Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

.1

Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu

2024-11-19 00:38:27

"Đâm xe? Chuyện xảy ra khi nào vậy? "

Lý Hàn Sơn hơi nghi ngờ hỏi.

"Tôi cũng không nhớ rõ nữa, chắc là vào một tháng trước ?" Chu Như Diệu cẩn thận suy nghĩ, sau đó phấn khích nhìn về phía Lý Hàn Sơn nói: "Đúng rồi, hình như là vào ngày cậu chuyển tới đây đó! "

Cố Chi Hành nhíu mày nói: "Có vẻ hơi trùng hợp thì phải."

Lý Hàn Sơn: "..."

Giờ phút này cậu đã xác định thủ phạm gây ra vụ việc đó chính là tài xế xe mà cậu đã sa thải.

Lý Hàn Sơn hắng giọng một cái rồi nói: "Tôi thấy các cậu nên xem xét lại, nói không chừng tình huống lúc đó không giống các cậu tưởng tượng đâu, nhưng mà dùng bạo lực để giải quyết vấn đề cũng không tốt có phải không? "

"Nhưng tôi cảm thấy ngày hôm đó A Hành đã kiềm chế cảm xúc lắm rồi." Chu Như Diệu nhớ lại những chuyện đã xảy ra rồi tiếp tục nói: "Nhất là lúc A Hành phải rời giường rất đáng sợ."

Lý Hàn Sơn im lặng vài giây rồi nói: "Như vậy mà cậu nói là đã kiềm chế rồi à?"

Cố Chi Hành: "Bình thường tôi sẽ mở cửa ghế lái kéo người lái xe ra và đánh họ một trận."

Lý Hàn Sơn: "..."

Cậu chơi GTA nhiều quá rồi đó.

"A Hành nói thật đó." Chu Như Diệu dừng lại một chút rồi nhìn về phía Lý Hàn Sơn: "Lần trước A Hành đã xử lý một tên ngốc chạy xe điện đụng vào người khác mà còn không chịu xin lỗi."

Lý Hàn Sơn theo bản năng liếm môi dưới hỏi: "Sau đó thì sao? "

Đôi mắt đen của Cố Chi Hành lóe sáng một chút, nói: "Sau đó tôi phải trả cho người đó tám mươi ngàn nhân dân tệ và họ đã đón xe khác để đi về."

Lý Hàn Sơn: "..."

Lý Hàn Sơn một lần nữa im lặng nhưng nhanh chóng mỉm cười đổi chủ đề: "Chuyện này không quan trọng, bây giờ chúng ta hãy nói về Triệu Nhất Nhất đi."

Chu Như Diệu: "Tại sao cậu lại muốn nhắc đến Triệu Nhất Nhất, có phải cậu thích mấy đứa trẻ sáu tuổi rưỡi hay không? Cậu đúng là đồ súc sinh mà."

Cố Chi Hành gật đầu: "Súc sinh."

Lý Hàn Sơn: "..."

Lý Hàn Sơn lẳng lặng liếc nhìn bọn họ một cái, ngay lập tức hai người thu hồi sắc mặt hi hi ha ha đùa giỡn vừa rồi lại.

Chu Như Diệu lên tiếng trước: "Mặc dù tôi cảm thấy cô ấy không có yếu tố nguy hiểm nào nhưng mà tôi không thích cô ấy. "

Cố Chi Hành nghe cậu nói xong thì khá ngạc nhiên. Hai người bọn họ chơi chung với nhau từ nhỏ, trong ấn tượng của cô, cậu ấy hầu như ít khi biểu hiện trực tiếp cảm xúc thích hay không thích đối với một người nào đó.

Lý Hàn Sơn cũng thấy như thế nên hỏi: "Tại sao vậy? "

Chu Như Diệu phồng miệng lên, cơ thể lắc lư giống như một đứa trẻ bị AHDH, cậu nói: "Tôi cũng không biết chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ."

"Thôi quên đi, tôi không biết đâu." Chu Như Diệu thở dài giơ hai tay đầu hàng: "Các cậu cứ coi như tôi chưa nói gì là được. "

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Chi Hành sờ cổ nói: "Tôi cảm thấy chúng ta không nên tiếp xúc với cô ấy."

"Đúng vậy." Lý Hàn Sơn đồng ý với ý kiến này của cô, sau đó tiếp tục nói: "Từ chi tiết của truyện, nội dung cốt lõi nhất đó chính là tai nạn xe khiến cho cô ấy..."

Lý Hàn Sơn nói đến đây thì nhíu mày lại: "Nhưng mà làm sao có thể để con người thu nhỏ lại được chứ? Điều này thật phản khoa học."

"Thậm chí thế giới chúng ta đang sinh sống cũng là trong tiểu thuyết, vậy mà cậu còn quan tâm đến chuyện có khoa học hay không à? "

Chu Như Diệu cảm thấy rất khó hiểu.

Lý Hàn Sơn: "..."

Trong nháy mắt cậu đã quên mất lời để phản bác lại.

Lý Hàn Sơn tự nhủ bản thân phải từ bỏ chủ nghĩa duy vật, tình hình bây giờ cần triết học hơn khoa học, hoặc có lẽ còn cần thần học hơn triết học.

Cậu ta thở dài một hơi rồi nói: "Điểm mấu chốt chính là cô ấy gặp tai nạn xe ô tô nên mới biến thành trẻ em. Cho nên chỉ có thể ngăn chặn vụ tai nạn thì câu chuyện xưa đó mới không thể thành hiện thực được."

Chu Như Diệu: "Vậy nên cậu không thể ngồi trên chiếc xe đâm trúng cô ấy."

Lý Hàn Sơn: "Là do hai người các cậu đâm trúng cô ấy chứ chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu?"

Cố Chi Hành: "Rõ ràng trước đó là chuyện của cậu nhưng do Chu Như Diệu đã cứu người nên nam chính đã thay đổi, cậu tự suy nghĩ lại đi."

Cố Chi Hành nói xong liền cầm tay Lý Hàn Sơn đưa cho cậu một tấm thẻ.

Lý Hàn Sơn: "Đây là cái gì vậy? "

Cố Chi Hành: "Đây là thẻ xe buýt mà tôi và Chu Như Diệu sử dụng, sau này sẽ do cậu bảo quản."

Lý Hàn Sơn: "Không phải các cậu chạy xe đạp sao? "

Chu Như Diệu: "Thật ra mấy ngày hôm trước bọn tôi bị cảnh sát giao thông tạm giữ xe vì chở quá số người."

Lý Hàn Sơn: "...?"

Thời tiết vào giữa tháng 10 vẫn còn rất nóng bức và khó chịu. Sau khi tan học, mây mù được phủ một lớp màu vàng.

Lý Hàn Sơn sải bước nhanh đi ra cổng trường, Chu Như Diệu và Cố Chi Hành đi theo bên cạnh cằn nhằn.

Cố Chi Hành: "Cậu đi nhanh như vậy làm gì? Giờ này xe buýt cũng chưa có tới đâu. "

Chu Như Diệu: "Đúng rồi đó, chẳng lẽ cậu muốn đi đến trạm để chờ à? "

Lý Hàn Sơn lấy từ trong túi ra một tấm thẻ xe buýt ném cho hai người: "Xin lỗi, tài xế của tôi sắp tới rồi, hai người các cậu tự mình ngồi xe trở về đi."

Thẻ xe buýt bay một vòng trên không trung.

Cố Chi Hành chụp được thẻ, ngẩng đầu lên chạy lại ôm lấy bả vai cậu ta: "Vậy không phải đúng lúc đưa bọn tôi về nhà sao? "

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Hàn Sơn quay đầu lại hỏi: "Các cậu không sợ đụng phải Triệu Nhất Nhất à?"

"Việc nào ra việc nấy chứ. " Chu Như Diệu cười lăn lộn, nói: "Có xe đi thì ai rảnh để ý chuyện này nữa, cô ấy cũng không có khả năng biến hình trước mặt ba chúng ta và tài xế của cậu đâu."

Cố Chi Hành xoay người qua che miệng cậu lại: "Cái miệng quạ đen này mau im lặng cho tôi."

Chu Như Diệu phồng miệng lên đáp vài tiếng.

Cố Chi Hành buông tay ra.

Lý Hàn Sơn thò tay vào túi quần đồng phục học sinh: "Được rồi. "

Cậu ta vừa dứt lời thì có một chiếc xe hơi màu đen ngừng lại trước mặt ba người.

Cố Chi Hành cắn ngón tay nói: "Đột nhiên tôi cảm thấy chiếc xe này hơi quen mắt. "

"Ừ đúng vậy, có phải hơi quen mắt không? " Chu Như Diệu hơi nghi ngờ nhìn chằm chằm chiếc xe rồi nói: "Hình như quen thật. "

Lý Hàn Sơn: "..."

Cậu ta nhìn về phía hai người: "Các cậu đã ngồi vài lần nên tất nhiên thấy quen rồi. "

Cố Chi Hành: "Không giống nhau mà, cái xe này..."

"Thôi được rồi mau lên xe đi. " Lý Hàn Sơn hắng giọng rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: "Tôi không muốn tốn nhiều thời gian."

Chu Như Diệu nhún hai vai xong kéo Cố Chi Hành lên xe.

Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe chậm rãi di chuyển.

Cố Chi Hành móc điện thoại di động ra nói: "Như Diệu, cậu muốn chơi game không? "

"Còn nói gì nữa." Chu Như Diệu cũng móc điện thoại ra: "Mau đăng nhập đi."

Cố Chi Hành mở trò chơi lên nhìn về phía Lý Hàn Sơn hỏi: "Còn cậu thì sao?"

Lý Hàn Sơn vốn dĩ cầm cuốn sách định đọc nhưng nghĩ đến hai người bọn họ ngồi trên xe nói chuyện quá ầm ĩ nên cũng buông sách xuống nói: "Được rồi, nhưng đừng la quá to, rất ồn ào. "

Cậu ta cũng lấy điện thoại ra.

Không lâu sau ba người đã đăng nhập vào trò chơi.

Cố Chi Hành là người đầu tiên đánh gục người rừng nói: "Lý Hàn Sơn cậu mau lấy dao đi theo tôi, cậu là lần đầu tiên chơi với chúng tôi, để tôi cho cậu xem kỹ thuật tuyệt đỉnh của tôi nè. "

Lý Hàn Sơn nhướng mày: "Không được, tôi..."

Chu Như Diệu lớn tiếng phản đối: "Cậu kêu cậu ta lấy dao, còn tôi bắt Ngưu Ma Vương phải không? "

Lý Hàn Sơn: "..."

Hai người đang nói lung tung cái gì vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Số ký tự: 0