Lý Hàn Sơn, tôi cảm thấy cậu cần phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ chuyện này."
Lý Hàn Sơn: "Liên quan gì đến tôi chứ?"
Cố Chi Hành nghiêm túc nói: "Nếu không phải tại cậu chia tay với người ta thì sao cô ấy lại biến thành đứa trẻ sáu tuổi rưỡi?"
Lý Hàn Sơn cười mỉa mai: "Nếu cậu không để mất sách giáo khoa thì làm sao cô ấy nhặt được? Làm sao cô ấy có cơ hội để tiếp cận cậu? Làm gì có ai đến sách giáo khoa của mình cũng để mất?"
Chu Như Diệu gãi đầu nói: "Không phải A Hành làm mất sách mà là A Hành đã ném sách giáo khoa lên xe người ta."
"Vốn dĩ người sai là bọn họ, đã không xin lỗi khi lái xe tông phải bọn tôi mà còn bấm còi inh ỏi." Cố Chi Hành bĩu môi nói tiếp: "Cho nên tôi đành phải ném sách giáo khoa để bọn họ thấy kết cục của một tài xế phô trương, cũng không biết ông ta chở hoàng đế hay thái tử hay vua rùa nào nữa."
Lý Hàn Sơn: "..."
Cậu ta nhíu mày, vẫn luôn cảm thấy chuyện này có hơi quen tai thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro