Quân Tẩu Vừa Dịu Dàng Vừa Dũng Cảm, Anh Chồng Quân Nhân Dùng Mạng Sủng
Chương 14
2024-11-19 23:58:18
Nói xong, cô quay mặt đi, không thèm nhìn tới Lưu Ái Linh. Thay vào đó, cô cảm kích nắm tay bà Vương, giọng chân thành:
“Đại nương, bà đúng là người tốt. Vừa rồi khi con nằm trong lòng bà, cảm giác thật ấm áp, giống như mẹ ruột của con còn sống vậy. Con thật sự nhớ mẹ lắm…”
Nói tới đây, Khương Linh cố ý quay lại nhìn vào trong nhà, ánh mắt đầy vẻ uất nghẹn, rồi ôm ngực, lảo đảo đi vào phòng.
Bà Vương nghe những lời này mà lòng không khỏi thổn thức. Năm xưa khi Khương Tú Phương còn sống, bà ấy từng giúp đỡ không ít người trong khu này, trong đó có nhà bà Vương. Đáng tiếc, người tốt lại không sống lâu. Bà Vương khẽ thở dài, lắc đầu:
“Khương Linh thật đáng thương…”
Mấy bà hàng xóm đứng xung quanh nghe vậy liền bắt đầu bàn tán. Rốt cuộc là ai lật bàn? Vừa nói là Khương Linh, giờ lại bảo là thằng con trai út. Câu chuyện đầy mâu thuẫn khiến họ không khỏi nghi ngờ.
Đúng lúc đó, từ trong nhà vang lên tiếng khóc to của An Hồng Binh:
“Không phải con! Con không làm! Sao mẹ lại vu oan cho con…”
Ngay sau đó, tiếng khóc như bị ai đó bịt miệng, im bặt. Mấy bà hàng xóm đứng bên ngoài nghe thấy, càng cảm thấy không ổn.
Bà Vương hừ lạnh một tiếng, nói chắc nịch:
“Tôi nói cho các bà nghe, cái Lưu Ái Linh này không phải người tốt đâu. Tôi ở gần, tôi biết rõ. Bà ta đối xử với Khương Linh chẳng ra sao cả.”
Nghe bà Vương nói, mấy bà hàng xóm khác cũng ngẫm lại những hành động thường ngày của Lưu Ái Linh. Quả nhiên, cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Bà Vương – vốn ấm ức từ lâu – cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói xấu Lưu Ái Linh. Bà bèn tranh thủ tiếp tục kể lể, không hề nương tay.
Bên trong nhà, không khí ngột ngạt đến đáng sợ. An Chí Hoành ngồi trên ghế, mặt mày cau có, giọng đầy bực bội:
“Đứng đấy làm gì nữa, không dọn dẹp nhanh đi? Cả đám chết hết rồi à?”
Nhìn bữa cơm ngon lành vừa bị lật tung, ông càng thêm tức giận. Trong lòng ông tính toán, ngày mai phải đi làm thủ tục, mà số tài sản mà nhà họ Khương để lại, ông còn chưa nghĩ ra cách nào để dụ dỗ lấy từ tay Khương Linh. Tại sao từ lúc Khương Linh tỉnh lại, ông cứ cảm thấy con bé này có gì đó không giống trước đây?
Bên trong phòng, Khương Linh đã cài chốt cửa kỹ càng. Cô lấy từ không gian của mình ra một bát cháo thịt nạc và một đĩa rau xanh, rồi bắt đầu ăn. Dù đồ ăn ngon lành là thế, cô cũng không dám ăn quá no hay quá phong phú. Hiện tại, cơ thể này còn yếu, cần phải ăn uống thanh đạm để dưỡng sức. Nhưng cô thầm nghĩ, đợi khi khỏe lại, nhất định phải ăn một bữa thật thỏa thích.
Bên ngoài, cả nhà họ An lẩm bẩm bàn bạc suốt nửa buổi tối, không biết đang mưu tính gì. Đến khoảng tám giờ tối, An Nam đứng ngoài cửa phòng cô, gõ mạnh:
“Khương Linh, mở cửa! Tôi muốn vào ngủ!”
Khương Linh đứng dậy, mở cửa. Cô ngẩng lên nhìn thì phát hiện trong phòng hóa ra có tới hai chiếc giường. Một chiếc giường đơn giản, chăn màn cũ kỹ chính là giường của cô. Còn giường của An Nam lại được trải chăn nệm mới tinh, gọn gàng, đẹp đẽ. Thậm chí, còn có cả một tấm rèm trang trí xinh xắn treo ở đầu giường.
Khương Linh chẳng buồn để ý đến cô ta, chỉ trở lại giường mình, thản nhiên làm ngơ. An Nam tức điên, giận dữ đá mạnh vào cửa phòng một cái. Lúc này, Lưu Ái Linh bước tới, kéo An Nam vào bếp, hạ giọng nói:
“Đại nương, bà đúng là người tốt. Vừa rồi khi con nằm trong lòng bà, cảm giác thật ấm áp, giống như mẹ ruột của con còn sống vậy. Con thật sự nhớ mẹ lắm…”
Nói tới đây, Khương Linh cố ý quay lại nhìn vào trong nhà, ánh mắt đầy vẻ uất nghẹn, rồi ôm ngực, lảo đảo đi vào phòng.
Bà Vương nghe những lời này mà lòng không khỏi thổn thức. Năm xưa khi Khương Tú Phương còn sống, bà ấy từng giúp đỡ không ít người trong khu này, trong đó có nhà bà Vương. Đáng tiếc, người tốt lại không sống lâu. Bà Vương khẽ thở dài, lắc đầu:
“Khương Linh thật đáng thương…”
Mấy bà hàng xóm đứng xung quanh nghe vậy liền bắt đầu bàn tán. Rốt cuộc là ai lật bàn? Vừa nói là Khương Linh, giờ lại bảo là thằng con trai út. Câu chuyện đầy mâu thuẫn khiến họ không khỏi nghi ngờ.
Đúng lúc đó, từ trong nhà vang lên tiếng khóc to của An Hồng Binh:
“Không phải con! Con không làm! Sao mẹ lại vu oan cho con…”
Ngay sau đó, tiếng khóc như bị ai đó bịt miệng, im bặt. Mấy bà hàng xóm đứng bên ngoài nghe thấy, càng cảm thấy không ổn.
Bà Vương hừ lạnh một tiếng, nói chắc nịch:
“Tôi nói cho các bà nghe, cái Lưu Ái Linh này không phải người tốt đâu. Tôi ở gần, tôi biết rõ. Bà ta đối xử với Khương Linh chẳng ra sao cả.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe bà Vương nói, mấy bà hàng xóm khác cũng ngẫm lại những hành động thường ngày của Lưu Ái Linh. Quả nhiên, cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Bà Vương – vốn ấm ức từ lâu – cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói xấu Lưu Ái Linh. Bà bèn tranh thủ tiếp tục kể lể, không hề nương tay.
Bên trong nhà, không khí ngột ngạt đến đáng sợ. An Chí Hoành ngồi trên ghế, mặt mày cau có, giọng đầy bực bội:
“Đứng đấy làm gì nữa, không dọn dẹp nhanh đi? Cả đám chết hết rồi à?”
Nhìn bữa cơm ngon lành vừa bị lật tung, ông càng thêm tức giận. Trong lòng ông tính toán, ngày mai phải đi làm thủ tục, mà số tài sản mà nhà họ Khương để lại, ông còn chưa nghĩ ra cách nào để dụ dỗ lấy từ tay Khương Linh. Tại sao từ lúc Khương Linh tỉnh lại, ông cứ cảm thấy con bé này có gì đó không giống trước đây?
Bên trong phòng, Khương Linh đã cài chốt cửa kỹ càng. Cô lấy từ không gian của mình ra một bát cháo thịt nạc và một đĩa rau xanh, rồi bắt đầu ăn. Dù đồ ăn ngon lành là thế, cô cũng không dám ăn quá no hay quá phong phú. Hiện tại, cơ thể này còn yếu, cần phải ăn uống thanh đạm để dưỡng sức. Nhưng cô thầm nghĩ, đợi khi khỏe lại, nhất định phải ăn một bữa thật thỏa thích.
Bên ngoài, cả nhà họ An lẩm bẩm bàn bạc suốt nửa buổi tối, không biết đang mưu tính gì. Đến khoảng tám giờ tối, An Nam đứng ngoài cửa phòng cô, gõ mạnh:
“Khương Linh, mở cửa! Tôi muốn vào ngủ!”
Khương Linh đứng dậy, mở cửa. Cô ngẩng lên nhìn thì phát hiện trong phòng hóa ra có tới hai chiếc giường. Một chiếc giường đơn giản, chăn màn cũ kỹ chính là giường của cô. Còn giường của An Nam lại được trải chăn nệm mới tinh, gọn gàng, đẹp đẽ. Thậm chí, còn có cả một tấm rèm trang trí xinh xắn treo ở đầu giường.
Khương Linh chẳng buồn để ý đến cô ta, chỉ trở lại giường mình, thản nhiên làm ngơ. An Nam tức điên, giận dữ đá mạnh vào cửa phòng một cái. Lúc này, Lưu Ái Linh bước tới, kéo An Nam vào bếp, hạ giọng nói:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro