Quân Tẩu Mang Theo Không Gian Độn Hóa Ngàn Vật Tư
Chương 3
2024-10-30 11:01:09
"Cảm ơn bác," Hạ Viên nghẹn ngào nói.
Bà Điền không quay đầu lại để tiếp tục xã giao với cô, chuyện cứu người không thể chậm trễ. Vừa ra đến cửa, bà đã lớn tiếng gọi chồng là Tô Tam Căn. Sau đó, cả hai chỉ tập trung chạy về nhà, không để ý đến bất kỳ ai chào hỏi trên đường.
Nhìn bà Điền chạy xa dần, Hạ Viên dường như không còn chút sức lực nào, ngã khuỵu xuống dựa vào người Lục Ái Quốc. Cô nhìn con gái, thì thầm: “Tiểu Vân, con nhất định không được xảy ra chuyện gì. Mẹ hứa với con, chỉ cần con khỏe lại, mẹ... sẽ ly hôn với chú Lục ngay lập tức. Sau này, chỉ còn hai mẹ con ta sống với nhau thôi.”
Nghe vậy, cơ thể Lục Ái Quốc không kìm được mà khẽ run lên, ánh mắt đầy đau khổ. Anh ôm Hạ Viên chặt hơn, những mạch máu trên tay hiện rõ. Nhưng rất nhanh sau đó, đôi vai anh sụp xuống. Dù không cam lòng, nhưng anh biết mình chẳng thể làm gì.
Trời nóng như đổ lửa, nhưng anh lại cảm thấy dòng máu trong người như đang đóng băng, nỗi tuyệt vọng dâng tràn đến tận xương tủy.
Hạ Viên càng khóc đau đớn trong vòng tay anh. Cô không phải không nhận ra phản ứng của Lục Ái Quốc, nhưng những lời cô vừa nói vốn là để anh chuẩn bị tâm lý.
Người đàn ông này là người cô yêu thương, cũng là người yêu cô, nhưng cô không thể tiếp tục níu kéo anh vào con đường chết cùng mình. Cô không thể ích kỷ đến mức kéo anh vào ngõ cụt.
Ánh mắt Hạ Viên hướng về phía bác sĩ Lâm, ánh lên vẻ mệt mỏi và một chút điên cuồng.
Dù bác sĩ Lâm chỉ là một thầy thuốc nông thôn, nhưng y thuật của ông nổi tiếng khắp vùng.
Nhìn bác sĩ Lâm bình tĩnh, từng bước từng bước cho con gái uống thuốc, gây nôn... trái tim cô dần thả lỏng hơn, ánh lên chút hy vọng.
Sau lần thoát chết này, hy vọng con bé sẽ hiểu chuyện hơn.
Lúc nhìn thấy con gái uống thuốc và ngã xuống, trong lòng cô có suy nghĩ rằng nếu con bé không qua khỏi, cô cũng sẵn sàng kéo hết bọn họ cùng xuống địa ngục.
Suy nghĩ ấy vẫn không ngừng dằn vặt trong lòng cô.
Hạ Viên thực sự cảm thấy cuộc sống chẳng còn gì đáng giá.
Nghĩ đến gương mặt tham lam của gia đình bên kia, lòng cô tràn đầy căm hận.
Mặc dù Tiểu Vân thường hung hăng trước mặt cô, nhưng thật ra con bé lại nhút nhát và nhạy cảm. Nếu không ai kích động, con bé chắc chắn sẽ không dám đụng vào thuốc chuột, càng không nói đến chuyện uống nó.
Con bé mới chỉ sáu tuổi, lại là dòng máu duy nhất của trưởng nam nhà họ Tô, sao họ có thể nhẫn tâm như vậy? Họ không sợ sẽ thực sự gây hại cho con bé sao?
Họ có từng nghĩ rằng thuốc chuột không phải thứ dễ dàng để một đứa bé sáu tuổi lấy được sao? Và ngay cả khi có thể lấy được, làm sao con bé có thể “chu đáo” đến mức pha loãng thuốc?
Đây là điều mà bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra, không cần phải đoán cũng biết ai là kẻ đứng sau. Mục đích của họ chỉ là lợi dụng con gái cô để đe dọa, khống chế cô, tiếp tục áp bức cô mà thôi. Lòng dạ của họ có phải vẫn còn là máu thịt nữa không?
Cô hiểu rõ mọi chuyện đến mức tuyệt vọng. Con gái là điểm yếu lớn nhất của cô, và điểm yếu này lại bị người ta nắm chặt. Ngoài cách tiếp tục nhượng bộ, cô còn con đường nào khác?
Chừng nào con gái chưa tỉnh ngộ, cô cũng không thể thoát khỏi ám ảnh. Con bé lần này có thể nghe lời họ uống thuốc chuột pha loãng để dọa cô, nhưng lần sau có lẽ sẽ là thuốc nguyên chất...
Cô không thể chịu đựng hậu quả đó.
Nhưng Tiểu Vân còn quá nhỏ, làm sao con bé hiểu được ngay cả thuốc chuột pha loãng cũng có thể là mối nguy hiểm chết người với một đứa bé sáu tuổi?
Cô luôn coi con gái như báu vật, nhưng con bé lại tin vào những lời nói dối của bọn họ, không chỉ xa rời cô mà còn trở thành công cụ trong tay họ, không ngừng đâm vào tim cô.
Lần này, bọn họ đã đi quá xa. Nếu con bé không sao thì thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra, cô đã sống đủ rồi, nhất định sẽ kéo cả bọn họ xuống địa ngục cùng đi để con bé không phải cô độc trên đường.
Hạ Viên cúi đầu, ánh mắt toát lên vẻ kiên định.
Bà Điền không quay đầu lại để tiếp tục xã giao với cô, chuyện cứu người không thể chậm trễ. Vừa ra đến cửa, bà đã lớn tiếng gọi chồng là Tô Tam Căn. Sau đó, cả hai chỉ tập trung chạy về nhà, không để ý đến bất kỳ ai chào hỏi trên đường.
Nhìn bà Điền chạy xa dần, Hạ Viên dường như không còn chút sức lực nào, ngã khuỵu xuống dựa vào người Lục Ái Quốc. Cô nhìn con gái, thì thầm: “Tiểu Vân, con nhất định không được xảy ra chuyện gì. Mẹ hứa với con, chỉ cần con khỏe lại, mẹ... sẽ ly hôn với chú Lục ngay lập tức. Sau này, chỉ còn hai mẹ con ta sống với nhau thôi.”
Nghe vậy, cơ thể Lục Ái Quốc không kìm được mà khẽ run lên, ánh mắt đầy đau khổ. Anh ôm Hạ Viên chặt hơn, những mạch máu trên tay hiện rõ. Nhưng rất nhanh sau đó, đôi vai anh sụp xuống. Dù không cam lòng, nhưng anh biết mình chẳng thể làm gì.
Trời nóng như đổ lửa, nhưng anh lại cảm thấy dòng máu trong người như đang đóng băng, nỗi tuyệt vọng dâng tràn đến tận xương tủy.
Hạ Viên càng khóc đau đớn trong vòng tay anh. Cô không phải không nhận ra phản ứng của Lục Ái Quốc, nhưng những lời cô vừa nói vốn là để anh chuẩn bị tâm lý.
Người đàn ông này là người cô yêu thương, cũng là người yêu cô, nhưng cô không thể tiếp tục níu kéo anh vào con đường chết cùng mình. Cô không thể ích kỷ đến mức kéo anh vào ngõ cụt.
Ánh mắt Hạ Viên hướng về phía bác sĩ Lâm, ánh lên vẻ mệt mỏi và một chút điên cuồng.
Dù bác sĩ Lâm chỉ là một thầy thuốc nông thôn, nhưng y thuật của ông nổi tiếng khắp vùng.
Nhìn bác sĩ Lâm bình tĩnh, từng bước từng bước cho con gái uống thuốc, gây nôn... trái tim cô dần thả lỏng hơn, ánh lên chút hy vọng.
Sau lần thoát chết này, hy vọng con bé sẽ hiểu chuyện hơn.
Lúc nhìn thấy con gái uống thuốc và ngã xuống, trong lòng cô có suy nghĩ rằng nếu con bé không qua khỏi, cô cũng sẵn sàng kéo hết bọn họ cùng xuống địa ngục.
Suy nghĩ ấy vẫn không ngừng dằn vặt trong lòng cô.
Hạ Viên thực sự cảm thấy cuộc sống chẳng còn gì đáng giá.
Nghĩ đến gương mặt tham lam của gia đình bên kia, lòng cô tràn đầy căm hận.
Mặc dù Tiểu Vân thường hung hăng trước mặt cô, nhưng thật ra con bé lại nhút nhát và nhạy cảm. Nếu không ai kích động, con bé chắc chắn sẽ không dám đụng vào thuốc chuột, càng không nói đến chuyện uống nó.
Con bé mới chỉ sáu tuổi, lại là dòng máu duy nhất của trưởng nam nhà họ Tô, sao họ có thể nhẫn tâm như vậy? Họ không sợ sẽ thực sự gây hại cho con bé sao?
Họ có từng nghĩ rằng thuốc chuột không phải thứ dễ dàng để một đứa bé sáu tuổi lấy được sao? Và ngay cả khi có thể lấy được, làm sao con bé có thể “chu đáo” đến mức pha loãng thuốc?
Đây là điều mà bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra, không cần phải đoán cũng biết ai là kẻ đứng sau. Mục đích của họ chỉ là lợi dụng con gái cô để đe dọa, khống chế cô, tiếp tục áp bức cô mà thôi. Lòng dạ của họ có phải vẫn còn là máu thịt nữa không?
Cô hiểu rõ mọi chuyện đến mức tuyệt vọng. Con gái là điểm yếu lớn nhất của cô, và điểm yếu này lại bị người ta nắm chặt. Ngoài cách tiếp tục nhượng bộ, cô còn con đường nào khác?
Chừng nào con gái chưa tỉnh ngộ, cô cũng không thể thoát khỏi ám ảnh. Con bé lần này có thể nghe lời họ uống thuốc chuột pha loãng để dọa cô, nhưng lần sau có lẽ sẽ là thuốc nguyên chất...
Cô không thể chịu đựng hậu quả đó.
Nhưng Tiểu Vân còn quá nhỏ, làm sao con bé hiểu được ngay cả thuốc chuột pha loãng cũng có thể là mối nguy hiểm chết người với một đứa bé sáu tuổi?
Cô luôn coi con gái như báu vật, nhưng con bé lại tin vào những lời nói dối của bọn họ, không chỉ xa rời cô mà còn trở thành công cụ trong tay họ, không ngừng đâm vào tim cô.
Lần này, bọn họ đã đi quá xa. Nếu con bé không sao thì thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra, cô đã sống đủ rồi, nhất định sẽ kéo cả bọn họ xuống địa ngục cùng đi để con bé không phải cô độc trên đường.
Hạ Viên cúi đầu, ánh mắt toát lên vẻ kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro