Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

.2:

Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu

2024-11-19 00:38:27

Lý Hàn Sơn nhìn theo hướng cô chỉ thì thấy hình ảnh của một con thỏ đang quấn băng gạc ở chân.

Cậu ta mỉm cười hỏi: "Chúng ta xem chương trình được không?"

Lý Hàn Sơn nói xong cầm lấy điều khiển từ xa bấm đổi kênh khác, sau đó ngồi bên cạnh Triệu Nhất Nhất nói chuyện phiếm.

Còn hai người Cố Chi Hành và Chu Như Diệu đang ngồi đặt cơm hộp.

Cố Chi Hành gọi Lý Hàn Sơn: "Hay là lát nữa cậu về trễ xíu đi? Chúng ta cùng nhau ăn cơm hộp nè?"

Chu Như Diệu gật đầu nói theo: "Đúng vậy, dù sao cậu cũng ở một mình mà."

Cố Chi Hành cầm lấy điện thoại lắc lắc nói: "Chúng tôi còn cần vài phần cơm nữa mới dùng được mã giảm giá."

Lý Hàn Sơn: "..."

Cậu ta bất đắc dĩ xoa xoa cái mũi gật đầu đồng ý: "Được rồi."

Sau đó câu ta lại đưa mắt nhìn cô bé bên cạnh đang hết sức chăm chú xem TV.

Đúng lúc, Lý Hàn Sơn cũng có chút tò mò liệu cô bé sáu tuổi này có thực sự giống như suy đoán của cậu hay không.

Một lát sau chuông cửa reo lên, là người giao cơm hộp.

Bốn người ăn cơm xong cũng gần bảy giờ tối.

Sau khi ăn cơm xong Chu Như Diệu và Cố Chi Hành đương nhiên sẽ giải trí bằng việc chơi game. Vừa mới buông đũa vài phút, hai người đã cầm điện thoại di động lên và nhiệt tình mời gọi Lý Hàn Sơn chơi chung.

Lý Hàn Sơn nhìn thời gian rồi do dự nói: "Có lẽ hai mươi phút nữa tài xế sẽ đến, không biết có đủ thời gian chơi không nữa."

"Không sao đâu, mau chơi một ván đi." Cố Chi Hành lôi kéo: "Một ván thôi mà, cũng sẽ không trễ đâu."

Lý Hàn Sơn nhún vai, lấy điện thoại ra nói: "Cũng được."

Cậu ta vừa mới đăng nhập vào trò chơi thì nghe được một chuỗi âm thanh kỳ lạ.

Ba người chạy đến xem mới phát hiện không biết bằng cách nào Triệu Nhất Nhất đã bị té xuống từ trên sô pha, cô ngơ ngác ngồi trên đất trong tay còn đang cầm gối ôm.

Vài giây sau, cô lấy lại tinh thần mở to miệng bắt đầu gào khóc: "Đau quá đi! Đau quá!"

Lần này cả ba người không còn tâm trạng chơi game nữa mà đồng loạt tiến lại gần.

Cố Chi Hành hỏi: "Không sao chứ? Em bị đau ở đâu?"

Triệu Nhất Nhất khóc lóc nói: "Mông! Mông đau quá đi! Đau quá!"

Chu Như Diệu đỡ cô đứng dậy, cầm lấy gối ôm nói: "Vậy anh đưa em đến bệnh viện nhé?"

Triệu Nhất Nhất nghe xong lắc đầu, khóc càng lớn hơn: "Không muốn, bệnh viện rất đáng sợ! Em không muốn đi đâu!"

Sau đó, Triệu Nhất Nhất bật chế độ khóc không ngừng nghỉ, bất kể mọi người có dỗ dành như thế nào cô cũng không nín.

Lý Hàn Sơn nghe tiếng khóc ầm ĩ đến đau cả tai, cậu bất đắc dĩ ngồi xổm xuống nhìn cô khóc càng lúc càng to: "Vậy phải làm sao Nhất Nhất mới cảm thấy không đau nữa?"

Thực tế đã chứng minh rằng: Lý Hàn Sơn, một người quanh năm luôn giữ nụ cười ôn hòa, thực sự rất thích hợp để trở thành một bác sĩ khoa nhi.

Tiếng khóc của Triệu Nhất Nhất nhỏ dần: "Thật, thật sao ạ?"

Cô lắp bắp hỏi.

Lý Hàn Sơn gật đầu khẳng định: "Anh trai sẽ không lừa em."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng nói trẻ con của Triệu Nhất Nhất vang lên: "Em, em muốn ra ngoài chơi! Em muốn ra ngoài chơi!"

Lý Hàn Sơn quay sang nhìn Cố Chi Hành và Chu Như Diệu: "Các cậu mang con bé ra ngoài chơi đi!"

Cố Chi Hành khó hiểu hỏi: "Vậy còn cậu thì sao?"

Lý Hàn Sơn: "Tài xế của tôi đã tới rồi."

Cậu đứng dậy xoay người bước đi.

"Cạch —"

Cửa nhà bị đóng lại.

Cố Chi Hành nhìn Chu Như Diệu.

Chu Như Diệu nhìn Cố Chi Hành.

Hai người lại đưa mắt nhìn Triệu Nhất Nhất.

Cố Chi Hành: "..."

Chư Như Diệu: "..."

Cảnh tượng này hình như rất quen.

Mười giờ rưỡi tối, Lý Hàn Sơn buông sách xuống chuẩn bị đi ngủ nhưng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó nên cầm lấy điện thoại di động.

[ Là anh em thì phải cùng nhau đầu hàng ]

Hàn Sơn: Tình hình bên các cậu thế nào rồi?

Chúc Chúc Chúc: ...Rất tốt, chúng tôi đang xếp hàng.

Hàn Sơn: Vẫn còn ở bên ngoài à?

Anh Hành sắp hẹo: Không, tôi đang xếp hàng trên sân thượng.

Chúc Chúc Chúc: Còn tôi đang xếp hàng ở đường ray, tốt quá đi, chúng tôi sắp được bước sang thế giới mới tốt đẹp hơn.

Hàn Sơn: ...

Hàn Sơn: Đúng rồi, tôi có một chuyện muốn nói.

Anh Hành sắp hẹo: Trước tiên, các cậu có biết sự thật này không?

Chúc Chúc Chúc: ?

Hàn Sơn: ?

Anh Hành anh không thể: Một sự thật, hai cái tám mươi.

Chúc Chúc Chúc: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…

Hàn Sơn: ...

Anh Hành sắp hẹo: Có chuyện gì cậu mau nói đi.

Hàn Sơn: Trước đó chúng ta đã suy đoán có thể bây giờ Triệu Nhất Nhất đã bị mất trí nhớ hoặc chỉ số IQ của cô ấy trở lại thành IQ của một đứa trẻ sáu tuổi, đúng không? Nhưng hiện tại tôi đang nghi ngờ: rất có khả năng vì muốn được ở lại mà cô ấy đã giả bộ thành như vậy.

Anh Hành sắp hẹo: Ở lại? Ở lại bên cạnh tôi à?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chúc Chúc Chúc: Là ai đưa cô đến bên cạnh người của tôi ~ (*lời bài hát)

Hàn Sơn: Không sai, đầu tiên, ở thế giới của cô ấy, hai người yêu nhau và kết hôn. Nên lúc cô ấy trở lại khoảng thời gian này vẫn muốn dựa vào đây để phát triển tình cảm với cậu. Tiếp theo nữa, tôi cảm thấy mặc dù cô ấy rất giống một đứa trẻ nhưng có đôi lúc cũng không giống lắm.

Anh Hành sắp hẹo: Ví dụ như?

Hàn Sơn: Thứ nhất, cô ấy nhìn con thỏ đang quấn băng gạc lập tức biết nó bị thương, đối với trẻ con thì chúng vẫn chưa biết được. Hơn nữa lúc cô ấy té xuống là khóc ngay, phản ứng này cũng tương đối hiếm thấy vì theo tâm lý học, hầu hết trẻ em dưới mười tuổi khi lâm vào hoàn cảnh đó đều sẽ chú ý xem có nhiều người nhìn mình không rồi mới bộc lộ cảm xúc, đặc biệt sẽ khóc thút thít. Bởi vì khóc thút thít là một việc nhằm tìm kiếm sự an ủi từ bên ngoài.

Chúc Chúc Chúc: Nghe không hiểu gì cả, cậu mau nói cái thứ hai đi.

Hàn Sơn: ...Thứ hai, tôi đã chú ý cả ba lần cô ấy khóc đều là lúc chúng ta không nhìn thấy. Rất có khả năng cô ấy làm như vậy để khiến cho chúng ta chú ý tới rồi dỗ dành cô ấy.

Anh Hành sắp hẹo: Cậu nói đúng, hai chúng tôi vừa cầm điện thoại nói chuyện hai phút thì Triệu Nhất Nhất lại bắt đầu khóc.

Anh Hành sắp hẹo: Tôi cũng rất mệt mỏi, bây giờ phải làm sao đây?

Hàn Sơn: Hiện tại nếu cô ấy đã muốn làm đứa trẻ sáu tuổi thì chúng ta cũng chỉ có thể coi cô ấy như một đứa trẻ thôi.

Anh Hành sắp hẹo: Cách này được đó cách này được đó, nếu muốn giải quyết chuyện này thì phải giải quyết chuyện này.

Chúc Chúc Chúc: Nghe cậu nói chuyện như nghe cậu nói chuyện, lần trước tôi đã nghe cậu nói chuyện thế này lần trước tôi đã nghe cậu nói chuyện thế này.

Hàn Sơn:....

Lý Hàn Sơn buông điện thoại xuống, cậu quyết định sẽ không để ý tới hai người kia nữa.

Cậu ta xốc chăn, leo lên giường ngủ.

Một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau cậu thức dậy đúng giờ, đang rửa mặt thì nghe tiếng chuông điện thoại điên cuồng reo lên.

Là Cố Chi Hành gọi.

Lý Hàn Sơn bắt máy hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói Cố Chi Hành hơi nhỏ nhưng cậu ta vẫn nghe được loáng thoáng: "Lý Hàn Sơn, xảy ra chuyện lớn rồi, cô ấy không trở lại thành học sinh cấp ba nữa."

Lý Hàn Sơn ngơ ngác vài giây rồi nói: "Trước hết đừng gấp gáp, bây giờ tôi sẽ đi qua đó đón các cậu, sẵn tiện xem tình hình thế nào."

Cố Chi Hành: "Được, nhưng bây giờ chúng tôi không ở nhà."

Lý Hàn Sơn lấy khăn lau mặt hai ba cái rồi kẹp điện thoại bên tai và đi đến trước tủ đồ: "Vậy các cậu đang ở chỗ nào?"

Cố Chi Hành nói: "Chúng tôi ở tầng bốn của cao ốc Kim Vân."

Lý Hàn Sơn mặc áo khoác vào, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: "Các cậu ở đó để làm gì?"

Cố Chi Hành: "Không phải cậu nói cô ấy muốn làm trẻ con thì chỉ có thể để cô ấy toại nguyện sao?"

Lý Hàn Sơn: "Đúng vậy, vậy hai người đã làm gì?"

Cố Chi Hành: "Tôi đưa cô ấy tới lớp học bổ túc."

Lý Hàn Sơn: "Ừm, tôi…hả? Cái gì cơ?"

Tiếng Cố Chi Hành xen lẫn với âm nhạc sôi động, cô hét lớn để Lý Hàn Sơn nghe rõ hơn: "Đúng đúng đúng, khóa học vũ đạo, khiêu vũ, tính toán, tiếng Anh cho trẻ em, tất cả tôi đều đăng ký rồi."

Tiếp theo sau là tiếng khóc của cô gái nhỏ và giọng nói nghiêm túc của Chu Như Diệu: "Anh là vì muốn tốt cho em thôi, em mau nghe lời đi, nếu bây giờ không bắt đầu học tập thì sau này sẽ thua từ vạch xuất phát đó, em và bọn anh trừ tiền ra thì chẳng có gì cả mà chủ nghĩa tư bản cũng không giống nhau."

Lý Hàn Sơn: "...???"

Không phải chứ, có phải các cậu bị bệnh rồi hay không??

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Số ký tự: 0