Quân Tẩu Vừa Dịu Dàng Vừa Dũng Cảm, Anh Chồng Quân Nhân Dùng Mạng Sủng
Chương 12
2024-11-19 23:58:18
Trong phòng, cả nhà như bị nhấn nút “tạm dừng”. Không khí căng thẳng đến mức chẳng ai nói được câu nào. Chỉ có An Nam là người đầu tiên lên tiếng, giọng trách móc:
“Khương Linh, sao em có thể quá đáng như vậy?”
An Chí Hoành thì nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng:
“Khương Linh, trong mắt con còn có người làm cha này không?”
Lưu Ái Linh – người từ trước tới giờ luôn giữ vững hình tượng mẹ kế hiền lành – giờ đây chỉ biết lau nước mắt, giọng đầy ấm ức:
“Tôi biết mà, Khương Linh trước giờ luôn không hài lòng với tôi. Nhưng trời ơi, lương thực giờ quý giá thế nào chứ, con bé nói làm đổ là đổ. Khương Linh ơi là Khương Linh, sao con lại như vậy? Con không nghĩ tới mẹ ruột của con sẽ thất vọng thế nào sao?”
Cậu con trai út An Hồng Binh hai tay chống hông, chỉ vào Khương Linh bên ngoài mà hét lớn:
“Mày, cái đồ tiểu tiện nhân…”
Lời còn chưa dứt, Lưu Ái Linh đã vội vàng bịt miệng cậu ta lại. Nhưng bên ngoài, mấy bà hàng xóm đã nghe rõ mồn một. Bà Vương – người hàng xóm hay hóng chuyện nhất – nghiêng mắt nhìn cả nhà An, vẻ đầy nghi ngờ, hỏi:
“Chủ nhiệm An, nhà các người làm gì mà cơm nước không ăn lại còn ném hết ra đất thế kia? Nếu ăn không hết thì chia cho hàng xóm láng giềng chúng tôi một ít. Cả khu này ai cũng chẳng đủ ăn, vậy mà các người dám lãng phí lương thực quý giá thế này là không được rồi!”
Một bà thím khác cũng chen vào:
“Đúng đó! Thời buổi này lương thực quý giá thế nào ai cũng biết, nhà chúng tôi còn ăn không no đây này.”
Người ta vẫn nói, dân lấy cái ăn làm trời. Lương thực là thứ vô cùng quý giá, trong mắt mọi người, nhà họ An – vốn có ngày tháng sung túc hơn nhờ An Chí Hoành làm chủ nhiệm – giờ lại đem cơm canh đổ đầy ra đất, đúng là hành động chẳng thể chấp nhận được.
Lưu Ái Linh vội vàng thanh minh, giọng điệu có phần oan ức:
“Không phải chúng tôi làm đổ, là tại Khương Linh… Haizz, con bé nó cáu gắt, giận dỗi rồi lật bàn thôi.”
An Nam liền lượn tới trước mặt bà Vương, chỉ tay vào Khương Linh đang nằm ngất, nói:
“Dì Vương, con làm chị mà trước nay còn chẳng dám chọc giận nó. Nhưng bây giờ thì không thể nhịn được nữa, hôm nay con nhất định phải dạy dỗ nó. Khương Linh, em thật không đúng! Sao em lại dám lãng phí lương thực như thế? Đừng có mà giả ngất nữa, mau dậy nói rõ ràng đi!”
Cô ta vừa định chìa tay chạm vào người Khương Linh thì đã bị bà Vương vung tay đẩy mạnh một cái, quát thẳng vào mặt:
“Tôi nói, cả nhà các người là thế nào đây hả? Khương Linh vốn sức khỏe không tốt, giờ nó ngất xỉu thế kia, các người còn đứng đây đổ tội cho nó, đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu nó là sao? Trước đây các người nói nó hung hăng, hay ức hiếp người nhà. Nhưng nhìn thế nào thì tôi thấy là cả nhà các người đang bắt nạt nó thì có! Nhìn cái thân hình gầy gò yếu đuối của nó đi, một cái bàn to thế kia, nó có sức mà lật nổi không?”
Những lời của bà Vương khiến đám bà cô hàng xóm đứng xung quanh bắt đầu nghi ngờ.
Lưu Ái Linh từ trước đến giờ luôn giữ hình tượng người mẹ kế rộng lượng, hiền lành. Bà thường xuyên mua đồ, nói là để cho Khương Linh, nên trong khu này chẳng ai không biết tiếng. Ai cũng cho rằng Khương Linh là đứa con gái ngang ngược, ưa bắt nạt người nhà, khiến mẹ kế phải chịu ấm ức.
Nhưng Khương Linh vốn có bệnh tim, cơ thể yếu đuối từ nhỏ. Nếu nói nó phát cáu thì còn tin được, chứ bảo nó đủ sức lật tung cái bàn kia thì ai nghe cũng thấy không hợp lý.
“Khương Linh, sao em có thể quá đáng như vậy?”
An Chí Hoành thì nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng:
“Khương Linh, trong mắt con còn có người làm cha này không?”
Lưu Ái Linh – người từ trước tới giờ luôn giữ vững hình tượng mẹ kế hiền lành – giờ đây chỉ biết lau nước mắt, giọng đầy ấm ức:
“Tôi biết mà, Khương Linh trước giờ luôn không hài lòng với tôi. Nhưng trời ơi, lương thực giờ quý giá thế nào chứ, con bé nói làm đổ là đổ. Khương Linh ơi là Khương Linh, sao con lại như vậy? Con không nghĩ tới mẹ ruột của con sẽ thất vọng thế nào sao?”
Cậu con trai út An Hồng Binh hai tay chống hông, chỉ vào Khương Linh bên ngoài mà hét lớn:
“Mày, cái đồ tiểu tiện nhân…”
Lời còn chưa dứt, Lưu Ái Linh đã vội vàng bịt miệng cậu ta lại. Nhưng bên ngoài, mấy bà hàng xóm đã nghe rõ mồn một. Bà Vương – người hàng xóm hay hóng chuyện nhất – nghiêng mắt nhìn cả nhà An, vẻ đầy nghi ngờ, hỏi:
“Chủ nhiệm An, nhà các người làm gì mà cơm nước không ăn lại còn ném hết ra đất thế kia? Nếu ăn không hết thì chia cho hàng xóm láng giềng chúng tôi một ít. Cả khu này ai cũng chẳng đủ ăn, vậy mà các người dám lãng phí lương thực quý giá thế này là không được rồi!”
Một bà thím khác cũng chen vào:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng đó! Thời buổi này lương thực quý giá thế nào ai cũng biết, nhà chúng tôi còn ăn không no đây này.”
Người ta vẫn nói, dân lấy cái ăn làm trời. Lương thực là thứ vô cùng quý giá, trong mắt mọi người, nhà họ An – vốn có ngày tháng sung túc hơn nhờ An Chí Hoành làm chủ nhiệm – giờ lại đem cơm canh đổ đầy ra đất, đúng là hành động chẳng thể chấp nhận được.
Lưu Ái Linh vội vàng thanh minh, giọng điệu có phần oan ức:
“Không phải chúng tôi làm đổ, là tại Khương Linh… Haizz, con bé nó cáu gắt, giận dỗi rồi lật bàn thôi.”
An Nam liền lượn tới trước mặt bà Vương, chỉ tay vào Khương Linh đang nằm ngất, nói:
“Dì Vương, con làm chị mà trước nay còn chẳng dám chọc giận nó. Nhưng bây giờ thì không thể nhịn được nữa, hôm nay con nhất định phải dạy dỗ nó. Khương Linh, em thật không đúng! Sao em lại dám lãng phí lương thực như thế? Đừng có mà giả ngất nữa, mau dậy nói rõ ràng đi!”
Cô ta vừa định chìa tay chạm vào người Khương Linh thì đã bị bà Vương vung tay đẩy mạnh một cái, quát thẳng vào mặt:
“Tôi nói, cả nhà các người là thế nào đây hả? Khương Linh vốn sức khỏe không tốt, giờ nó ngất xỉu thế kia, các người còn đứng đây đổ tội cho nó, đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu nó là sao? Trước đây các người nói nó hung hăng, hay ức hiếp người nhà. Nhưng nhìn thế nào thì tôi thấy là cả nhà các người đang bắt nạt nó thì có! Nhìn cái thân hình gầy gò yếu đuối của nó đi, một cái bàn to thế kia, nó có sức mà lật nổi không?”
Những lời của bà Vương khiến đám bà cô hàng xóm đứng xung quanh bắt đầu nghi ngờ.
Lưu Ái Linh từ trước đến giờ luôn giữ hình tượng người mẹ kế rộng lượng, hiền lành. Bà thường xuyên mua đồ, nói là để cho Khương Linh, nên trong khu này chẳng ai không biết tiếng. Ai cũng cho rằng Khương Linh là đứa con gái ngang ngược, ưa bắt nạt người nhà, khiến mẹ kế phải chịu ấm ức.
Nhưng Khương Linh vốn có bệnh tim, cơ thể yếu đuối từ nhỏ. Nếu nói nó phát cáu thì còn tin được, chứ bảo nó đủ sức lật tung cái bàn kia thì ai nghe cũng thấy không hợp lý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro