Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
.1:
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
2024-11-19 00:38:27
Bên ngoài cánh cửa là cảnh hoàng hôn rực rỡ, cơn gió lùa vào đại sảnh vô tình thổi qua ba người trẻ tuổi.
Ánh mắt ba người chạm nhau, quyện vào nhau tạo nên một thứ cảm xúc mang tên đau đớn.
Một lúc lâu sau Cố Chi Hành mới đi đến khom lưng nói: "Cậu mau tìm chỗ ngồi xuống đi."
Nói xong cô đứng thẳng dậy, không nói gì nữa chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Như Diệu và kéo cổ áo của Lý Hàn Sơn rồi lôi cậu ta đi vào phòng bên cạnh.
Cánh cửa đóng lại.
Lý Hàn Sơn vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau cú sốc lớn như vậy, hai mắt cậu trở nên đờ đẫn.
Chu Như Diệu còn làm quá hơn, cơ thể cậu như mất đi hết sức sống giống như một con chó con đang chán nản nói: "Tôi không biết mọi chuyện lại thành ra như vậy, cứu tôi với, tôi không cố ý, tôi không biết gì hết ..."
Nhìn cậu ấy vừa bối rối vừa thấy bất lực.
Cố Chi Hành đi đến đạp cho cậu một cái nói: "Thôi được rồi, tôi biết rồi, con mẹ nó đừng có nói nữa."
"Cậu làm cái gì vậy hả? Đau quá!" Cố Như Diệu hít sâu một hơi, nhỏ giọng mắng: "Cậu đừng có quan báo tư thù có được không?"
Rốt cuộc bộ não của Lý Hàn Sơn cũng chậm rãi khởi động lại, nói: "Cốt truyện trong sổ ghi chép chẳng lẽ có thay đổi gì sao?"
Cố Chi Hành suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy cậu sẽ lại là nam chính à?"
"Không, không, không." Chu Như Diệu lắc đầu rồi lấy quyển sổ ghi chép đưa ra nói: "Lúc nãy tôi đụng phải cô ấy, bèn lập tức lấy sổ kiểm tra thì phát hiện chỉ có quá trình thay đổi một chút nhưng nam chính vẫn là cậu đó."
Cố Chi Hành "chậc" một tiếng.
Chu Như Diệu: "Cậu cảm thấy rất thất vọng à?"
Cố Chi Hành: "Không! Làm sao có thể thất vọng chứ?"
Chu Như Diệu: "Vậy tại sao cậu lại tỏ ra tiếc nuối như vậy?"
Cố Chi Hành: "Nhưng tôi luôn lạnh lùng, có phải tác giả tiểu thuyết biết tôi là nam chính rồi nên không còn từ ngữ nào để miêu tả nữa, ngoài 'đôi mắt đen lạnh lùng'."
Chu Như Diệu: "Tôi cảm thấy cậu giống như đang nói điều gì đó rất khủng khiếp."
Cố Chi Hành: "Lý Hàn Sơn nói hy vọng hai chúng ta sẽ cùng cậu ta thành lập một thế giới mới."
Chu Như Diệu: "Có phải cậu ta đang tham gia nhóm tà giáo nào hay không?"
Cố Chi Hành sững sờ, cô quay đầu về phía Lý Hàn Sơn tức giận nói: "Tôi đã nói với cậu rồi, đừng có dính vào mấy thứ này mà!"
Lý Hàn Sơn: "..."
Lúc này cậu đừng làm mấy trò hề để chọc cười nữa được không?
Hai tay Lý Hàn Sơn ôm đầu, cậu cố gắng hết sức bình tĩnh lại để suy nghĩ xem phải làm gì với tất cả những chuyện này.
Bỗng nhiên Lý Hàn Sơn nghe thấy một tiếng khóc bên ngoài cửa.
Ba người nhìn nhau một cái sau đó vội vàng mở cửa chạy vào phòng khách. Đến nơi thì thấy Triệu Nhất Nhất đang co người lại khóc lóc oan ức khiến mặt cô ta cũng đỏ bừng.
Chu Như Diệu ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt cô hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Triệu Nhất Nhất khóc đến nỗi cả người run rẩy, giọng nói non nớt vang lên: "Em, em, em đói bụng quá..."
Cố Chi Hành yên lặng suy nghĩ rồi cũng ngồi xổm xuống cùng Chu Như Diệu chen chúc một chỗ.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Em đói bụng à? Vậy bây giờ em hãy trả lời anh trai vài vấn đề rồi sau đó chúng ta tìm cái gì đó để ăn có được không?"
Triệu Nhất Nhất mím môi, mơ màng nhìn cô mãi đến một lúc sau mới do dự gật đầu đồng ý.
Cố Chi Hành hỏi: "Em có nhớ tên của mình là gì không?"
Triệu Nhất Nhất chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhỏ giọng nói: "Em không nhớ, em chỉ biết người khác hay gọi em là Nhất Nhất."
Chu Như Diệu rũ mắt xuống hỏi: "Ừm, vậy Nhất Nhất có biết nhà em ở chỗ nào không?"
Triệu Nhất Nhất lắc cái đầu nhỏ, sợ tới mức ợ lên một cái.
Chu Như Diệu lại hỏi: "Em học ở trường nào? Có nhớ tên của ba mẹ không?"
Một loạt câu hỏi được đặt ra, Triệu Nhất Nhất vẫn ngây thơ lắc đầu.
Chu Như Diệu nhìn chằm chằm cô một lúc. Dường như vì quá sợ hãi mà cô đã ôm chặt tay Cố Chi Hành muốn trốn ra phía sau.
Triệu Nhất Nhất khóc nữa nở rồi khịt mũi nói: "Anh trai này thật hung dữ! Nhất Nhất sợ lắm! Nhất Nhất rất đói bụng! Nhất Nhất muốn ăn!"
Cố Chi Hành vươn tay vỗ về an ủi cô, lại nhìn về phía Chu Như Diệu thì thấy cậu ấy đang dùng ánh mắt ra hiệu cho mình.
Cố Chi Hành hiểu ý quay sang nói với Triệu Nhất Nhất: "Trước hết em buông tay ra, anh trai sẽ đi lấy đồ ăn cho em nhé?"
Lý Hàn Sơn đứng một bên quan sát nãy giờ, thấy vậy liền khom lưng cầm điều khiển từ xa bật TV lên chuyển sang kênh đang chiếu phim hoạt hình: "Bây giờ em xem TV trước rồi sau hẵng ăn có được không?"
Triệu Nhất Nhất oan ức nhìn Cố Chi Hành rồi lại nhìn Lý Hàn Sơn, sau đó buông tay Cố Chi Hành ra rồi trèo lên sô pha bắt đầu xem TV.
Ba người đi tới một góc nói chuyện.
Lý Hàn Sơn nói: "Tình huống này là sao đây? Cô ấy bị mất trí nhớ à? Cậu mau nói rõ hiện trường đã xảy ra chuyện gì đi, tại sao cô ấy lại bị tông xe rồi biến thành như vậy?"
Chu Như Diệu thở dài một hơi, vẻ mặt cay đắng nói: "Tôi cũng không rõ nữa, lúc đó tôi lái xe rẽ sang đường thì đụng phải cô ấy rồi cơ thể cô ấy từ từ thu nhỏ lại."
Cố Chi Hành ngạc nhiên hỏi: "Không có trận ánh sáng nào lóe lên sao?"
Chu Như Diệu lắc đầu: "Không có, chuyện xảy ra rất đột ngột." Cậu tiếp tục nói: "Sau đó tôi bước xuống đỡ cô ấy dậy, không ngờ cô ấy lại ngây thơ hỏi tôi là ai."
Nói xong cậu lấy ra sổ ghi chép đưa cho Lý Hàn Sơn.
Lý Hàn Sơn cầm lấy cuốn sổ từ tay Chu Như Diệu lật qua lật lại nói: "Chuyện này xảy ra không giống với kịch bản đúng không? Trong truyện, cô ấy sẽ sống ở đây đồng thời để cậu chịu trách nhiệm với cô ấy, ban ngày cả hai sẽ cùng nhau đi học nhưng Triệu Nhất Nhất không hề có dấu hiệu mất trí nhớ nào."
Chu Như Diệu gật đầu: "Đúng vậy, có lẽ IQ của cô ấy đã trở lại như một đứa trẻ sáu tuổi luôn rồi? Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô ấy sẽ ở lại đây thật à?"
Cố Chi Hành gãi đầu nói: "Tôi cảm thấy kỳ lạ, ba mẹ của cô ấy không có ý kiến gì về việc cô ấy ở đây à?"
"Tôi đã từng thấy qua chuyện này trong giấc mơ của mình nhưng không nhớ kỹ lắm." Chu Như Diệu nhìn Cố Chi Hành rồi nhỏ giọng nói: "Trong giấc mơ, ba mẹ cô ấy đã di cư, vài năm nữa sẽ đón cô ấy qua sau."
Cố Chi Hành nhíu mày: "Cho nên bây giờ chúng ta có báo cảnh sát hay liên hệ bọn họ cũng vô ích?"
Lý Hàn Sơn mím môi: "Có lẽ đúng là như vậy."
"Tôi cảm thấy không cần quá lo lắng bởi vì cốt truyện đã nói ban ngày cô ấy sẽ trở về hình dạng người lớn." Chu Như Diệu gãi cằm: "Đợi sáng mai xem cô ấy có phản ứng gì không, nếu cô ấy không nhớ chuyện tối nay thì chúng ta cứ đưa cô ấy tới trường rồi xóa sạch quan hệ. Nhưng nếu Triệu Nhất Nhất biết thì chúng ta có thể đưa ra tiền bồi thường và thuê người giúp việc trông nom cô ấy vào ban đêm, hai người thấy thế nào?"
Hai mắt Cố Chi Hành sáng rực lên, chụp lấy bả vai cậu khen tới tấp: "Anh em tốt, cậu luôn đưa ra những ý kiến hay ho."
"Tất nhiên rồi!"
Chu Như Diệu kiêu ngạo ngẩng đầu.
Lý Hàn Sơn cũng vô cùng tán thành nói: "Hiếm khi thấy cậu có ý kiến hay."
Mà ở bên kia tiếng khóc của Triệu Nhất Nhất lại một lần nữa cắt đứt cuộc thảo luận của ba người.
Ba người nhìn nhau vài giây, sau đó từng người thở dài đi qua.
Lý Hàn Sơn nhìn về Triệu Nhất Nhất đang khóc thút thít, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Triệu Nhất Nhất bặm môi trả lời: "Thỏ con, thỏ con bị thương rồi."
Vừa nói cô vừa chỉ tay về phía TV.
Ánh mắt ba người chạm nhau, quyện vào nhau tạo nên một thứ cảm xúc mang tên đau đớn.
Một lúc lâu sau Cố Chi Hành mới đi đến khom lưng nói: "Cậu mau tìm chỗ ngồi xuống đi."
Nói xong cô đứng thẳng dậy, không nói gì nữa chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Như Diệu và kéo cổ áo của Lý Hàn Sơn rồi lôi cậu ta đi vào phòng bên cạnh.
Cánh cửa đóng lại.
Lý Hàn Sơn vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau cú sốc lớn như vậy, hai mắt cậu trở nên đờ đẫn.
Chu Như Diệu còn làm quá hơn, cơ thể cậu như mất đi hết sức sống giống như một con chó con đang chán nản nói: "Tôi không biết mọi chuyện lại thành ra như vậy, cứu tôi với, tôi không cố ý, tôi không biết gì hết ..."
Nhìn cậu ấy vừa bối rối vừa thấy bất lực.
Cố Chi Hành đi đến đạp cho cậu một cái nói: "Thôi được rồi, tôi biết rồi, con mẹ nó đừng có nói nữa."
"Cậu làm cái gì vậy hả? Đau quá!" Cố Như Diệu hít sâu một hơi, nhỏ giọng mắng: "Cậu đừng có quan báo tư thù có được không?"
Rốt cuộc bộ não của Lý Hàn Sơn cũng chậm rãi khởi động lại, nói: "Cốt truyện trong sổ ghi chép chẳng lẽ có thay đổi gì sao?"
Cố Chi Hành suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy cậu sẽ lại là nam chính à?"
"Không, không, không." Chu Như Diệu lắc đầu rồi lấy quyển sổ ghi chép đưa ra nói: "Lúc nãy tôi đụng phải cô ấy, bèn lập tức lấy sổ kiểm tra thì phát hiện chỉ có quá trình thay đổi một chút nhưng nam chính vẫn là cậu đó."
Cố Chi Hành "chậc" một tiếng.
Chu Như Diệu: "Cậu cảm thấy rất thất vọng à?"
Cố Chi Hành: "Không! Làm sao có thể thất vọng chứ?"
Chu Như Diệu: "Vậy tại sao cậu lại tỏ ra tiếc nuối như vậy?"
Cố Chi Hành: "Nhưng tôi luôn lạnh lùng, có phải tác giả tiểu thuyết biết tôi là nam chính rồi nên không còn từ ngữ nào để miêu tả nữa, ngoài 'đôi mắt đen lạnh lùng'."
Chu Như Diệu: "Tôi cảm thấy cậu giống như đang nói điều gì đó rất khủng khiếp."
Cố Chi Hành: "Lý Hàn Sơn nói hy vọng hai chúng ta sẽ cùng cậu ta thành lập một thế giới mới."
Chu Như Diệu: "Có phải cậu ta đang tham gia nhóm tà giáo nào hay không?"
Cố Chi Hành sững sờ, cô quay đầu về phía Lý Hàn Sơn tức giận nói: "Tôi đã nói với cậu rồi, đừng có dính vào mấy thứ này mà!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Hàn Sơn: "..."
Lúc này cậu đừng làm mấy trò hề để chọc cười nữa được không?
Hai tay Lý Hàn Sơn ôm đầu, cậu cố gắng hết sức bình tĩnh lại để suy nghĩ xem phải làm gì với tất cả những chuyện này.
Bỗng nhiên Lý Hàn Sơn nghe thấy một tiếng khóc bên ngoài cửa.
Ba người nhìn nhau một cái sau đó vội vàng mở cửa chạy vào phòng khách. Đến nơi thì thấy Triệu Nhất Nhất đang co người lại khóc lóc oan ức khiến mặt cô ta cũng đỏ bừng.
Chu Như Diệu ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt cô hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Triệu Nhất Nhất khóc đến nỗi cả người run rẩy, giọng nói non nớt vang lên: "Em, em, em đói bụng quá..."
Cố Chi Hành yên lặng suy nghĩ rồi cũng ngồi xổm xuống cùng Chu Như Diệu chen chúc một chỗ.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Em đói bụng à? Vậy bây giờ em hãy trả lời anh trai vài vấn đề rồi sau đó chúng ta tìm cái gì đó để ăn có được không?"
Triệu Nhất Nhất mím môi, mơ màng nhìn cô mãi đến một lúc sau mới do dự gật đầu đồng ý.
Cố Chi Hành hỏi: "Em có nhớ tên của mình là gì không?"
Triệu Nhất Nhất chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhỏ giọng nói: "Em không nhớ, em chỉ biết người khác hay gọi em là Nhất Nhất."
Chu Như Diệu rũ mắt xuống hỏi: "Ừm, vậy Nhất Nhất có biết nhà em ở chỗ nào không?"
Triệu Nhất Nhất lắc cái đầu nhỏ, sợ tới mức ợ lên một cái.
Chu Như Diệu lại hỏi: "Em học ở trường nào? Có nhớ tên của ba mẹ không?"
Một loạt câu hỏi được đặt ra, Triệu Nhất Nhất vẫn ngây thơ lắc đầu.
Chu Như Diệu nhìn chằm chằm cô một lúc. Dường như vì quá sợ hãi mà cô đã ôm chặt tay Cố Chi Hành muốn trốn ra phía sau.
Triệu Nhất Nhất khóc nữa nở rồi khịt mũi nói: "Anh trai này thật hung dữ! Nhất Nhất sợ lắm! Nhất Nhất rất đói bụng! Nhất Nhất muốn ăn!"
Cố Chi Hành vươn tay vỗ về an ủi cô, lại nhìn về phía Chu Như Diệu thì thấy cậu ấy đang dùng ánh mắt ra hiệu cho mình.
Cố Chi Hành hiểu ý quay sang nói với Triệu Nhất Nhất: "Trước hết em buông tay ra, anh trai sẽ đi lấy đồ ăn cho em nhé?"
Lý Hàn Sơn đứng một bên quan sát nãy giờ, thấy vậy liền khom lưng cầm điều khiển từ xa bật TV lên chuyển sang kênh đang chiếu phim hoạt hình: "Bây giờ em xem TV trước rồi sau hẵng ăn có được không?"
Triệu Nhất Nhất oan ức nhìn Cố Chi Hành rồi lại nhìn Lý Hàn Sơn, sau đó buông tay Cố Chi Hành ra rồi trèo lên sô pha bắt đầu xem TV.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người đi tới một góc nói chuyện.
Lý Hàn Sơn nói: "Tình huống này là sao đây? Cô ấy bị mất trí nhớ à? Cậu mau nói rõ hiện trường đã xảy ra chuyện gì đi, tại sao cô ấy lại bị tông xe rồi biến thành như vậy?"
Chu Như Diệu thở dài một hơi, vẻ mặt cay đắng nói: "Tôi cũng không rõ nữa, lúc đó tôi lái xe rẽ sang đường thì đụng phải cô ấy rồi cơ thể cô ấy từ từ thu nhỏ lại."
Cố Chi Hành ngạc nhiên hỏi: "Không có trận ánh sáng nào lóe lên sao?"
Chu Như Diệu lắc đầu: "Không có, chuyện xảy ra rất đột ngột." Cậu tiếp tục nói: "Sau đó tôi bước xuống đỡ cô ấy dậy, không ngờ cô ấy lại ngây thơ hỏi tôi là ai."
Nói xong cậu lấy ra sổ ghi chép đưa cho Lý Hàn Sơn.
Lý Hàn Sơn cầm lấy cuốn sổ từ tay Chu Như Diệu lật qua lật lại nói: "Chuyện này xảy ra không giống với kịch bản đúng không? Trong truyện, cô ấy sẽ sống ở đây đồng thời để cậu chịu trách nhiệm với cô ấy, ban ngày cả hai sẽ cùng nhau đi học nhưng Triệu Nhất Nhất không hề có dấu hiệu mất trí nhớ nào."
Chu Như Diệu gật đầu: "Đúng vậy, có lẽ IQ của cô ấy đã trở lại như một đứa trẻ sáu tuổi luôn rồi? Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô ấy sẽ ở lại đây thật à?"
Cố Chi Hành gãi đầu nói: "Tôi cảm thấy kỳ lạ, ba mẹ của cô ấy không có ý kiến gì về việc cô ấy ở đây à?"
"Tôi đã từng thấy qua chuyện này trong giấc mơ của mình nhưng không nhớ kỹ lắm." Chu Như Diệu nhìn Cố Chi Hành rồi nhỏ giọng nói: "Trong giấc mơ, ba mẹ cô ấy đã di cư, vài năm nữa sẽ đón cô ấy qua sau."
Cố Chi Hành nhíu mày: "Cho nên bây giờ chúng ta có báo cảnh sát hay liên hệ bọn họ cũng vô ích?"
Lý Hàn Sơn mím môi: "Có lẽ đúng là như vậy."
"Tôi cảm thấy không cần quá lo lắng bởi vì cốt truyện đã nói ban ngày cô ấy sẽ trở về hình dạng người lớn." Chu Như Diệu gãi cằm: "Đợi sáng mai xem cô ấy có phản ứng gì không, nếu cô ấy không nhớ chuyện tối nay thì chúng ta cứ đưa cô ấy tới trường rồi xóa sạch quan hệ. Nhưng nếu Triệu Nhất Nhất biết thì chúng ta có thể đưa ra tiền bồi thường và thuê người giúp việc trông nom cô ấy vào ban đêm, hai người thấy thế nào?"
Hai mắt Cố Chi Hành sáng rực lên, chụp lấy bả vai cậu khen tới tấp: "Anh em tốt, cậu luôn đưa ra những ý kiến hay ho."
"Tất nhiên rồi!"
Chu Như Diệu kiêu ngạo ngẩng đầu.
Lý Hàn Sơn cũng vô cùng tán thành nói: "Hiếm khi thấy cậu có ý kiến hay."
Mà ở bên kia tiếng khóc của Triệu Nhất Nhất lại một lần nữa cắt đứt cuộc thảo luận của ba người.
Ba người nhìn nhau vài giây, sau đó từng người thở dài đi qua.
Lý Hàn Sơn nhìn về Triệu Nhất Nhất đang khóc thút thít, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Triệu Nhất Nhất bặm môi trả lời: "Thỏ con, thỏ con bị thương rồi."
Vừa nói cô vừa chỉ tay về phía TV.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro