Quân Tẩu Mang Theo Không Gian Độn Hóa Ngàn Vật Tư
Chương 2
2024-10-30 11:01:09
"Ngốc nghếch, đó thực sự là thuốc chuột, không phải là nước tro... Ngốc nghếch... Lục Vân, em có biết không, chính em đã hại chết mẹ và chú Lục. Chính vì em dễ bị lừa nên cuối cùng họ đều chết trong đau đớn, để người thân đau khổ, kẻ thù hả hê..."
Lục Vân lơ lửng giữa không trung, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ hét lên với cô bé sáu tuổi.
Nhưng chẳng ích gì, lần này kết cục vẫn như mọi lần khác.
Cô cúi xuống, vùi đầu vào đôi chân mình mà nức nở - cô không dám ngẩng đầu lên để nhìn vẻ kinh hãi trên gương mặt mẹ và chú Lục, không dám nhìn khuôn mặt tái nhợt của họ, càng không dám nhìn vào ánh mắt tràn đầy hy vọng của họ, thứ ánh sáng mà giờ đây đã vĩnh viễn tắt ngấm…
Tại sao? Rõ ràng đã bảo em đừng uống rồi, tại sao em vẫn uống?
Cô hận, cô hận cô bé đó, hận sự ngu ngốc của nó, hận việc nó không phân biệt phải trái, hận việc nó không tin mẹ mình mà lại tin lời một người phụ nữ độc ác…
Dù rằng cô bé đó thực ra chính là cô. Đúng vậy, cô luôn căm ghét bản thân, căm ghét cái bản thân ngây thơ đến ngu ngốc của mình khi còn sáu tuổi.
--
"Lâm bác sĩ, cứu lấy Tiểu Vân, nó… huhu…"
Hạ Viên ôm con gái Tô Vân chạy thẳng đến trạm y tế trong làng, gương mặt hoảng loạn, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Bên cạnh là Lục Ái Quốc cũng không khá hơn bao nhiêu. Đám đông hàng xóm phía sau vội vã đổ vào, ai nấy đều đã mất đi vẻ vui vẻ ban đầu.
"Đặt cháu nằm thẳng lên ghế dài."
Lâm bác sĩ nhìn qua triệu chứng của đứa trẻ trên tay Hạ Viên và hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Mỗi năm ông đều gặp vài người tìm đến cái chết bằng cách uống thuốc độc.
Nhưng trường hợp này… tim ông bỗng dưng đập loạn.
Hạ Viên cẩn thận đặt con gái nhẹ nhàng xuống chiếc ghế dài rộng rãi trong phòng khám.
Lục Ái Quốc im lặng đưa cho bác sĩ Lâm một chiếc lọ nhỏ, bên trong còn sót lại chút thuốc. Bác sĩ Lâm đưa lọ lên mũi ngửi thử, nhúng nhẹ ngón tay vào một ít chất lỏng rồi chạm lên đầu lưỡi nếm thử, sau đó nhổ mạnh ra.
"Đây là thuốc chuột, mặc dù có pha loãng nhưng cháu còn quá nhỏ. Tôi sẽ làm một số biện pháp cấp cứu, gây nôn, nhưng không dám đảm bảo hoàn toàn. Các vị đi kiếm ít đậu xanh nấu thành nước sau khi tôi gây nôn xong, rồi mau chóng đưa cháu đến bệnh viện huyện, đừng chậm trễ."
Ông ngập ngừng một lúc rồi đổi ý, "Bây giờ nấu nước đậu xanh quá chậm, các vị nghiền đậu thành bột, pha với nước cho cháu uống cũng được, phải nhanh nhất có thể."
Vừa nói, bác sĩ Lâm vừa gọi cô y tá đẩy đám đông trong phòng ra ngoài.
"Nhiều người quá, đi ra ngoài hết đi, nhanh nào, đừng cản trở bác sĩ cứu người." Cô y tá vừa nói vừa giơ tay xua đám đông rồi nhanh chóng chạy lại hỗ trợ bác sĩ Lâm.
Cả hai bắt đầu tất bật làm việc.
Trạm y tế làng quá nhỏ, hầu hết mọi người đều tự giác rời ra ngoài, đứng tụ lại bên ngoài chờ đợi tin tức.
Chỉ còn lại Hạ Viên, Lục Ái Quốc, và ba người khác: hai người phụ nữ và một thanh niên. Hai phụ nữ là Lục Hồng Trân, cô họ của Lục Ái Quốc, và bà Điền, hàng xóm của Hạ Viên. Người thanh niên tên là Ngô Thản, bạn thân của Lục Ái Quốc.
"Nhưng nhà chúng tôi hình như không còn đậu xanh…" Hạ Viên đột nhiên như kiệt sức, ngã khuỵu xuống. Lục Ái Quốc vội đỡ dậy, để cô dựa vào mình, sợ cô ngã tiếp nên anh vòng tay ôm lấy cô.
"Nhà tôi có đậu, tôi sẽ lấy và xay thành bột pha nước đem qua đây. Chị đừng lo lắng quá, nhất định cháu sẽ không sao đâu."
Bà Điền nói xong quay người chạy đi.
Lục Vân lơ lửng giữa không trung, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ hét lên với cô bé sáu tuổi.
Nhưng chẳng ích gì, lần này kết cục vẫn như mọi lần khác.
Cô cúi xuống, vùi đầu vào đôi chân mình mà nức nở - cô không dám ngẩng đầu lên để nhìn vẻ kinh hãi trên gương mặt mẹ và chú Lục, không dám nhìn khuôn mặt tái nhợt của họ, càng không dám nhìn vào ánh mắt tràn đầy hy vọng của họ, thứ ánh sáng mà giờ đây đã vĩnh viễn tắt ngấm…
Tại sao? Rõ ràng đã bảo em đừng uống rồi, tại sao em vẫn uống?
Cô hận, cô hận cô bé đó, hận sự ngu ngốc của nó, hận việc nó không phân biệt phải trái, hận việc nó không tin mẹ mình mà lại tin lời một người phụ nữ độc ác…
Dù rằng cô bé đó thực ra chính là cô. Đúng vậy, cô luôn căm ghét bản thân, căm ghét cái bản thân ngây thơ đến ngu ngốc của mình khi còn sáu tuổi.
--
"Lâm bác sĩ, cứu lấy Tiểu Vân, nó… huhu…"
Hạ Viên ôm con gái Tô Vân chạy thẳng đến trạm y tế trong làng, gương mặt hoảng loạn, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Bên cạnh là Lục Ái Quốc cũng không khá hơn bao nhiêu. Đám đông hàng xóm phía sau vội vã đổ vào, ai nấy đều đã mất đi vẻ vui vẻ ban đầu.
"Đặt cháu nằm thẳng lên ghế dài."
Lâm bác sĩ nhìn qua triệu chứng của đứa trẻ trên tay Hạ Viên và hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Mỗi năm ông đều gặp vài người tìm đến cái chết bằng cách uống thuốc độc.
Nhưng trường hợp này… tim ông bỗng dưng đập loạn.
Hạ Viên cẩn thận đặt con gái nhẹ nhàng xuống chiếc ghế dài rộng rãi trong phòng khám.
Lục Ái Quốc im lặng đưa cho bác sĩ Lâm một chiếc lọ nhỏ, bên trong còn sót lại chút thuốc. Bác sĩ Lâm đưa lọ lên mũi ngửi thử, nhúng nhẹ ngón tay vào một ít chất lỏng rồi chạm lên đầu lưỡi nếm thử, sau đó nhổ mạnh ra.
"Đây là thuốc chuột, mặc dù có pha loãng nhưng cháu còn quá nhỏ. Tôi sẽ làm một số biện pháp cấp cứu, gây nôn, nhưng không dám đảm bảo hoàn toàn. Các vị đi kiếm ít đậu xanh nấu thành nước sau khi tôi gây nôn xong, rồi mau chóng đưa cháu đến bệnh viện huyện, đừng chậm trễ."
Ông ngập ngừng một lúc rồi đổi ý, "Bây giờ nấu nước đậu xanh quá chậm, các vị nghiền đậu thành bột, pha với nước cho cháu uống cũng được, phải nhanh nhất có thể."
Vừa nói, bác sĩ Lâm vừa gọi cô y tá đẩy đám đông trong phòng ra ngoài.
"Nhiều người quá, đi ra ngoài hết đi, nhanh nào, đừng cản trở bác sĩ cứu người." Cô y tá vừa nói vừa giơ tay xua đám đông rồi nhanh chóng chạy lại hỗ trợ bác sĩ Lâm.
Cả hai bắt đầu tất bật làm việc.
Trạm y tế làng quá nhỏ, hầu hết mọi người đều tự giác rời ra ngoài, đứng tụ lại bên ngoài chờ đợi tin tức.
Chỉ còn lại Hạ Viên, Lục Ái Quốc, và ba người khác: hai người phụ nữ và một thanh niên. Hai phụ nữ là Lục Hồng Trân, cô họ của Lục Ái Quốc, và bà Điền, hàng xóm của Hạ Viên. Người thanh niên tên là Ngô Thản, bạn thân của Lục Ái Quốc.
"Nhưng nhà chúng tôi hình như không còn đậu xanh…" Hạ Viên đột nhiên như kiệt sức, ngã khuỵu xuống. Lục Ái Quốc vội đỡ dậy, để cô dựa vào mình, sợ cô ngã tiếp nên anh vòng tay ôm lấy cô.
"Nhà tôi có đậu, tôi sẽ lấy và xay thành bột pha nước đem qua đây. Chị đừng lo lắng quá, nhất định cháu sẽ không sao đâu."
Bà Điền nói xong quay người chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro