Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
.2
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
2024-11-19 00:38:27
Đợi đến khi ba người đánh xong một trận trò chơi thì cũng đúng lúc xe dừng trước cổng chung cư.
Chu Như Diệu mở cửa nói: "Nếu đã đưa chúng tôi về nhà rồi, hay là cậu cũng xuống đi, chúng ta cùng tâm sự chuyện về Triệu Nhất Nhất"
"Mời cậu tới chung cư của tôi." Cố Chi Hành dừng lại một lát rồi nói: "Tôi có một căn phòng sưu tập vô cùng tuyệt vời. "
Lý Hàn Sơn khéo léo từ chối: "Tôi muốn về nhà đọc sách. "
Cố Chi Hành "chậc" một tiếng, dùng sức kéo cánh tay của cậu lôi xuống: "Chúng tôi sẽ cho cậu biết. "
Lý Hàn Sơn: "..."
Tài xế ngồi ở phía trước ló đầu ra kêu: "Thiếu gia. "
Lý Hàn Sơn thở dài xua tay nói: "Không sao, một tiếng nữa chú hãy quay lại đón cháu."
"Ồ, được rồi."
Tài xế gật đầu.
Ba người cùng nhau đi về phía chung cư.
Cố Chi Hành mở cửa nhà ra, Lý Hàn Sơn hơi ngạc nhiên đánh giá xung quanh nói: "Nơi này rất gọn gàng ngăn nắp. "
"Tất nhiên rồi." Chu Như Diệu kiêu ngạo nói: "Tôi đã giúp A Hành dọn dẹp đó.
Cố Chi Hành đóng cửa lại, dẫn hai người vào trong, mở khóa mật mã mở cửa phòng sưu tầm.
Một mảnh tối đen bao phủ lấy mọi thứ, Chu Như Diệu nhấn vào công tác đèn.
Căn phòng hình vuông ngăn nắp làm cho cậu có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ như những thứ đầy màu sắc treo trên tường, một vài thứ chất đống ở trong góc hoặc được đặt tùy ý trên mặt đất. Ánh sáng hơi mờ ảo làm tăng thêm một chút bí ẩn khiến cho bộ sưu tập trong toàn bộ căn phòng trở nên cao quý và thanh lịch hơn.
Lý Hàn Sơn đến gần nhìn thì phát hiện trên tường treo rất nhiều khung tranh, bên trong toàn bộ là cành cây bóng loáng thẳng tắp cùng với những hòn đá nhỏ có hình thù khá kỳ quái. Mặt khác còn có các loại dao và lá chắn với một đống lá cây lộn xộn.
Lý Hàn Sơn: "..."
Cố Chi Hành biểu cảm nghiêm túc chỉ vào một khung tranh nói: "Cậu mau nhìn vào đây đi, con mẹ nó viên đá này siêu tròn và rất đẹp. "
Chu Như Diệu ở bên cạnh giải thích: "Năm trước, chúng tôi đào ba tiếng ở bờ sông mới tìm được đấy."
Lý Hàn Sơn: "..."
Được rồi, ngoại trừ những cành cây nhỏ, chiếc lá nhỏ và viên đá nhỏ thì cuộc sống của các cậu thật đúng là không có thuốc nào có thể cứu chữa nổi.
Lý Hàn Sơn đứng đó nghe hai người giải thích niềm đam mê kéo dài suốt mười lăm phút đồng hồ về cách làm thế nào để có được những cành cây và lá nhỏ như thế này. Lý Hàn Sơn nghe tới nỗi nụ cười của cậu ta cũng dần đông cứng lại, cậu ta nói: "Hay là bây giờ chúng ta nói chuyện về Triệu Nhất Nhất đi. "
"Được thôi." Cố Chi Hành dừng một chút, lại nói: "Trước khi đi tôi sẽ cho cậu xem một trong những bộ sưu tập quý giá nhất của tôi. "
Lý Hàn Sơn: "…Lại là mấy cành cây à?"
"Không phải đâu. " Sắc mặt Chu Như Diệu rất nghiêm túc nói: "Đó là ốc biển bí ẩn."
Lý Hàn Sơn: "...Được thôi."
Cậu ta đi theo hai người bọn họ đến một góc và nhìn thấy cái gọi là ốc biển bí ẩn được đặt trên bàn, các hạt màu hồng thô làm cho con ốc biển này trở nên nổi bật. Nhưng nếu nó bí ẩn thì cũng hơi quá rồi.
Lý Hàn Sơn đang định nói chuyện lại thấy Cố Chi Hành nhấn công tắc đèn.
Bộ sưu tập trong nhà ngay lập tức chìm vào trong bóng tối và sau đó ốc biển phát ra ánh sáng màu xanh lá cây.
Cố Chi Hành hỏi: "Cậu xem có phải rất lợi hại hay không?"
Chu Như Diệu nói: "Chúng tôi đã tìm hiểu rất lâu nhưng cũng không biết lý do tại sao nó sẽ phát sáng, nhất là cái màu xanh lá cây này rất thần bí."
Lý Hàn Sơn: "..."
Đứng trong bóng tối, Lý Hàn Sơn im lặng không lên tiếng.
Một vài giây sau, cậu nói với một giọng điệu nhẹ nhàng: "Có thể nó là một con ốc biển phun huỳnh quang được bán trong khu vực danh lam thắng cảnh?"
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Trong sự im lặng này, Lý Hàn Sơn dường như nghe thấy tiếng khóc lóc của hai người mù chữ đang cảm thấy tuyệt vọng khi niềm tin đã bị phá vỡ.
Ngồi ở phòng khách, Lý Hàn Sơn dựa trên ghế sofa nhìn hai người đối diện đang mất hồn: " Đã đến lúc các cậu phải hoàn hồn lại rồi. "
Cố Chi Hành vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt vô hồn nhìn cậu ta: "Thần ở đâu?"
Chu Như Diệu cũng có vẻ rất sa sút nói: "Cái gì? Thần xuất hiện à? "
Cố Chi Hành mờ mịt nhìn về phía Chu Như Diệu: "Hả? Thần ở chỗ này à?"
Chu Như Diệu gật đầu nói: "Thần là Lý Hàn Sơn!"
Lý Hàn Sơn: "..."
Một con ốc biển cũng không đến mức khiến người ta thất thần rồi nói năng nhảm nhí đó chứ?
Lý Hàn Sơn xoa nhẹ sống mũi, đau đầu nói: "Không phải muốn nói về chuyện củaTriệu Nhất Nhất sao? Tôi còn tưởng rằng hai người đã phát hiện ra cái gì, nếu không có việc gì thì tôi về nhà đây."
"Tôi phát hiện Triệu Nhất Nhất trong cốt truyện có một điểm rất đáng ngờ. " Chu Như Diệu ủ rũ lấy ra cuốn sổ ghi chép đưa qua nói: "Cậu hãy nhìn vào trang giấy tôi gấp góc đi."
Lý Hàn Sơn đưa mắt nhìn vào, im lặng một lát rồi hỏi: "Ý là mỗi lần cô ấy biến lớn biến nhỏ đều không giống nhau phải không? "
"Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ." Cố Chi Hành vừa nói vừa lấy từ kệ TV ra một hộp bài poker: "Ngay từ đầu khi Chu Như Diệu mơ thấy cô ấy biến thành trẻ nhỏ là từ bảy giờ tối đến mười hai giờ đêm. Nhưng nếu tức giận sẽ bị thu nhỏ dần, cảm giác mọi việc rất rối loạn."
Chu Như Diệu bắt đầu chia bài nói: "Đến cuối cùng vẫn có cảm giác cô ấy sẽ thay đổi theo tâm trạng, hoàn toàn không biết khi nào sẽ biến lớn hơn hoặc biến nhỏ đi. "
"Tôi cũng không tìm được quy luật của nó." Lý Hàn Sơn nói: "Tôi đoán có lẽ là người sáng tác câu chuyện này không có biện pháp để viết tình tiết hợp lý nên chỉ dựa vào nhu cầu để thiết lập ra cốt truyện như vậy. Cũng có thể trên thực tế có một số yếu tố làm cho cô ấy nhỏ đi nhưng chúng ta đã không phát hiện ra nó."
Cố Chi Hành: "Được rồi, bây giờ ai sẽ là chủ nhà. "
Lý Hàn Sơn: "...?"
Cậu ta cúi đầu xuống mới thấy không biết từ khi nào bài đã được chia trước mặt của ba người.
Chu Như Diệu mỉm cười hỏi: "Bây giờ đánh bài sao?"
Lý Hàn Sơn: "...Các cậu có thể nghiêm túc một chút được không? "
"Nghiêm túc hả?" Chu Như Diệu ngưng vài giây rồi nói: "Vậy nếu không chúng ta chơi trò chơi khác đi? "
Cố Chi Hành đồng ý: "Cũng được, tôi mới mua mấy trò chơi mới đó. "
Chu Như Diệu vui vẻ nói: "Tôi sẽ ra ngoài mua đồ ăn vặt!"
Cố Chi Hành gọi với theo: "Tôi muốn uống Pepsi, đừng mua Coca."
Hai người tự mình sắp xếp xong công việc kế tiếp, Cố Chi Hành thậm chí còn lấy tay cầm ra.
Lý Hàn Sơn day mi tâm, hỏi: "Các cậu không cảm thấy nguy hiểm sẽ xảy đến sao? "
Cố Chi Hành vừa tìm kiếm trò chơi vừa trả lời: "Nguy hiểm gì cơ? Lúc trước không phải tôi đã nói nếu không cần thiết tiếp xúc thì đừng tiếp xúc sao?"
"Các cậu không nghĩ tới một cái gì đó sâu sắc hơn à?" Đôi môi mỏng của Lý Hàn Sơn mím chặt lại, giọng nói trầm xuống: "Giấc mơ, nữ chính, cốt truyện, những điều đó không đủ để làm lung lay quan điểm của hai người về thế giới này sao? Cậu không cảm thấy nó thiếu thực tế à? Các cậu không thấy những tình tiết này rất giống trong bộ phim 'Buổi diễn của Truman' sao?"
Cố Chi Hành: "Cậu có biết lời nói của mình giống gì không? "
Lý Hàn Sơn nhíu mày: "Giống cái gì?"
Cố Chi Hành nói: "Giống truyền giáo, với tài năng phân tích của mình cậu sẽ đưa bọn tôi đi bán hàng đa cấp để thay đổi thế giới."
Lý Hàn Sơn: "..."
Thôi quên đi, thật không có cách nào để có thể giao tiếp với người này.
Lý Hàn Sơn cảm thấy hơi sụp đổ nhưng cậu đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cậu ta cảm thấy bản thân mình đã ở với họ trong một khoảng thời gian dài, bây giờ cậu đã rèn luyện được một tinh thần mạnh mẽ, không có gì có thể đánh bại cậu ta.
...Không có gì có thể làm cậu sụp đổ.
"Răng rắc...."
Cửa nhà mở ra.
Lý Hàn Sơn và Chu Như Diệu đồng loạt nhìn sang.
Thấy Chu Như Diệu đang ôm một đống đồ vật đứng ở cửa, vẻ mặt mờ mịt thì thầm: "Tại sao vậy? Thậm chí tôi chạy xe đạp cũng là đồ công cộng mà."
Trong lòng Cố Chi Hành nảy ra một dự cảm xấu.
Giây tiếp theo có một cô bé nhỏ tuổi bước ra từ sau lưng Chu Như Diệu.
Cố Chi Hành: "…?"
Lý Hàn Sơn: "...???"
A?A?A?
Lý Hàn Sơn cảm thấy cậu ta sắp điên mất thôi.
Chu Như Diệu mở cửa nói: "Nếu đã đưa chúng tôi về nhà rồi, hay là cậu cũng xuống đi, chúng ta cùng tâm sự chuyện về Triệu Nhất Nhất"
"Mời cậu tới chung cư của tôi." Cố Chi Hành dừng lại một lát rồi nói: "Tôi có một căn phòng sưu tập vô cùng tuyệt vời. "
Lý Hàn Sơn khéo léo từ chối: "Tôi muốn về nhà đọc sách. "
Cố Chi Hành "chậc" một tiếng, dùng sức kéo cánh tay của cậu lôi xuống: "Chúng tôi sẽ cho cậu biết. "
Lý Hàn Sơn: "..."
Tài xế ngồi ở phía trước ló đầu ra kêu: "Thiếu gia. "
Lý Hàn Sơn thở dài xua tay nói: "Không sao, một tiếng nữa chú hãy quay lại đón cháu."
"Ồ, được rồi."
Tài xế gật đầu.
Ba người cùng nhau đi về phía chung cư.
Cố Chi Hành mở cửa nhà ra, Lý Hàn Sơn hơi ngạc nhiên đánh giá xung quanh nói: "Nơi này rất gọn gàng ngăn nắp. "
"Tất nhiên rồi." Chu Như Diệu kiêu ngạo nói: "Tôi đã giúp A Hành dọn dẹp đó.
Cố Chi Hành đóng cửa lại, dẫn hai người vào trong, mở khóa mật mã mở cửa phòng sưu tầm.
Một mảnh tối đen bao phủ lấy mọi thứ, Chu Như Diệu nhấn vào công tác đèn.
Căn phòng hình vuông ngăn nắp làm cho cậu có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ như những thứ đầy màu sắc treo trên tường, một vài thứ chất đống ở trong góc hoặc được đặt tùy ý trên mặt đất. Ánh sáng hơi mờ ảo làm tăng thêm một chút bí ẩn khiến cho bộ sưu tập trong toàn bộ căn phòng trở nên cao quý và thanh lịch hơn.
Lý Hàn Sơn đến gần nhìn thì phát hiện trên tường treo rất nhiều khung tranh, bên trong toàn bộ là cành cây bóng loáng thẳng tắp cùng với những hòn đá nhỏ có hình thù khá kỳ quái. Mặt khác còn có các loại dao và lá chắn với một đống lá cây lộn xộn.
Lý Hàn Sơn: "..."
Cố Chi Hành biểu cảm nghiêm túc chỉ vào một khung tranh nói: "Cậu mau nhìn vào đây đi, con mẹ nó viên đá này siêu tròn và rất đẹp. "
Chu Như Diệu ở bên cạnh giải thích: "Năm trước, chúng tôi đào ba tiếng ở bờ sông mới tìm được đấy."
Lý Hàn Sơn: "..."
Được rồi, ngoại trừ những cành cây nhỏ, chiếc lá nhỏ và viên đá nhỏ thì cuộc sống của các cậu thật đúng là không có thuốc nào có thể cứu chữa nổi.
Lý Hàn Sơn đứng đó nghe hai người giải thích niềm đam mê kéo dài suốt mười lăm phút đồng hồ về cách làm thế nào để có được những cành cây và lá nhỏ như thế này. Lý Hàn Sơn nghe tới nỗi nụ cười của cậu ta cũng dần đông cứng lại, cậu ta nói: "Hay là bây giờ chúng ta nói chuyện về Triệu Nhất Nhất đi. "
"Được thôi." Cố Chi Hành dừng một chút, lại nói: "Trước khi đi tôi sẽ cho cậu xem một trong những bộ sưu tập quý giá nhất của tôi. "
Lý Hàn Sơn: "…Lại là mấy cành cây à?"
"Không phải đâu. " Sắc mặt Chu Như Diệu rất nghiêm túc nói: "Đó là ốc biển bí ẩn."
Lý Hàn Sơn: "...Được thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ta đi theo hai người bọn họ đến một góc và nhìn thấy cái gọi là ốc biển bí ẩn được đặt trên bàn, các hạt màu hồng thô làm cho con ốc biển này trở nên nổi bật. Nhưng nếu nó bí ẩn thì cũng hơi quá rồi.
Lý Hàn Sơn đang định nói chuyện lại thấy Cố Chi Hành nhấn công tắc đèn.
Bộ sưu tập trong nhà ngay lập tức chìm vào trong bóng tối và sau đó ốc biển phát ra ánh sáng màu xanh lá cây.
Cố Chi Hành hỏi: "Cậu xem có phải rất lợi hại hay không?"
Chu Như Diệu nói: "Chúng tôi đã tìm hiểu rất lâu nhưng cũng không biết lý do tại sao nó sẽ phát sáng, nhất là cái màu xanh lá cây này rất thần bí."
Lý Hàn Sơn: "..."
Đứng trong bóng tối, Lý Hàn Sơn im lặng không lên tiếng.
Một vài giây sau, cậu nói với một giọng điệu nhẹ nhàng: "Có thể nó là một con ốc biển phun huỳnh quang được bán trong khu vực danh lam thắng cảnh?"
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Trong sự im lặng này, Lý Hàn Sơn dường như nghe thấy tiếng khóc lóc của hai người mù chữ đang cảm thấy tuyệt vọng khi niềm tin đã bị phá vỡ.
Ngồi ở phòng khách, Lý Hàn Sơn dựa trên ghế sofa nhìn hai người đối diện đang mất hồn: " Đã đến lúc các cậu phải hoàn hồn lại rồi. "
Cố Chi Hành vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt vô hồn nhìn cậu ta: "Thần ở đâu?"
Chu Như Diệu cũng có vẻ rất sa sút nói: "Cái gì? Thần xuất hiện à? "
Cố Chi Hành mờ mịt nhìn về phía Chu Như Diệu: "Hả? Thần ở chỗ này à?"
Chu Như Diệu gật đầu nói: "Thần là Lý Hàn Sơn!"
Lý Hàn Sơn: "..."
Một con ốc biển cũng không đến mức khiến người ta thất thần rồi nói năng nhảm nhí đó chứ?
Lý Hàn Sơn xoa nhẹ sống mũi, đau đầu nói: "Không phải muốn nói về chuyện củaTriệu Nhất Nhất sao? Tôi còn tưởng rằng hai người đã phát hiện ra cái gì, nếu không có việc gì thì tôi về nhà đây."
"Tôi phát hiện Triệu Nhất Nhất trong cốt truyện có một điểm rất đáng ngờ. " Chu Như Diệu ủ rũ lấy ra cuốn sổ ghi chép đưa qua nói: "Cậu hãy nhìn vào trang giấy tôi gấp góc đi."
Lý Hàn Sơn đưa mắt nhìn vào, im lặng một lát rồi hỏi: "Ý là mỗi lần cô ấy biến lớn biến nhỏ đều không giống nhau phải không? "
"Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ." Cố Chi Hành vừa nói vừa lấy từ kệ TV ra một hộp bài poker: "Ngay từ đầu khi Chu Như Diệu mơ thấy cô ấy biến thành trẻ nhỏ là từ bảy giờ tối đến mười hai giờ đêm. Nhưng nếu tức giận sẽ bị thu nhỏ dần, cảm giác mọi việc rất rối loạn."
Chu Như Diệu bắt đầu chia bài nói: "Đến cuối cùng vẫn có cảm giác cô ấy sẽ thay đổi theo tâm trạng, hoàn toàn không biết khi nào sẽ biến lớn hơn hoặc biến nhỏ đi. "
"Tôi cũng không tìm được quy luật của nó." Lý Hàn Sơn nói: "Tôi đoán có lẽ là người sáng tác câu chuyện này không có biện pháp để viết tình tiết hợp lý nên chỉ dựa vào nhu cầu để thiết lập ra cốt truyện như vậy. Cũng có thể trên thực tế có một số yếu tố làm cho cô ấy nhỏ đi nhưng chúng ta đã không phát hiện ra nó."
Cố Chi Hành: "Được rồi, bây giờ ai sẽ là chủ nhà. "
Lý Hàn Sơn: "...?"
Cậu ta cúi đầu xuống mới thấy không biết từ khi nào bài đã được chia trước mặt của ba người.
Chu Như Diệu mỉm cười hỏi: "Bây giờ đánh bài sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Hàn Sơn: "...Các cậu có thể nghiêm túc một chút được không? "
"Nghiêm túc hả?" Chu Như Diệu ngưng vài giây rồi nói: "Vậy nếu không chúng ta chơi trò chơi khác đi? "
Cố Chi Hành đồng ý: "Cũng được, tôi mới mua mấy trò chơi mới đó. "
Chu Như Diệu vui vẻ nói: "Tôi sẽ ra ngoài mua đồ ăn vặt!"
Cố Chi Hành gọi với theo: "Tôi muốn uống Pepsi, đừng mua Coca."
Hai người tự mình sắp xếp xong công việc kế tiếp, Cố Chi Hành thậm chí còn lấy tay cầm ra.
Lý Hàn Sơn day mi tâm, hỏi: "Các cậu không cảm thấy nguy hiểm sẽ xảy đến sao? "
Cố Chi Hành vừa tìm kiếm trò chơi vừa trả lời: "Nguy hiểm gì cơ? Lúc trước không phải tôi đã nói nếu không cần thiết tiếp xúc thì đừng tiếp xúc sao?"
"Các cậu không nghĩ tới một cái gì đó sâu sắc hơn à?" Đôi môi mỏng của Lý Hàn Sơn mím chặt lại, giọng nói trầm xuống: "Giấc mơ, nữ chính, cốt truyện, những điều đó không đủ để làm lung lay quan điểm của hai người về thế giới này sao? Cậu không cảm thấy nó thiếu thực tế à? Các cậu không thấy những tình tiết này rất giống trong bộ phim 'Buổi diễn của Truman' sao?"
Cố Chi Hành: "Cậu có biết lời nói của mình giống gì không? "
Lý Hàn Sơn nhíu mày: "Giống cái gì?"
Cố Chi Hành nói: "Giống truyền giáo, với tài năng phân tích của mình cậu sẽ đưa bọn tôi đi bán hàng đa cấp để thay đổi thế giới."
Lý Hàn Sơn: "..."
Thôi quên đi, thật không có cách nào để có thể giao tiếp với người này.
Lý Hàn Sơn cảm thấy hơi sụp đổ nhưng cậu đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cậu ta cảm thấy bản thân mình đã ở với họ trong một khoảng thời gian dài, bây giờ cậu đã rèn luyện được một tinh thần mạnh mẽ, không có gì có thể đánh bại cậu ta.
...Không có gì có thể làm cậu sụp đổ.
"Răng rắc...."
Cửa nhà mở ra.
Lý Hàn Sơn và Chu Như Diệu đồng loạt nhìn sang.
Thấy Chu Như Diệu đang ôm một đống đồ vật đứng ở cửa, vẻ mặt mờ mịt thì thầm: "Tại sao vậy? Thậm chí tôi chạy xe đạp cũng là đồ công cộng mà."
Trong lòng Cố Chi Hành nảy ra một dự cảm xấu.
Giây tiếp theo có một cô bé nhỏ tuổi bước ra từ sau lưng Chu Như Diệu.
Cố Chi Hành: "…?"
Lý Hàn Sơn: "...???"
A?A?A?
Lý Hàn Sơn cảm thấy cậu ta sắp điên mất thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro